Edit: Lee Beta: Sahara Tuy rằng làm anh em lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Trác Hàng dạy bổ túc cho Lục Tiểu Nhạc, vì thế Lục Tiểu Nhạc nhất thời thích ứng không kịp. Trong thời gian làm bài, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ánh mắt hai người vẫn chạm nhau. “Làm bài, không được mất tập trung!” Trác Hàng ngồi bên cạnh rất không khách khí gõ đầu cô một cái. “Ai, đau quá!” Lục Tiểu Nhạc xoa xoa cái trán, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh. Nhưng anh lại nghiêm mặt, không lưu tình chút nào nói: “Biết đau thì nghiêm túc một chút, đừng lung tung linh tinh nữa.” “Em đâu có lung tung linh tinh, gần đây em đều rất nghiêm túc đấy chứ…” Bị anh nói như vậy, Lục Tiểu Nhạc không vui tý nào, cái miệng bắt đầu cãi bướng. “Như thế mà đã bảo là nghiêm túc, em nói đùa đấy hả?” Trác Hàng đối với em gái không có một chút dịu dàng. Sao lại có người như thế chứ? Lục Tiểu Nhạc rất mất hứng, bản tính lại bắt đầu lộ ra: “Này, con ếch thối kia! Anh muốn chết hả?” Nhưng cô còn chưa nói xong, lại bị gõ đầu một cái: “Nghe em nói nhiều quá, con gái đừng mở miệng ra là có chết hay không, lần sau để anh nghe thấy nữa, thì em xong rồi đấy.” Trác Hàng nghiêm túc nói. Lục Tiểu Nhạc rõ ràng cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cô cũng không cam tâm, chỉ biết lầm bầm trong miệng: “Còn nói em, anh không phải cũng hung dữ như vậy sao, đồ đáng ghét,đểu cáng, xấu xa, mất nhân tính…” Thấy Lục Tiểu Nhạc không đùa nữa mà chuyển sang nói thầm, Trác Hàng thực sự dở khóc dở cười: “Anh là muốn tốt cho em thôi.” “Nói dễ nghe nhỉ, bây giờ anh ăn no dửng mỡ không có việc gì làm nên mới lo cho em, vào đại học rồi, còn có thể nghĩ đến em nữa không?” Lời của cô nghe như có vị chua, Trác Hàng liền cảm thấy vui vẻ: “Lục Tiểu Nhạc, em ngàn vạn lần đừng nói với anh là em lưu luyến anh nha?” “Ai, ai lưu luyến anh chứ?” Bị nói ra tâm sự trong lòng, đường đường Lục Tiểu Nhạc cũng bắt đầu nói lắp. “Em yên tâm, anh sẽ quay về gặp em.” Trác Hàng trịnh trọng hứa. “Anh làm sao vậy? Tôi có nói lưu luyến anh đâu chứ!” Mặt Lục Tiểu Nhạc đỏ như quả hồng. Trác Hàng tiếp tục nói: “Anh hứa, anh nhất định quay về gặp em.” “Ếch thối tha, anh cố ý không nghe gì hả?” Lục Tiểu Nhạc cuối cùng bị ép buộc đến nóng nảy, muốn đi tới liều mạng với anh. Thấy nha đầu kia như con thỏ điên, chỉ chực xông đến cắn mình, Trác Hàng cầm lấy tay cô, không hiểu vì sao cảm thấy hồi hộp lạ thường. Thật ra lần trước thấy có người viết thư tình cho cô, trong lòng Trác Hàng thấy rất khó chịu. Tuy rằng nha đầu kia tính cách không tốt, cử chỉ thô lỗ, nhưng tốt xấu gì cũng hoạt bát nhanh nhẹn, còn có chút thông minh, đem so sánh với tên tiểu tử cả thư cũng viết không hay kia thì có phần hơi miễn cưỡng. Càng nghĩ, Trác Hàng càng thấy người làm anh như anh cũng nên hy sinh một chút, thường xuyên về nhà, mới có thể bảo vệ em gái không bị mấy tiểu tử kia quấy rầy. Nghĩ vậy, anh nhìn con thỏ điên Lục Tiểu Nhạc, còn nói: “Đừng kích động, anh nhất định sẽ về thăm em.” Thật không thể nói lý được! Lục Tiểu Nhạc cuối cùng không thể nói gì nữa, cúi đầu cam chịu, ngoan ngoãn làm đề thi của mình. Công sức của Lục Tiểu Nhạc thật không uổng phí, nửa tháng sau cô thuận lợi vượt qua kì thi trung khảo, tuy rằng thành tích không phải là xuất sắc, nhưng có thể dám chắc một điều, cô có thể yên tâm lên lớp mà không bị sàng lọc. Sau khi kì thi trung khảo kết thúc, kết quả thi đại học cũng tới đúng hạn. Lần này, không nằm ngoài dự đoán, thành tích Trác Hàng rất tốt, hoàn toàn có thể yên tâm đăng ký nguyện vọng, điều cần suy nghĩ bây giờ cũng chỉ là đăng ký chuyên ngành nào thôi. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Lục Tạ Quốc và Lâm Mai không hề áp đặt ý kiến, mà giao quyền lựa chọn cho Trác Hàng. Mà Trác Hàng đương nhiên không chịu ra tay, đem vấn đề nan giải đẩy cho Lục Tiểu Nhạc. “Em nghĩ anh nên đăng ký chuyên ngành thì tốt đây?” Đối với câu hỏi khó khăn này của Trác Hàng, Lục Tiểu Nhạc vô cùng khó nghĩ. “Anh hỏi em, em biết hỏi ai?” Lục Tiểu Nhạc đau khổ nói. “Nói bừa đi, anh nghe theo ý em.” Trác Hàng lại rất thản nhiên. “Ý kiến của em hả?” Lục Tiểu Nhạc cau mày suy nghĩ, “Công nghệ thông tin được không? Nghe nói ngành này đang hot.” Trác Hàng lắc đầu. “Kinh tế? Luật? Kiến trúc? Hóa học?… Quên đi, em không nghĩ nữa!” Lục Tiểu Nhạc bỏ cuộc, nói như đinh đóng cột, “Chắc chắn anh đã sớm chọn được rồi, còn hỏi em làm gì.” “Hình như em rất hiểu anh.” Trác Hàng chau mày. “Còn phải nói!” Lục Tiểu Nhạc đắc ý cười một tiếng, còn tò mò hỏi, “Anh vẫn nên tiết lộ một chút đi, chọn gì vậy?” “Y” “Anh muốn học y?” Cô ngạc nhiên há to miệng. “Sao, không hợp hả?” “Không phải.” Lục Tiểu Nhạc lắc đầu, “Em chỉ thấy lạ là sao anh lại nghĩ đến việc học y, nghe nói học y rất khổ đấy.” “Bởi vì ba anh…” Đột nhiên chuyển đề tài, Lục Tiểu Nhạc liền ngây ngốc một hồi, ngạc nhiên nhìn Trác Hàng, một lúc lâu sau mới dè dặt hỏi: “Ba ruột của anh à?” “Ừ.” Trác Hàng gật đầu, ánh mắt hơi buồn, “Thật ra anh vẫn không muốn thừa nhận ông ấy là ba anh, bởi vì khi còn bé, ông ấy thường mắng chửi mẹ anh, mẹ không chịu nổi mới đề nghị ly hôn…” Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Nhạc nghe Trác Hàng kể về chuyện của anh, cũng là lần đầu tiên biết thì ra Trác Hàng có một tuổi thơ dữ dội như vậy, khoảnh khắc ấy, cô thấy như chính mình cũng cảm nhận được một loại áp lực cực lớn và nỗi đau khổ của anh, cô có chút khó chịu, vội vàng hỏi: “Sao đó thì sao?” “Sau đó ông ấy không đồng ý, ngày nào cũng đe dọa anh và mẹ, mãi đến một ngày, ông ấy đột nhiên biến mất, mấy hôm sau mới có cảnh sát tới gõ cửa, nói ông ở bên ngoài đánh trọng thương người khác, đã bị bắt, cũng đã bị tuyên án. Lúc đó tuy mẹ anh thở dài một cái, nhưng lại thấy có lỗi với người bị đánh, nên dẫn anh đi xin lỗi. Khi đó anh còn nhỏ, chỉ nhớ rõ người kia nằm trên giường bệnh, cả người bị thương, hôn mê bất tỉnh. Người nhà của hắn ngồi bên rất đau lòng, còn mắng chửi mẹ anh, mẹ anh thật oan ức, về đến nhà mẹ vẫn còn khóc…” Khi anh nói những lời này, ánh mắt bất giác nhìn xa xăm, Lục Tiểu Nhạc ở bên, cũng thấy hơi khó thở. “Từ đó, anh thề không bao giờ khiến mẹ phải khóc nữa, anh muốn làm một người đàn ông chân chính, hoàn toàn không giống ba anh, ông ấy hại người thì anh cứu người, ông hại một người, thì anh cứu mười nguoiwg, một trăm, một nghìn người. Cho dù trong người anh chảy dòng máu của ông ấy, cũng tuyệt đối không đi theo con đường của ông.” Lúc này, Lục Tiểu Nhạc không biết phải nói gì cho phải, trước đây cô cho tuổi thơ của mình đã rất đau khổ rồi, giờ cô mới biết, những gì mình trải qua so với Trác Hàng, thực sự không đáng là gì. Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, nếu mình rơi vào một gia đình như thế thì sẽ ra sao, có thể sớm phát điên rồi cũng nên. Mà Trác Hàng lại kiên cường như vậy, nhẫn nhịn, lặng lẽ bảo vệ mẹ, đem ra so sánh, bản thân thật quá bướng bỉnh lại còn không hiểu chuyện nữa. “Anh trai…” Lục Tiểu Nhạc hai mắt đỏ hoe, cúi đầu, cầm góc áo Trác Hàng, “Em hứa, sau này không bao giờ… cãi nhau với anh nữa, cũng không khiến mẹ tức giận nữa, em sẽ ngoan ngoãn, anh đừng đau buồn chuyện quá khứ nữa được không?” Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mở to, long lanh nước, vừa đáng thương, lại đáng yêu, ai nhìn thấy cũng khó cầm lòng được. Không ngờ cô lại hành động như vậy nên Trác Hàng ngây ngẩn cả người, nỗi đau quá khứ giờ phút này không còn chút nào, anh thầm thở dài, trên mặt lại cười nói: “Cũng coi như em có lương tâm, không uổng công anh nghĩ truyện.” Biểu tình trên mặt Lục Tiểu Nhạc cứng lại: “Anh lừa em?” “Anh chưa nói là thật.” Anh mỉm cười. “Ếch thối tha, đồ đáng ghét!” Lục Tiểu Nhạc lần thứ hai biến thành dã thú, nhe nanh múa vuốt tấn công Trác Hàng. Đây mới là Lục Tiểu Nhạc vừa thô lỗ vừa thất thường nha! Trác Hàng vui vẻ nở nụ cười.