Edit: Lee Beta: Sahara Mặc dù cảm thấy rất bất mãn với việc Tôn Kỳ xen vào chuyện của người khác, bắt chó đi cày, nhưng nhờ có hắn giúp đỡ thành tích của Lục Tiểu Nhạc quả thực được nâng cao, thậm chí sau khi kết thúc cuộc thi, còn lần đầu tiên được thầy giáo tuyên dương. Trong lòng Lục Tiểu Nhạc hiểu rõ, bản thân có thể tiến bộ như ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ Tôn Kỳ nhiệt tình giúp đỡ, cô mặc dù rất cảm kích, nhưng ít ra cũng chỉ thấy hắn bớt đáng ghét hơn trước đây – một kẻ ngông cuồng tự cao tự đại không ai bằng. Quan hệ giữa hai người từng bước được cải thiện, không bao giờ mâu thuẫn như trước nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy bọn họ cười nói vui vẻ. Chính vì vậy, trong lớp bắt đầu có tin đồn về chuyện tình cảm của hai người, người hiểu chuyện thậm chí còn nói mọi việc bắt đầu từ cuộc thi toàn năng thú vị, nói quan hệ hai người bọn họ vì một lần tham gia thi đấu, tình cảm bắt đầu nảy nở, đã lén lút hẹn hò. Tin đồn như vậy rất nhanh truyền tới tai thầy chủ nhiệm Đường, thầy lập tức nổi giận. Mặc dù chúng đều là những đứa trẻ mới lớn, yêu sớm như vậy cũng không có gì là lạ, nhưng quyết không thể xảy ra giữa Tôn Kỳ và Lục Tiểu Nhạc. Từ khi ông dạy học đến nay đã từng thấy rất nhiều học trò có tư chất tự nhiên, mà với thành tích của Tôn Kỳ hiện nay, tương lai nhất định làm nên việc lớn. Nhưng Lục Tiểu Nhạc này, lại hoàn toàn ngược lại, là học sinh ngu ngốc cứng đầu nhất ông từng dạy qua. Nếu như hai người bọn họ thực sự hẹn hò, Tôn Kỳ nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ vậy, thầy Đường hận không thể chạy ngay vào phòng học, tách hai người bọn họ ra xa nhau, tốt nhất cả đời này cũng đừng nói thêm câu nào nữa. Thế nhưng ông lại không thể làm như vậy, dù sao ông hiện tại cũng chỉ là nghe nói, nếu như rút dây động rừng, rất dễ khiến ấy đứa trẻ này có ý chống lại, đối đầu với mình. Nghĩ kĩ, cuối cùng thầy giáo Đường quyết định trước tiên vẫn nên tìm hai người nói chuyện, thăm dò ý tứ. Đối với chuyện bị thầy giáo gọi vào phòng làm việc, Lụa Tiểu Nhạc làm mãi thành quen, chỉ là hôm nay dường như có chút đặc biệt, thầy giáo Đường không “lên lớp” cô, cũng không khuyên răn cô, mà chỉ liên tục nói bóng nói gió về những chuyện không liên quan. Lục Tiểu Nhạc nghe thấy mệt, hỏi: “Thưa thầy, nếu như không có việc gì, em có thể đi chưa ạ?” “Không, tôi còn chưa nói xong.” Thầy giáo Đường nhanh chóng đi vào vấn đề chính, “Tiểu Nhạc, thật ra thầy muốn hỏi em, em và bạn cùng bàn quan hệ thế nào?” “Thầy nói tôn Kỳ ạ? Quan hệ rất tốt ạ.” Lục Tiểu Nhạc gật đầu. “Rất tốt, tốt như thế nào hả?” Thầy giáo Đường chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới cùng. Lục Tiểu Nhạc bực mình, tốt là tốt, lại còn cái gì mà cụ thể tốt như thế nào nữa? Không phải chính là không cãi nhau, không đánh nhau, chung sống hòa bình sao? Chẳng lẽ còn phải bưng trà cho hắn, đấm lưng cho hắn mới tính là tốt? Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Lục Tiểu Nhạc, thầy giáo Đường cuối cùng cho rằng cô đang giả ngốc, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, dứt khoát nói: “Thầy nghe nói, hai đứa các em có tình cảm qua lại, đúng không? Em không thừa nhận cũng không sao, nhưng mà thầy nghĩ, các em đều còn nhỏ, lúc này không thích hợp nói chuyện yêu đương, dễ ảnh hưởng đến học tập, Tôn Kỳ lại là một học sinh rất có tư chất, em cũng không muốn ảnh hưởng đến tương lai cậu ấy đúng không?” Thầy giáo Đường một phen nói cho hết lời, sắc mặt Lục Tiểu Nhạc đen lại. Chưa tính rằng tin đồn này là sai, chỉ cần một thầy giáo Đường nói một phen như thế, rõ ràng chính là khinh thường cô, sợ cô lôi kéo học sinh giỏi nhà người ta, lại còn nói thẳng vào mặt! Lục Tiểu Nhạc cười nhạt một tiếng: “Thưa thầy, thầy suy nghĩ nhiều rồi, cậu ấy để ý em, em còn thấy cậu ấy chướng mắt.” Nói xong, không thèm chào hỏi mà rời khỏi phòng. Sau ngày hôm ấy, Lục Tiểu Nhạc bắt đầu lạnh nhạt với Tôn Kỳ, càng đừng nói là buổi tối ở lại nghe hắn giảng bài. Tôn Kỳ cảm thấy rất kỳ quái, trước đây Lục Tiểu Nhạc khó chịu với hắn, ít nhất còn vừa đánh vừa mắng hắn, nhưng bây giờ ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn đã làm gì, khiến cô mất hứng sao? Nghĩ vậy, cậu ấm Tôn Kỳ của chúng ta không thể bình tĩnh được, thậm chí vì việc này, đến nỗi lên lớp cũng mấy lần thất thần, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên bên tai, hắn mới lấy lại tinh thần, thấy Lục Tiểu Nhạc đã thu dọn xong mọi thứ, chuẩn bị rời đi. Tôn Kỳ tự biết không ngăn được cô, rồi lại không cam lòng để cô đi như vậy, một phút kích động, dứt khoát đeo cặp sách lên, lén lút đi theo sau cô. Tôn Kỳ luôn luôn tự ình là thanh cao có lẽ đời này chưa từng ngờ tới, bản thân có một ngày lại vì một nữ sinh, làm ra chuyện lén lút theo dõi như vậy. Nhưng để biết rõ vì sao Lục Tiểu Nhạc không để ý tới mình, hắn không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ biết nhất định phải tìm ra nguyên nhân tại sao. Đối với cái đuôi phía sau, Lục Tiểu Nhạc không hề hay biết, sau khi tan học cô liền chuồn đến công viên gần đó, để túi sách sang một bên, nằm trên mặt cỏ nhìn ánh nắng chiều. Vừa nhìn, trong lòng cô vừa tức giận. Đúng, đúng là cô không học giỏi, nhưng cũng chưa từng làm qua chuyện xấu xa gì? Vì sau thầy giáo Đường lại một mực cho rằng cô sẽ gây trơ ngại cho hắn chứ? Cô kém cỏi như vậy sao? Trong khi Lục Tiểu Nhạc vì thế buồn bực không thôi, một chiếc xe đạp đi qua, dừng lại ở bờ cỏ. Trác Hàng mặc quần áo thể thao ngồi trên xe, một chân chống xuống đất, ánh nắng chiều chiếu lên người hắn, vẻ mặt phấn chấn ngập tràn ánh vàng kim. “Lên đây, về nhà thôi” Hắn nói. Lục Tiểu Nhạc không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nằm ngắm nắng chiều, thậm chí còn tức cảnh sinh tình ngứa miệng ngâm một câu thơ: “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn” ( Nắng chiều đẹp biết bao, chỉ tiếc là sắp hoàng hôn, không còn đẹp được bao lâu nữa) Lúc này, khoảng trời trước mặt đột nhiên bị che khuất, Trác Hàng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống cô, đùa cợt nói: “Không ngờ em còn có thể ngâm thơ” Vẻ mặt tỏ rõ thái độ khinh thường, không may chạm vào đúng nỗi đau của Lục Tiểu Nhạc, cô trở mình một cái từ mặt đất đứng lên, ngẩng đầu nhìn Trác Hàng: “Tôi làm thơ thì sao nào? Tôi còn khá nhiều chuyện lắm, chỉ là mấy người không phát hiện ra thôi!” “Vậy sao?? Xem ra anh phải nhìn lại em rồi.” Trác Hàng cười rộ lên, giọng điệu có vài phần khinh miệt. “Đương nhiên!” Lục Tiểu Nhạc bị chọc giật, liền túm lấy cổ áo hắn, “Tôi cảnh cáo anh đừng có mà khinh thường tôi, bằng không…” “Bằng không thế nào?” Trác Hàng bắt được tay cô. Tay cô rất nhỏ, bị Trác Hàng cầm như vậy, gần như toàn bộ đều nằm trong tay hắn, điều này làm cho thái độ hung hăng ban đầu của Lục Tiểu Nhạc, đột nhiên cảm thấy có phần không thích ứng kịp, cô buông áo ra, nỗ lực rút tay mình khỏi tay hắn: “Anh cầm tay tôi làm gì, buông ram mau!” “Bằng không cái gì?” Trác Hàng không thèm đếm xỉa, tiếp tục hỏi. ( ặc, a này dai quá thôi ) “Bằng không…Bằng không tôi…” Lúc này Lục Tiểu Nhạc xấu hổ không thôi, hoàn toàn không biết phải nói thế nào, Tôn Kỳ vẫn trốn ở phía sau cuối cùng không nhịn được, nhảy ra… “Hai người…hai người đang làm gì vậy?” Bởi vì hắn xuất hiện quá bất ngờ, khiến cả hai người họ giật mình, Lục Tiểu Nhạc nhân cơ hội liền rút tay mình khỏi tay Trác Hàng. Cục diện đột nhiên yên tĩnh lạ thường, phút kích động qua đi, Tôn Kỳ không khỏi có chút hối hận, hắn cũng không biết bản thân vì sao đột nhiên lao tới, chỉ là cảm thấy nhìn Lục Tiểu Nhạc và Trác Hàng do dự, trong lòng rất không thoải mái. Vẫn biết bọn họ là anh em, nhưng cuối cùng lại không có quan hệ huyết thống, làm sao có thể thân mật như vậy được? Tôn Kỳ không biết, loại cảm giác ê ẩm trong lòng này, thực ra chính là ghen. “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu đang làm gì ở đây vậy?” Trác Hàng cho tay vào túi, nhìn chằm chằm về phía Tôn Kỳ. Mắt kính của hắn hai lần bị Lục Tiểu Nhạc làm hỏng, bây giờ không đeo trên mũi, đơn giản là không còn kính che mắt, ánh mắt hắn càng mang theo khí thế bức người, khiến một đứa trẻ mười bốn tuổi như Tôn Kỳ hoàn toàn không thể chống đỡ được. Tôn Kỳ lập tức đỏ mặt, lúc lâu sau mới nói được một câu: “Tôi…Tôi tìm Lục Tiểu Nhạc, trở lại….trở lại làm bài tập.” ( khổ thân cậu bé ))))))))) ) “Vậy sao??” Trác Hàng nhìn Lục Tiểu Nhạc. Lục Tiểu Nhạc vốn vì mấy lời của thầy Đường, trong lòng rất khó chịu, bây giờ bị Trác Hàng hỏi vậy lại càng không thoải mái. Chửi ầm lên: “Cậu bệnh hả! Tôi với cậu không quen nhau, cậu vì sao cứ quấn quít lấy tôi?” Lời này vô tình giẫm lên lòng tự tôn bao năm qua của Tôn Kỳ, khiến hắn tan nát cõi lòng, hắn lùi từng bước một, cắn chặt môi. “Lục Tiểu Nhạc, cậu cái gì cũng không biết, cậu thật là ngu ngốc!” Hắn nói xong, xoay người bỏ chạy, để lại một Lục Tiểu Nhạc khiếp sợ, và môt vẻ mặt xem thường của Trác Hàng, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên: loại trình độ như tiểu tử này, còn muốn dụ dỗ em gái hắn yêu sớm, làm sao có cửa! (ha ha cậu nghĩ cậu có cửa sao Trác Hàng ^^ tự tin gớm)