Edit: Lee Beta: Sahara Lục Tiểu Nhạc ngồi ngây ngốc trong WC nửa giờ liền, mãi đến khi không ngốc hơn được nữa, mới bất chấp bước ra ngoài. Giờ phút này, cô thực sự vô cùng xấu hổ, một lòng một dạ muốn nhanh nhanh chóng chóng về phòng, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Nhưng khi đi ngang qua phòng khách, lại đụng phải Trác Hàng đang ngồi trên sô pha xem TV. Lúc này, Lục Tiểu Nhạc lại nhớ lại chuyện ban nãy, nhất thời máu nóng dâng lên, đỏ hết mặt, vội vàng cúi đầu, bước nhanh hơn, hận không thể chui luôn xuống đất. Thế mà lúc ấy, Trác Hàng vốn đang giả vờ xem TV đột nhiên cười khúc khích một hồi. Âm thanh rất nhỏ kia bay đến tai Lục Tiểu Nhạc, kích thích lòng tự trọng trong cô, cô dừng bước, hung hăng nhìn chằm chằm Trác Hàng. Thấy vậy, Trác Hàng cũng không nhịn được nữa, anh ngồi trên sô pha, ôm bụng cười lăn lộn. Chuyện này khiến cho sắc mặt Lục Tiểu Nhạc từ đỏ thành đen, cuối cùng thẹn quá hóa giận, đi đến, quát Trác Hàng: “ Cười cái gì mà cười, không cười nữa!” “Được được được, không cười…” Trác Hàng vừa gật đầu đồng ý vừa tiếp tục cười ha hả, cười đến chảy nước mắt. “Đã nói không được cười!” Lục Tiểu Nhạc tức giận đến méo mặt, xông lên bóp cổ Trác Hàng, đè ra cắn. Cuối cùng, bởi biên độ động tác quá lớn, làm hai người lăn khỏi sô pha, song song ngã xuống sàn nhà. “A!” Lục Tiểu Nhạc đau quá kêu lên một tiếng. Lúc này Trác Hàng mới ngừng cười, lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Đau lắm không?” “Anh nói xem?!” Lục Tiểu Nhạc tức giận nhìn anh. Hai người cứ như vậy, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đột nhiên, dường như cả hai đều ý thức được tư thế ôm nhau trên mặt đất thế này có bao nhiêu ám muội, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ. Lục Tiểu Nhạc phản ứng trước, tay chân luống cuống bò khỏi người Trác Hàng, mặt đỏ như gấc, hai mắt hoảng loạn. Trác Hàng cũng ngồi dậy, quay mặt sang một bên, cố ý tránh nhìn cô. Trong phòng bỗng trở nên rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng TV quảng cáo không ngừng vang lên, hai người bọn họ ngồi dưới sàn, một người nhìn sang trái, một người hướng qua phải, chưa từng nhìn nhau… Cũng không biết bao lâu sau, Trác Hàng bỗng nhiên với lấy điều khiển, bắt đầu chuyển kênh. “999, chỉ cần 999…” “Nồi hấp xx, mùi vị hoàn hảo…” “Mẹ không cần lo lắng việc học của con…” Không biết nhảy bao nhiêu kênh, cuối cùng Lục Tiểu Nhạc không nhịn được nữa, đoạt lấy điều khiển trong tay Trác Hàng: “Chẳng hay gì cả, đưa em.” Cô nói xong, thử chuyển kênh, nào ngờ TV hiện lên cảnh phim thần tượng, diễn viên nam nữ ôm hôn thắm thiết. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Lục Tiểu Nhạc sợ đến run tay, điều khiển rơi mạnh xuống đất, bắn cả pin ra. Lúc này, Lục Tiểu Nhạc gấp muốn chết, luống cuống nhặt điều khiển lên, muốn cho pin vào, vậy mà càng vội càng hỏng, cối pin kiểu gì cũng không chịu vào, mà trên màn hình đôi nam nữ ôm hôn ngày càng kịch liệt. Khi cô vội đến sắp khóc, Trác Hàng đột nhiên giữ tay cô lại. “Đừng đổi làm gì, ai cuối cùng cũng như vậy.” Anh nhìn cô, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng. Lục Tiểu Nhạc khó hiểu, mở to mắt nhìn tay Trác Hàng, cầm điều khiển trong tay cô đặt sang một bên. “Đưa em…” Lời còn chưa dứt, Trác Hàng đột nhiên đưa một tay ra nắm lấy vai cô, còn tay kia, kéo đầu cô ngã lên vai mình. “Xem TV thì yên lặng chút đi.” Anh nói như ra lệnh. Khoảnh khắc bị Trác Hàng kéo vào lòng, Lục Tiểu Nhạc sợ ngây người, cô mở to hai mắt, cơ thể như bị điểm huyệt, từng dây thần kinh đều căng lên. Cùng lúc đó, đôi nam nữ trong TV cuối cùng đã hôn xong, nam diễn viên nhìn nữ diễn viên, nói: “… Em có thể vì anh mà mặc váy mê người, anh cũng có thể vì em mà mặc tây trang đeo cà vạt. Anh có thể cùng em xem những bộ phim mà em thích, em cũng có thể cùng anh xem tranh biếm họa. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì cái gì cũng ok. Nếu như em mệt mỏi anh có thể đưa em về nhà, nếu tâm tình em không tốt anh có thể cùng em ngồi ngắm sao. Tình yêu không có tiền tài cũng không đến nỗi thiếu lãng mạn. Chỉ cần có cảm giác, ở bên nhau chẳng lẽ không thể được?” Cảm giác ấy, đơn thuần như vậy, sao lại không thể chứ… Lục Tiểu Nhạc lặp đi lặp lại suy nghĩ này, nút thắt trong lòng cũng dần dần được tháo gỡ. Trác Hàng ôm chặt cô hơn. ‘Tiểu Nhạc, hôm qua anh đã nghĩ rất nhiều về một chuyện.” Anh đột nhiên mở miệng, “Chúng ta như vậy, rốt cuộc là quan hệ gì? Là anh em, hay là một cái gì khác? Anh vẫn không thể hiểu chính mình, rất sợ có một số việc chỉ là rung động nhất thời, sợ cái nhìn của thiên hạ, càng sợ có một ngày hai chúng ta đều sẽ hối hận.” Bọn họ đều là người kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng đều là người sợ sóng gió của một tình yêu như thế. “Thật ra anh vẫn luôn trốn tránh chính mình, bời vì sợ tương lai, nên mới trốn tránh em, trốn tránh thực tại. Mãi đến hôm qua, khi anh nhìn em chạy qua đường, nhìn chiếc xe tải lao đến, anh mới nhận ra, hóa ra tính mạng lại mong manh như vậy. Rốt cục tương lai là gì? Là một ngày, một năm, hay mười năm? Còn bao nhiêu thời gian, không ai có thể đoán trước được. Vì vậy anh đã tự hỏi mình, nếu như ngày mai là tận thế, hôm nay anh sẽ làm gì? Sau đó trái tim anh đã cho anh biết…” Anh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, hai tay nắm lấy vai Lục Tiểu Nhạc, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh. Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ giống như một bộ phim, Lục Tiểu Nhạc dường như có thể nghe rõ từng nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực, Trác Hàng nhìn cô, mắt sáng như sao. Anh nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lục Tiểu Nhạc, em nghe kĩ đây. Nếu như ngày mai là tận thế, anh sẽ lựa chọn ở bên em, không muốn xa rời.” Trái tim cô như mềm ra, Lục Tiểu Nhạc thấy mũi mình ươn ướt, viền mắt dâng lên một dòng chất lỏng nóng hổi, nhưng cô cắn răng nén xuống. Cô hung hăng nhìn anh: “Đừng tưởng rằng anh nói nhiều như vậy em sẽ mềm lòng, em sẽ nhẹ dạ, sao anh không hỏi xem, nếu như mai là tận thế, em sẽ làm thế nào.” “Sẽ làm thế nào?” Trác Hàng hỏi. Lục Tiểu Nhạc nện một đấm lên ngực anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Hàng, anh nghe đây, nếu như ngày mai là tận thế, em nhất định kéo anh chôn cùng!” _____________ Hết cả romantic =))