Edit: Lee Beta: Sahara Đại Hải mong nhớ suốt đêm, cuối cùng cố lấy dũng khí gọi điện cho Lục Tiểu Nhạc, nhưng ngàn lần không ngờ nhận điện thoại lại là một người con trai, điều này làm cho những lời hắn muốn nói rối loạn hết lên, hoảng sợ một lúc, cuối cùng lại buột miệng: “Anh… anh là ai?” “Cậu gọi điện thoại, có việc gì cần sao?” Trác Hàng khí thế bức người. Đại Hải càng hồi hộp, vội nói: “Em… em tìm Lục Tiểu Nhạc!” Trác Hàng cố tình liếc nhìn Lục Tiểu Nhạc, hỏi: “Cậu tìm nó có việc gì?” Điều này làm Lục Tiểu Nhạc đột nhiên chột dạ, vội vàng cúi đầu giả vờ không để ý, nhưng cái tai lại dỏng lên căng thẳng lắng nghe động tĩnh, muốn nghe xem thật ra Đại Hải nói gì với Trác Hàng trong điện thoại. Đáng tiếc cô còn chưa kịp nghe thấy gì, đã thấy Trác Hàng cúp máy. Lục Tiểu Nhạc lo lắng, hỏi: “Cậu ấy nói gì với anh vậy?” “Vội như vậy, xem ra em còn hồi hộp hơn hắn.” Giọng anh nghe như có vị chua, xem ra rất không vui. “Anh nói linh tinh gì vậy? Em và cậu ấy không có quan hệ gì hết!” Cô vội vàng giải thích. “Anh nói các em có quan hệ gì rồi sao? Việc gì phải vội vã thừa nhận chứ?” Trác Hàng hừ một tiếng. Đối với thái độ vô lý như vậy, Lục Tiểu Nhạc nhất thời nổi giận: “Sao anh lại không thèm nghe vậy, em nói rồi, em và cậu ấy không có quan hệ gì cả!” “Không có quan hệ gì, sao cậu ta lại gọi điện cho em? Không có quan hệ gì, sao em lại gọi người ta là anh yêu? Lục Tiểu Nhạc, “không có quan hệ gì” của em thật nhiều ý nghĩa nha…” Lục Tiểu Nhạc vốn thấy hơi tội lỗi, nghe xong Trác Hàng châm chọc như vậy, cũng nhịn không được, không nhẫn nhịn nói: “Trác Hàng, anh đừng khinh người quá đáng, cho dù em với cậu ấy có gì cũng không liên quan đến anh. Muốn xen vào chuyện của em hả? Lo cho anh trước đi!” Cô vừa nghĩ đến lớp trưởng xinh đẹp kia, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. “Lục Tiểu Nhạc , đừng quên anh là anh trai em.” Hiển nhiên, Trác Hàng cũng tức giận không kém. Nhưng một khi Lục Tiểu Nhạc đã bướng bỉnh, muốn dừng cũng khó! Cô tiếp tục nói: “Đừng lấy vai vế mà chèn ép tôi, anh được tính là anh trai tôi sao? Tôi với anh vốn không có quan hệ huyết thống!” Câu trả lời tuyệt tình như vậy càng làm không khí trở nên căng thẳng. “Lục Tiểu Nhạc, tốt nhất em thu lại lời nói vừa rồi, nếu không sau này, anh không bao giờ… quan tâm đến em nữa.” Trác Hàng nghiêm mặt nhắc nhở. “Tốt nhất anh đừng quan tâm tôi, vì tôi với anh không hề có quan hệ!” Quả pháo được châm ngòi, cuối cùng không thể không phát nổ, Trác Hàng đột nhiên cười lạnh: “Được, là em nói, từ nay về sau, anh không bao giờ… thèm quan tâm đến em nữa! Em có hối hận cũng đừng hòng cầu xin anh!” Anh trả điện thoại lại cho Lục Tiểu Nhạc, xoay người rời đi. Phía sau, Lục Tiểu Nhạc còn nhe nanh múa vuốt thị uy: “Tôi mà hối hận thì ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, ra đường bị ngã!” Lúc này, cô nghĩ mình nhất định sẽ không bao giờ hối hận, nhưng đời không như mơ. Mới qua một ngày Lục Tiểu Nhạc đã không chịu nổi. Phải biết rằng, khó chịu nhất trên đời không phải là cãi nhau, mà là chiến tranh lạnh, hai người rõ ràng chung sống dưới một mái nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, có đôi khi ngay cả đi WC cũng gặp nhau, làm sao có thể lơ đi được? Hơn nữa, bây giờ đang là tết âm lịch, nhà nhà sum vầy, không khí vô cùng náo nhiệt, ngay cả cặp vợ chồng hay cãi nhau lầu trên, mấy ngày nay, ngày nào cũng dính nhau như sam, ân ái muốn chết. Nhà họ Lục lại yên ắng như vậy, còn gì là không khí tết nữa? Thật không may nha! Để cả nhà có thể vui vẻ đón Tết, Lục Tiểu Nhạc quyết định hạ mình, chủ động trêu chọc Trác Hàng một chút. Đoạt TV, tranh WC… mấy loại thủ đoạn Lục Tiểu Nhạc dùng nhiều năm như vậy, đã quá quen thuộc rồi, cô nghĩ rằng chỉ cần mình không ngừng trêu chọc Trác Hàng, anh nhất định có thể để ý đến mình như trước. Nhưng sự thật lại không như cô tưởng tượng. Lần này Trác Hàng có vẻ thật sự rất giận, mặc kệ Lục Tiểu Nhạc ra sức trêu chọc anh, anh chỉ làm lơ quay đi, không thèm nói với cô câu nào. Điều này làm cho Lục Tiểu Nhạc vô cùng phiền muộn, thậm chí cô còn nghĩ tới việc đi xin lỗi, đi tới cửa, lại nghe thấy tiếng Trác Hàng đang nói chuyện điện thoại bên trong. “Mình khỏe, sau Tết về trường.” “Uhm, mình biết, không cần lo lắng.” “Vậy nha, gặp cậu ở trường.” Lục Tiểu Nhạc đứng bên ngoài nghe được nghiến răng nghiến lợi, hóa ra người này đối với cô lạnh như băng, xoay người một cái lại có thể đối với người khác nhiệt tình như lửa, còn vội vã về phòng nghe máy chứ! Khi cô đang căm giận không ngớt, cửa phòng đột nhiên mở ra, Trác Hàng ra ngoài ăn tối vừa vặn đụng phải kẻ nghe trộm. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng đã quay đầu bỏ đi. Trác Hàng ngơ ngác không hiểu tại sao. Vì tức giận, lúc ăn cơm tối Lục Tiểu Nhạc như trúng tà, cắm cúi ăn. Lâm Mai ngồi cạnh thấy vậy, nhịn không được chen vào nói: “Tiểu Nhạc, con ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Vừa dứt lời, Lục Tiểu Nhạc bỗng nhiên ho một trận, cả mặt đỏ gay. “Sao vậy? Nghẹn thật hả con?” Lục Tạ Quốc thấy thế, vội vàng buông bát, chạy đến chỗ con gái. “Nước… nước…” Lục Tiểu Nhạc khổ sở ôm ngực, ho sặc sụa. “Nhanh nhanh, Tiểu Nhạc nghẹn rồi, lấy nước đến đây!” Lục Tạ Quốc hô. Lâm Mai vội vàng chạy đi rót cốc nước đầy. Vừa nhận được nước, Lục Tiểu Nhạc lập tức ngửa cổ, há miệng uống lấy uống để. “Uống chậm thôi con, cẩn thận sặc!” Lâm Mai lo lắng nhắc nhở. Kết quả còn chưa nói xong, Lục Tiểu Nhạc bị sặc thật! “Khụ khụ khụ… khụ khụ…” Đáng thương thay Lục Tiểu Nhạc, ho đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, khổ sở muốn chết, mặt cũng nhăn hết lại. Nhưng trong nhà chỉ có ba mẹ sốt ruột đến độ chó sủa gà bay, còn kẻ vô lương tâm Trác Hàng kia lại coi như không thấy gì, thản nhiên ăn cơm, thậm chí ngay cả đôi đũa cũng chưa từng dừng gắp một chút. Lục Tiểu Nhạc càng nghĩ càng giận, tuy khi bọn họ cãi nhau cô có chút nặng lời, nhưng đâu phải tất cả đều tại cô chứ? Nếu Trác Hàng không châm chọc khiêu khích cô, cô sao có thể nóng nảy mà nói ra những lời tuyệt tình như thế? Nhưng Trác Hàng kia, máu lạnh vô tình, dứt khoát giương mắt nhìn em gái hết nghẹn lại sặc, thấy chết không cứu, hoàn toàn không xứng làm anh! Cô khinh! Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhạc không muốn ăn nữa, bỏ dở bát cơm đứng lên. Lâm Mai vội vàng hỏi: “Tiểu Nhạc, con đi đâu vậy? Cơm còn chưa ăn xong này!” “Con không muốn ăn nữa.” Lục Tiểu Nhạc nói, không quên quay đầu lườm Trác Hàng một cái, nổi giận đùng đùng đi về phòng. Thấy hai con căng thẳng như vậy, Lâm Mai không những không lo lắng, trái lại trong lòng còn thở dài nhẹ nhõm. Xem ra kế ly gián của bà có hiệu quả rồi, tuy hai đứa trẻ này không cùng huyết thống, nhưng cuối cùng vẫn là anh em, vẫn phải theo luân thường đạo lý. Vì thế, cho dù là chia rẽ tình cảm là không tốt, nhưng bà cũng tuyệt đối không do dự. Như những gì Lâm Mai tính trước, Lục Tiểu Nhạc vô cùng ủ rũ bước vào phòng. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật bẽ mặt, rõ ràng thái độ Trác Hàng cứng rắn như vậy, cô còn muốn quan tâm đến anh, không chỉ khiến suy nghĩ rối loạn, còn khiến bản thân thảm hại không chịu nổi. Vốn là một người dám yêu dám hận, ngay cả nữ tráng sĩ cũng dám chống lại, cô không rõ rốt cuộc bản thân làm sao vậy, vì sao có thể vì Trác Hàng mà tự khiến mình thành kẻ tâm thần như thế. Lục Tiểu Nhạc cứ ngu ngốc suy nghĩ như vậy cả đêm, đến nửa đêm, dạ dày cô đột nhiên hơi khó chịu, muốn nôn. Rất hiển nhiên, đây là hậu quả của việc cơm tối ăn uống quá độ, nhưng vừa nghĩ đến việc ra ngoài có thể gặp Trác Hàng, cô lại chùn bước, chui vào chăn cắn răng chịu đựng. Một tiếng, hai tiếng.. Lục Tiểu Nhạc chỉ biết dựa vào nghị lực mà nhẫn nhịn trong đêm tối, vốn tưởng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Dạ dày co rút từng cơn, vô cùng đau đớn, Lục Tiểu Nhạc nhịn không nổi nữa, cô giãy dụa đứng lên khỏi giường, khó khăn đi ra ngoài. Cùng lúc đó, ở phòng bên, Trác Hàng đang đọc sách… Anh cũng một đêm khó ngủ, chưa đến năm giờ đã tỉnh giấc, tiện tay cầm quyển sách ra đọc giết thời gian, bất tri bất giác đến tận bình minh. Trời hửng sáng, anh đứng dậy định đi đánh răng, mới ra tới cửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu yếu ớt. “Ba, mẹ… Cứu con…” Anh cả kinh, vội vàng mở cửa lao ra, thì thấy Lục Tiểu Nhạc đau đớn dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch. “Em sao vậy?” Trác Hàng bước dài đến, đỡ lấy cô. Thấy Trác Hàng, tuy dạ dày đau muốn chết, nhưng Lục Tiểu Nhạc vẫn cố đẩy ra: “Tôi không sao… Không cần anh lo!” Lúc nàu cô còn muốn giận dỗi với anh, chân mày Trác Hàng cau lại, lớn tiếng nói: “Lục Tiểu Nhạc, em nhìn em bây giờ xem, ngay cả đi cũng không đi được, còn ương bướng gì chứ?” “Con mắt nào của anh thấy tôi không đi được? Tôi rất khỏe, tôi có thể tự đi…” Cô nói, liền cắn chặt răng đi về phía trước, bỗng nhiên chân mềm nhũn ra, cả người ngã khụy xuống mặt đất. “Cẩn thận!” Trác Hàng vội vàng ngồi xuống đỡ cô. “Buông ra!” Lục Tiểu Nhạc hung hăng đẩy anh ra, cúi đầu, toàn thân run rẩy, hai vai rung rung, giống như…giống như đang khóc? Trác Hàng ngẩn ra, hai tay cứng lại giữa chừng. Trong ấn tượng của anh, Lục Tiểu Nhạc rất ít khi khóc, ngoại trừ chuyện mẹ đẻ cô lần trước, hầu như không thấy một giọt nước mắt nào. Nhưng giờ phút này, cô lại khóc thương tâm như vậy, giống như phải chịu biết bao oan ức, đứng trước một người con gái bất lực, dù sắt đá mấy cũng phải mềm lòng. Trác Hàng thở dài, chậm rãi đưa tay ra, đặt trên lưng cô, vừa vuốt ve vừa nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc nữa, ba mẹ đi vắng, có chuyện gì nói cho anh được không?” “Không được!” Cô ngẩng đầu, mặt giàn dụa nước mắt, giọng nói khàn khàn lên án anh; “Đều tại anh, khiến tôi thành cái dạng này, nhường tôi một chút anh sẽ chết sao? Nhìn tôi mất mặt anh hài lòng lắm đúng không? Tôi quan tâm anh làm gì để bây giờ tâm thần thế này chứ? Trác Hàng, tôi ghét anh, ghét anh, ghét anh,… ghét…” Tiếng khóc nức nở cùng với giọng khàn khàn lên án trong nháy mắt đều im bặt. Trác Hàng, … hôn cô?! Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, ngay cả Lục Tiểu Nhạc cũng cứng người lại, cô mở to mắt nhìn Trác Hàng, trong đầu trống rỗng, dường như xung quanh yên tĩnh lạ thường, ngay cả không khí cũng ngưng đọng lại. Cô không có cách nào miêu tả cảm giác kinh ngạc khi đó, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết, hô hấp cũng trở nên khó khăn, vài giây chạm môi ngắn ngủi, cảm giác kỳ diệu khó tả, thậm chí khiến cô quên cả đau đớn. Nụ hôn đầu tiên xảy ra, không hề báo trước, mãi đến khi trong đầu đếm ngược “Ba, hai, một,…” sau đó “bang” một tiếng, mới kéo hai người về với hiện thực. Trong nháy mắt, Trác Hàng và Lục Tiểu Nhạc như bị điện giật đẩy nhau ra, đồng thời vội vàng tránh ánh mắt đối phương. Không khí căng thẳng, hai người đều vô cùng xấu hổ, đăc biệt là Trác Hàng. Anh căn bản không thể nào giải thích vì sao mình lại có thể mất bình tĩnh như vậy, kích động làm ra hành động vừa rồi. Bọn họ là anh em, điều này trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết, nhưng một số điều xảy ra ngoài ý muốn, tránh cũng không được. “Anh… “ Trác Hàng cố gắng mở miệng, muốn phá tan không khí kỳ dị này. Vừa mở miệng, đã bị Lục Tiểu Nhạc cắt ngang, cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Em… Em hình như… sắp ngất…” “Cái gì?” Không đợi Trác Hàng nói xong, Lục Tiểu Nhạc bất ngờ nhắm nghiền hai mắt, hôn mê bất tỉnh..