Anh trai tôi là người đại ác

Chương 43 : Đi Thành Phố Vô Tích

Nhiệm vụ lần này là đến thành phố Vô Tích. Vô Tích nằm ở giữa miền trung và miền tây đất nước, trước mạt thế nó là một thành phố cấp hai phồn hoa. Khu vực này không giống như kinh đô tấc đấc tấc vàng, diện tích nó ước chừng gấp hai kinh đô, số lượng dân cư lại tương đương nhau. Bởi vì lúc trước chưa có đội ngũ nào đi đến Vô Tích, mục tiêu của hai đội lần này là mở đường một đoạn, ấn theo thời gian nhiệm vụ, đại khái ba bốn ngày công việc sẽ hoàn thành. Phân chia căn cứ không phải một lần là xong, giống như bọn họ đầu tiên sẽ mở một khoảng đường đến Vô Tích, sau đó căn cứ sẽ bắt đầu phân chia các khu vực an toàn rồi mới bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ từng khu. Đến lúc đó sẽ đồng nhất phân phối thuốc giải độc cho đất đai, sắp xếp dị năng giả phòng ngự vòng ngoài. Chuyến đi hôm nay giống như là đội tiên phong, đầu tiên thăm dò địch tình, tiêu diệt những chướng ngại có thể xuất hiện. Dịch Đường Đường nghĩ đến đây, ngáp một cái, dựa vào vai Dịch Kiêu tìm ra một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại. Đi đến thành phố Vô Tích hiện tại không có đường thẳng, lúc an bài lộ tuyến, Lục Trăn đã tìm đường tắt đi qua một thị trấn nhỏ. Đường trong trấn nhỏ không bằng phẳng, hơn nữa sau đó lại không được sửa chữa, lúc xe chạy thật xóc nảy không ngừng. Dịch Đường Đường do vậy ngủ cũng không được an ổn, trong lúc mơ mơ màng màng, cảnh trong mơ dần dần xuất hiện trong đầu. Loáng thoáng, cô cũng ngồi trên một chiếc xe xóc nảy phập phồng. Trong mơ cô mở mắt ra, nhìn Dịch Kiêu mặc một cái áo màu xám nhạt, vén tóc rơi trên gò má cô, đôi môi đóng đóng mở mở. Anh nói gì, cô lại nghe không thấy. Cô chuyển tầm mắt đi, không hay biết mà nhổm lên, nhìn quanh xe một vòng. Ngồi ở phía sau họ là Đặng Lâm Siêu và Chu Hiểu, nhìn thấy cô đứng lên, Chu Hiểu hướng tới cô cười cười, rồi lại cúi đầu nói gì đó với Đặng Lâm Siêu. Hàng ghế sau cùng, Triệu Bồng ôm Đậu Tương ngủ đến mơ mơ màng màng, một người một chó hô hấp phập phồng, làm người cảm giác thập phần hài hòa. Tiếp theo, cô cảm giác được bàn tay chợt bị nắm chặt, quay đầu lại, thấy Dịch Kiêu ngồi bên cạnh nắm lấy tay mình, kêu cô lại ngồi xuống. Chỉ huy Lục Trăn từ ghế phụ nhổm người lên, nụ cười tắt đi, nói gì đó...... ...... Cơ thể Dịch Đường Đường run lên, mở choàng mắt. Cô thong thả ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần mà dừng lại trên sàn xe, trong đầu như có tầng sương mù không vứt đi được. Trên má đột nhiên dán lên cảm giác ấm áp, lông mi Dịch Đường Đường run rẩy, cô nhìn thấy Dịch Kiêu bên cạnh đang nhìn mình cười nhẹ. Thùng xe oi bức, cho dù có mở cửa sổ cũng không cảm giác được gió mát. Tóc cô bị mồ hôi ướt dính lên trên má, Dịch Kiêu nhẹ tay vén nó lên, nhìn thấy Dịch Đường Đường ngơ ngẩn nhìn mình, nghĩ rằng cô vẫn còn mơ màng, anh cười khẽ một chút, "Ngủ lâu như vậy, Đường Đường là còn chưa ngủ tỉnh sao?" Hiện thực và hình ảnh trong giấc mơ thật trùng khớp, Dịch Đường Đường dùng sức nuốt nước miếng, không trả lời anh mà nhổm người lên nhìn quanh. Đặng Lâm Siêu và Chu Hiểu ngồi ở phía sau, hai người đang nhỏ giọng đàm luận về dị năng, thấy được tầm mắt Dịch Đường Đường, Chu Hiểu ngừng nói, hướng tới cô cười cười. Chu Hiểu nhìn thấy biểu tình sững sở của Dịch Đường Đường, đang định mở miệng hỏi cô làm sao vậy, lại bị câu nói tiếp theo của Đặng Lâm Siêu kéo đi chú ý. Ở hàng sau cùng vẫn như cũ là Triệu Bồng và Đậu Tương, đầu Đậu Tương đè lên ngực Triệu Bồng, mắt nhắm lại, cái đuôi thỉnh thoảng ve vẩy trên cẳng chân Triệu Bồng. Triệu Bồng mặc một cái quần đùi lòi ra chân trần, bị đuôi Đậu Tương quét ngứa ngứa, cậu không mở mắt, chỉ duỗi tay vỗ nhẹ lưng Đậu Tương. Lòng bàn tay Dịch Đường Đường chợt căng thẳng lên. "Làm sao vậy?" Giọng Dịch Kiêu vang lên bên tai. Theo lực đạo tay anh, Dịch Đường Đường ngồi lại chỗ ngồi, vừa xoay người lại, tầm mắt nhìn thấy đối diện chỗ mình ngồi là Triệu Nghiêu và Đinh Dao, đồng tử cô đột nhiên co chặt lại. Vừa rồi trong mơ, chỗ ngồi bọn họ là trống không. "Chút nữa nghỉ trưa ở đây, mọi người thu thập một chút, chuẩn bị xuống xe." Trên ghế phụ Lục Trăn nhổm người lên nói, thần sắc nghiêm túc. Xe thật mau ngừng lại, Dịch Đường Đường như du hồn theo tay Dịch Kiêu nắm mà xuống xe. Tay Dịch Kiêu nắm thật chặt, Dịch Đường Đường bị anh nắm đến đau, lúc này mới hoàn hồn lại nhìn anh. Mắt đen thâm trầm nhìn cô chằm chằm, Dịch Đường Đường từ đôi mắt anh thấy được vẻ mặt mê mang của mình. Bàn tay kia hung hăng tự nhéo mình một cái, móng tay và lòng bàn tay bị đau đớn nhanh chóng truyền tới đầu dây thần kinh, Dịch Đường Đường thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được mặt đất dưới chân mình là chân thật tồn tại. "Ca, vừa rồi giống như em bị bóng đè, có chút không phân rõ hiện thực và cảnh trong mơ." Cô lắc lắc đầu, mở mắt nhìn cảnh vật chung quanh, mọi thứ dường như rực rỡ hẳn lên. Dịch Kiêu mím môi, trên mặt âm u chậm rãi tản ra. Anh không hỏi gì thêm, chỉ thong thả vuốt tóc cô: " "Đường Đường không có việc gì thì tốt rồi." Rốt cuộc chỉ là một giấc mộng hư ảo không chân thật, theo thời gian cảnh trong mơ từ từ trở nên mơ hồ, Dịch Đường Đường thật mau đã quăng ra sau đầu chuyện ngoài ý muốn vừa rồi. Nghỉ trưa chỉ dừng lại một giờ, ăn là món đơn giản nhất, lương khô và nước lạnh. Tiểu đội Lam Nạm cũng là một đội ngũ mạnh mẽ, hai đội chuẩn bị không khác nhau gì mấy. Lục Trăn không có hứng thú lôi kéo làm quen với đội ngũ khác, cho dù lần này hợp tác là vì cùng một mục tiêu, anh cũng không có nửa điểm muốn đùa giỡn nói chuyện phiếm. Đội trưởng tiểu đội Lam Nạm là Lam Kỳ, không phải là người cao ngạo, nhưng hiển nhiên không muốn làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh. Cho nên, hai đội ngũ tuy rằng ở cùng một chỗ nghỉ ngơi, nhưng từng đội là ăn uống riêng rẽ. Ăn uống no đủ, nhìn nắng hè chói chang bên ngoài lều, tất cả mọi người có điểm lười nhác. Dịch Đường Đường ngồi trên băng ghế, đầu dựa nghiêng vào Dịch Kiêu, nghe đồng đội nói chuyện phiếm câu được câu không, tầm mắt phiêu phiêu hốt hốt mà liền chuyển qua đối diện tiểu đội Lam Nạm. Khác với tiểu đội Thanh Vũ chọn người ra làm nhiệm vụ ba phần tư là nam, tiểu đội Lam Nạm lại là nửa nam nửa nữ. Có lẽ là giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ, Dịch Đường Đường vừa liếc mắt đảo qua, vài người phụ nữ bên kia đều ngẩng lên. Dịch Đường Đường không ôm ác ý, đối với việc họ phát hiện cũng không cảm thấy chột dạ, còn chính sắc mà tiếp tục nhìn. Một nửa phụ nữ ở tiểu đội Lam Nạm dung sắc đều không tồi, nếu không phải Dịch Đường Đường thấy họ nam nữ ngồi chung thật tùy ý, cô còn phải hoài nghi bọn họ là mỹ nhân đến đây nghỉ phép. Có lẽ là trong lòng cô chửi thầm quá rõ ràng, khi tầm mắt ngó đến người ngồi bên cạnh Lam Kỳ, Dịch Đường Đường bị ngay một tầm mắt mang hình viên đạn chém tới. Dịch Đường Đường nhíu mày, cô chỉ cảm thấy nhoáng lên trong đầu giống như hình ảnh tấm gương bị đập vỡ, tay cô vội vàng xoa xoa huyệt thái dương bị đau nhức, ngồi thẳng người lên. "Đã xảy ra chuyện gì?" Dịch Kiêu lạnh giọng mở miệng, thanh âm không lớn, lại làm người chung quanh đều dừng động tác. Dịch Đường Đường xoa nhẹ thái dương vài cái liền rút tay về, cảm giác đau đớn đã giảm, dù sao là đội ngũ đang hợp tác, cô cũng không muốn làm ầm ĩ. "Không có việc gì, ca." Cô kéo kéo cổ tay áo Dịch Kiêu, nhẹ giọng nói. Người nọ rõ ràng có địch ý với cô, tuy rằng không rõ nguyên nhân là gì, rốt cuộc chỉ là thương tổn rất nhỏ, cô muốn so đo cũng không phải lúc này. Dịch Kiêu hiểu rõ thái độ của cô, sắc mặt anh không hòa hoãn lại ngay. Ánh mắt quét một vòng đến đội ngũ đối diện, cuối cùng dừng lại trên người người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô ta một cái. Dịch Đường Đường lại nhìn tới người nọ, lại thấy sắc mặt cô ta đại biến, khuôn mặt có phẫn nộ, có giận, càng có bực, khi tương tiếp với tầm mắt Dịch Đường Đường, cô ta dường như một lần nữa muốn sử dụng tinh thần lực công kích, lại bị Lam Kỳ kéo tay lại, hai người thấp giọng khắc khẩu vài câu. Một giờ nghỉ ngơi trôi qua thật nhanh, mọi người lại lần nữa xuất phát. So với buổi sáng trong xe còn có mấy người có tinh thần nói chuyện phiếm, buổi chiều cả xe chỉ có khí thế đê mê, cả đám ngồi mơ hồ nghiêng nghiêng ngả ngả. Buổi chiều là tiểu đội Lam Nạm đi đầu, thỉnh thoảng trên đường gặp vài người hay động vật biến dị cũng là họ giải quyết, đoàn xe phía sau được hoàn toàn thả lỏng. Phải đi đến ngày thứ hai mới Vô Tích, mặt trời chưa lặn, Lam Kỳ chỉ dẫn đoàn xe dừng lại ở một thôn nhỏ hoang tàn. Nhanh chóng dọn dẹp thôn trang xong, sắc trời đã đen. Cẩn thận thảo luận, Lam Kỳ và Lục Trăn thương lượng lựa ra một căn đình viện rất lớn ở giữa thôn làm nơi nghỉ tạm đêm nay. Hai đội ngũ như cũ tách ra dùng bữa tối, tiểu đội Thanh Vũ bắc lên hai đống lửa, một cái dùng cho một cái nồi thật to nấu đồ ăn, một cái khác chuyên dùng để nướng thịt. Trước khi ra căn cứ, mấy người Đặng Lâm Siêu đặc biệt đi đến khu nuôi dưỡng mua mấy miếng thịt bò thịt dê. Sớm đã làm gọn sạch sẽ, hiện giờ nổi lửa lên, lấy thịt từ trong không gian ra là có thể nướng ngay. Thịt bò mới mẻ nướng trên ngọn lửa, mỡ trong thịt trong khoảnh khắc chảy ra xèo xèo rơi xuống đống lửa bên dưới, chỉ trong chốc lát mùi hương thơm lừng đã bay khắp nơi. Dịch Đường Đường ngồi ở bên cạnh nhìn Đặng Lâm Siêu thủ pháp thuần thục rải gia vị lên thịt, Đậu Tương ngồi xổm bên chân cô cũng nhìn nhìn không chớp mắt. Rải gia vị xong, Đặng Lâm Siêu nhìn thấy bộ dạng của họ thì nhịn không được, trêu ghẹo: "Đường Đường, miếng thịt chín đầu tiên tôi sẽ chia ra cho cô và Đậu Tương, có thể đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được không, làm tôi sợ hãi tay chân run rẩy." Anh vừa nói, còn tượng trưng mà rải thêm nhiều ớt cay lên trên miếng thịt. Dịch Đường Đường cũng nở nụ cười: "Lâm Siêu ca, đây không phải là khảo nghiệm kỹ thuật của anh hay sao? Anh nướng nhanh nhanh lên, hơn hai mươi cái miệng đang chờ anh cho ăn kìa!" Cô vừa nói xong, những người khác cũng ứng hòa lên. Trong lúc nhất thời, không khí thật hòa hợp vui vẻ. Rải xong gia vị, lại lật qua hai lần, thịt đã hoàn toàn chín. Thịt bò nướng xong, bên kia Đinh Dao cũng làm cơm xong, mọi người giúp nhau phân phối đồ ăn. Lúc này Đặng Lâm Siêu mới cắt nửa con dê đặt trên đống lửa, nướng từ từ. Cơm nước xong, thời gian còn sớm, cho dù ngồi xe một ngày đường, mọi người lại không có ý đi nghỉ sớm, cả đám vây quanh đống lửa, dùng đồ ăn vặt và thịt dê nướng, nồng nhiệt mà nói chuyện phiếm. Dịch Đường Đường buổi tối ăn thật no, cô vuốt vuốt cái bụng tròn căng, dựa vào bên người Dịch Kiêu, lắng nghe các đội viên nói chuyện, mà Đậu Tương nằm dưới chân hai người lại đang cố chấp mà gặm một cục xương bò. Xương bò thật cứng, Đậu Tương cả nửa ngày không gặm được bao nhiêu, hai chân trước ôm lấy cục xương, nghiến răng mà cạp cạp phần gân dính trên xương. "Kẽo kẹt kẽo kẹt ~" Dịch Đường Đường liếc mắt nhìn Đậu Tương hạnh phúc gặm, chỉ cảm thấy một trận ê răng. Cô thử nhe răng, cường chống mà dời lực chú ý đến đối thoại của mọi người. Đáng tiếc, mọi người thanh âm lớn, mà tiếng Đậu Tương gặm xương lại không kém, Dịch Đường Đường vẫn cảm thấy tiếng gặm của Đậu Tương tựa hồ xé nát dây thần kinh của cô. Dịch Kiêu phát hiện ra trạng thái Dịch Đường Đường, vỗ vỗ vào tay cô, nén cười kêu Triệu Bồng đem Đậu Tương đang nghiến răng nghiến lợi dắt đi chỗ khác. "Ca ca có phải đang cười nhạo em hay không?" Mọi người đều ở đây, Dịch Đường Đường không dám làm đến quá lộ liễu, chỉ lặng lẽ duỗi tay lên trên eo Dịch Kiêu, hung hăng chọc một chút. Eo Dịch Kiêu không có thịt thừa, không mềm mại chút nào, Dịch Đường Đường chọc đến ngón tay bị đau, vừa định ghét bỏ nói một câu, toàn bộ bàn tay đã bị anh nắm lấy. "Đường Đường lại muốn làm cái gì?" Thanh âm Dịch Kiêu hơi lạnh, ẩn ẩn bên trong lại không lạnh chút nào. Trong đầu Dịch Đường Đường chợt hiện lên hình ảnh tối qua, lòng bàn tay như có lửa nóng, cô nhanh nhanh rút ra khỏi tay Dịch Kiêu. Cô ho khan một tiếng, không tiếp tục mềm mại dựa vào người anh nữa, tay chân đều để yên một chỗ, ngồi thật an phận xong mới nghiêm chỉnh mà nhỏ giọng: "Em cái gì cũng không muốn làm." Dịch Kiêu lần này lại khó được mà nở nụ cười nhẹ. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, nụ cười trên khóe miệng kia cũng theo đó mà hết sức dụ hoặc. Dịch Đường Đường bị tiếng cười của anh làm cả người tê dại, cô trốn tránh dời đi tầm mắt, mười ngón tay vì e lệ mà vặn vào nhau đến khớp xương trắng bệch. Còn chưa thoát ra khỏi cảm giác xấu hổ, đầu vai đột nhiên bị người phía sau không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ lên.