Anh trai tôi là người đại ác
Chương 6 : Tổ đội năm người vận khí siêu may
Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang.
Rõ ràng còn chưa đến tháng 5, mặt trời trên đỉnh đầu lại như lò hỏa tháng bảy, ánh nắng cay cay chiếu lên người họ, nóng đến nỗi tóc tựa hồ cũng có thể bốc cháy.
"Nghiêu tử, cậu nói buổi chiều chúng ta có thể tìm được người không?" Đặng Lâm Siêu ngồi ở đường cái, uống một ngụm nước, tay cuồng bạo mà quạt lên ít gió.
Đáng tiếc gió cũng là gió nóng, không cảm thấy giảm bớt chút nào, ngược lại bởi vì hao phí thể lực mà càng thấy nóng hơn.
"Có thể! Chắc chắn có thể!" Triệu Nghiêu tiếp nhận bình nước trên tay Đặng Lâm Siêu, cũng uống vào một ngụm, đôi mắt nhìn chằm chằm con đường trước mặt.
Đặng Lâm Siêu thấy anh như vậy, sống không còn gì luyến tiếc mà thở dài: "Ai."
Phải nói, tiểu đội bọn họ trong khoảng thời gian này vận khí thật quá kém!
Nguyên bản ở căn cứ có người không thể hiểu được bị cảm nhiễm virus, căn cứ không khống chế được nhanh chóng, virus đã mau lan tràn khiến căn cứ oanh oanh liệt liệt đóng cửa đã không nói, không biết sao xui xẻo mười ngày rong ruổi trên đường, bọn họ nghĩ sẽ ở thành phố Đàm Âm nghỉ chân, ai dè gặp được người đại ác có "con mắt giết chóc"!
Tuyệt đối chỉ bị mất 3 tấm thẻ, bảo toàn năm cái mạng thì không thể nói là mệt, nhưng vội vội vàng vàng lén đi ra khỏi thành phố Đàm Âm, mới chạy được ba ngày, xe bị hỏng... còn vừa vặn ở ngay "trang trại hoa" vùng phụ cận thành phố Khải Dương.
Đặng Lâm Siêu cảm thấy gần đây có lẽ mình bị suy thần bám vào người.
Anh sầu não mà thở dài, cánh tay đột nhiên bị Triệu Nghiêu nắm lên.
"Lâm Siêu, người tới, người tới!" Triệu Nghiêu cũng là người hấp tấp, thấy từ xa lao tới một chiếc xe việt dã, trong nháy mắt thấy được hy vọng, anh túm Đặng Lâm Siêu chạy ra đường cái.
Từ chiều hôm qua, bọn họ vẫn luôn trụ ở đây chờ xe tới.
Bởi vì ở phương nam đột nhiên lan tràn virus, trong lúc này đội ngũ đi về phía bắc không ít, hơn nữa thành phố Khải Dương là đoạn đường nhất định mọi người phải đi qua, họ đã gặp được không ít đoàn xe.
Nhưng cả đám thấy hai người họ, không lo lắng có bẫy rập thì cũng có ý đồ đoạt thẻ của hai người, chờ đợi cả hơn một ngày, họ chưa gặp được một đoàn xe chân thành thuần phác nào.
Ai......
Xe việt dã màu đen vừa quẹo vào khúc cong, xe thiết kế cao cấp, cho dù là trước mạt thế, chiếc xe này cũng đáng giá không ít tiền.
Đặng Lâm Siêu gian nan dời tầm mắt ra khỏi xem xét kết cấu chiếc xe, mắt thấy xe có vẻ tăng tốc sắp sửa vượt qua bọn họ, anh càng cuống quít vẫy vẫy cờ, lớn tiếng hô lên: "Ai ai ai, đừng đi đừng đi, chúng tôi không phải người xấu!"
Một bên Triệu Nghiêu cũng vẫy vẫy cờ, hô lớn, ý đồ gọi người kia dừng lại.
Đáng tiếc, chiếc xe kia vẫn xẹt qua hai người.
"Sát ——" Thanh âm lốp xe thắng gấp vang lên.
Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu liếc nhau, trong lòng thật vui vẻ, xoay người cùng chạy tới chỗ ô tô đen.
Không quan tâm đối phương có ý hỗ trợ hay không, nói chuyện trước cái đã.
"Gõ gõ!" Đặng Lâm Siêu làm bộ làm tịch mà đứng thẳng người, gõ gõ cửa sổ bên chỗ người điều khiển.
Kính xe là dạng phòng sáng, bọn họ không thấy được tình huống bên trong.
Ngồi ở ghế điều khiển, Dịch Kiêu nhìn lướt qua hai người, phát hiện Triệu Nghiêu đứng ở phía sau đã âm thầm chuẩn bị sử dụng dị năng "tốc độ", anh khinh miệt cong môi lên, ấn cửa kính xuống.
Cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lẽo lại hoàn mỹ của Dịch Kiêu.
Đặng Lâm Siêu choáng váng.
Triệu Nghiêu cũng choáng váng.
Bọn họ thật muốn chạy trốn, đáng tiếc trốn không thoát......
***
Ba người Chu Hiểu canh giữ ở nhà kho đợi hai người Đặng Lâm Siêu trở về.
"Trang trại Hoa" đã có từ lâu ở thành phố Khải Dương, trong nội thành thực vật biến dị quá nhiều, bọn họ không dám vào trong, chỉ ở ngoại thành tìm một nhà kho đơn sơ mà đợi. Nhà kho nguyên lai là để chứa gia cụ, đồ vật tuy rằng đã sớm bị quét đi sạch, diện tích cũng đủ lớn, hơn nữa trong không gian Triệu Bồng có không ít đồ ăn, bọn họ ở đây mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề.
Nhưng mỗi ngày chờ cũng không được!
"Chị Hiểu Hiểu, chị dâu, hai người xem, anh của em đã trở lại!" Triệu Bồng chỉ ra bên ngoài.
Hai người giương mắt, quả nhiên thấy Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu rũ đầu đi đến, phía sau bọn họ còn có một chiếc xe việt dã đen.
Mặt ba người lộ vẻ vui mừng. Xem ra đã tìm được cứu tinh.
Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu xa xa đã thấy ba người đứng ở cửa đón, hai người đều muốn chết tâm.
Đây là cái vận khí gì nha!
Bọn họ còn chưa đến gần, Triệu Bồng như con nai nhỏ tung tăng chạy đến, ồn ào: "Ca, Lâm Siêu ca, các anh tìm được người hỗ trợ?"
Triệu Nghiêu đưa mắt ra hiệu cho cậu, đôi mắt như muốn nứt ra, Triệu Bồng mới nhận thấy tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.
Cậu nhanh chóng nhìn qua chỗ cửa sổ xe mở rộng, đối diện với khuôn mặt vô biểu tình của Dịch Kiêu, nụ cười dần dần biến mất...
Triệu Nghiêu bi thương mà kéo em trai đến bên cạnh, thuận tay vỗ vỗ vai cậu, thấy giọng an ủi: "Không sao Bồng Bồng, cho dù chết, anh cũng sẽ cầu cho em được toàn thây!"
Triệu Bồng: "......"
Cậu một chút cũng không được an ủi, làm sao bây giờ?
Chu Hiểu và Đinh Dao còn đứng ở cửa thấy thái độ héo rũ của ba người, biết sự tình đã vượt qua khống chế.
Ô tô chậm rãi tiến đến cửa kho hàng, khi năm người tụ lại một lần nữa, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Chu Hiểu và Đinh Dao, Đặng Lâm Siêu khoa trương mà mở ra khẩu hình: Người đại ác!
Hai người bị nghẹn mà ngẩn ra, đồng thời ai thán vận khí của bọn họ.
Dịch Kiêu mở cửa sổ xe một nửa, thấy Dịch Đường Đường ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe miệng nở ra nụ cười ngọt ngào, ánh mắt ôn nhu mà nhẹ giọng nói với Đậu Tương: "Đậu Tương ở trên xe bảo vệ Đường Đường, cô ấy tỉnh thì kêu tôi."
Đậu Tương: "Gâu ~" Được nha!
Mở cửa xuống xe, Dịch Kiêu lập tức đi về hướng đội ngũ Chu Hiểu.
Dịch Kiêu vừa đi tới, năm người đồng thời lùi lại. Phát giác không khí chung quanh đột nhiên lạnh đến run rẩy, cả bọn đồng loạt run lên, không dám động đậy.
Chu Hiểu cúi đầu, lại có thể nhìn thấy được tầm mắt Dịch Kiêu như đao bén xẻo trên người, làm cô đến không dám thở mạnh.
"Lấy tấm thẻ "giảm bớt" của cô ra đây!"
Giọng nói lạnh lùng của Dịch Kiêu vang lên.
Chu Hiểu cắn chặt răng, đầu ngón tay chui vào trong lòng bàn tay, nội tâm giãy giụa dường như vượt qua cả một thế kỷ, cuối cùng lại chỉ có thể thỏa hiệp.
Ngón tay Dịch Kiêu dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhận lấy thẻ bài, không giống như muốn đoạt lấy mà ngược lại giống như cố tình làm ra vẻ cung kính.
"Giảm bớt" xác thật là một tấm thẻ hi hữu.
"Hiệu quả của nó là gì?" Dịch Kiêu dùng hai ngón tay kẹp tấm thẻ, đơn giản hỏi.
Thanh âm Chu Hiểu run run: "Là chữa khỏi, nhưng hiệu quả khác với thẻ "trị liệu", hiệu quả của nó không chỉ có thể trị liệu nội thương ngoại thương, còn có thể giảm bớt bệnh tật."
Cô không dám giấu giếm gì mà nói ra toàn bộ.
Khi Dịch Kiêu hỏi muốn tấm thẻ, cô thật muốn cự tuyệt. Trên người cô chỉ có 3 thẻ, cô đã giao cho anh ta tấm "trí huyễn", nếu lại đem "giảm bớt" đưa đi, trên người cô chỉ còn lại một tấm thẻ phụ trợ "lực lượng", loại này phải ở gần mới có thể phát huy tính công kích, ở mạt thế này không có bao nhiêu ưu thế.
Nhưng mà người cường thế chân chính ở trước mặt, cô tới dũng khí đi phản bác cũng không có.
Dịch Kiêu thật ra cũng có ý niệm cướp đi tấm thẻ này, nhưng suy nghĩ lại, anh biết kia không phải là biện pháp tốt nhất.
"Thẻ trả lại cho cô, cô thi triển một chút dị năng này lên người tôi." Thanh âm Dịch Kiêu không gợn sóng.
Chu Hiểu không xác định đây là có ý gì.
Cô sửng sốt nửa giây, tấm thẻ một lần nữa được nhét trở lại lòng bàn tay.
Dịch Kiêu: "Yên tâm, tôi sẽ không giết cô."
Nghe xong, bàn tay Chu Hiểu một lần nữa run lên, thiếu chút nữa làm rớt tấm thẻ xuống.
Bốn người bên cạnh không hoàn toàn rõ dụng ý của Dịch Kiêu, nhưng nghĩ đến Chu Hiểu có nói qua, em gái cái người đại ác này ngũ tạng đều bị hủy, bọn họ suy đoán chuyện này hẳn là có liên quan đến cái người nhìn bề ngoài như đóa hoa nhỏ yếu ớt, kỳ thật lại là bông hoa ăn thịt người kia.
Cảm giác khi dị năng "giảm bớt" xâm nhập cơ thể thật vi diệu, tựa như một dòng ánh sáng mềm nhẹ mà thoáng động, những nơi nó đi qua, tế bào dường như được sinh trưởng thần tốc.
Một hồi tuần hoàn chỉ có vài giây nhưng khi Chu Hiểu thu hồi dị năng lại từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Là người phóng ra dị năng "giảm bớt", rõ ràng cô phải ở địa vị chủ đạo, nhưng khi cô phóng dị năng vào trong thân thể anh ta lại rõ ràng cảm giác được có một loại lực lượng mạnh mẽ áp chế, theo dõi mình.
Cô có thể cảm giác được, chỉ cần mình có bất kỳ động tác khác thường nào, lực lượng kia sẽ dễ dàng cắn nuốt toàn bộ dị năng của cô.
Quả thực là quá bá đạo!
Dịch Kiêu thật vừa lòng với tấm thẻ "giảm bớt", cũng xác nhận thân thể Dịch Đường Đường đột nhiên chuyển biến tốt đẹp đúng là hiệu quả từ dị năng này.
"Tôi chỉ cần cô ấy lưu lại đây, các người nếu muốn chạy thì có thể đi." Dịch Kiêu dùng ánh mắt ý chỉ Chu Hiểu, nói với mọi người.
Chu Hiểu nghe được lời này trở nên căng thẳng, theo bản năng mà nhìn Đặng Lâm Siêu, muốn biết câu trả lời của anh.
Đặng Lâm Siêu đau lòng nhìn Chu Hiểu, duỗi tay nắm chặt lấy tay cô, "Yên tâm Hiểu Hiểu, anh sẽ mãi ở bên cạnh em."
Đặng Lâm Siêu và Chu Hiểu là bạn học đại học, ở trong trường học là người yêu, ở mạt thế đồng sinh đồng tử bốn năm nay, sao có thể dễ dàng bỏ nhau.
"Chúng tôi cũng không đi." Nói chuyện chính là Triệu Nghiêu.
Anh nói xong nhìn về phía bạn gái Đinh Dao, thấy đối phương nhìn anh gật đầu tán thành.
Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu là anh em cùng nhau lớn lên, ở mạt thế có người chết, có người phản bội, hoặc có người bất đồng ý kiến rời đi, cũng sẽ có người có thể luôn duy trì quan hệ thân thiết cho tới bây giờ cũng không phải là một việc dễ dàng.
Mà quan hệ như vậy sao có thể dễ chia rẽ.
Triệu Bồng không có ý kiến phản đối gì, sự tình cứ như vậy được quyết định.
Dịch Kiêu vô cảm đối với tình cảm mãnh liệt của năm người, anh như cũ lạnh mặt, không có hứng thú mà quét quét bày biện bên trong kho hàng.
Kho trống trải dài khoảng trăm mét, vì để sử dụng chứa đủ loại gia cụ nên nóc nhà rất cao, không gian cực kỳ rộng mở. Mấy người Đặng Lâm Siêu quét tước một phần to gần cửa làm chỗ cư trú lâm thời, chỗ còn lại chưa được quét hiện ra bàn ghế hư hỏng, thùng giấy quăng khắp nơi, tất cả phủ một lớp tro bụi thật dày.
"Đi quét tước bên trong!" Dịch Kiêu duỗi tay chỉ Đặng Lâm Siêu, sai việc mà không hề cảm thấy áp lực chút nào.
Đặng Lâm Siêu cứng đờ nhìn lại kho hàng, có chút hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Nhìn đến nhà kho to rộng kia, anh thật muốn khóc.
Đặng Lâm Siêu biểu tình phong phú đa dạng, hiện giờ bởi vì sầu khổ mà khuôn mặt nhăn thành một đoàn, nhìn rất tức cười.
Dịch Kiêu thấy thế, đang muốn mở miệng nhắc nhở chỉ cần quét dọn rộng ra là được, bỗng nghe thấy thời gian kêu của Đậu Tương từ xe việt dã truyền đến.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
351 chương
10 chương
18 chương
86 chương
39 chương