Anh trai tôi là người đại ác
Chương 15 : Vây thành
Dịch Đường Đường kinh ngạc: "Ý của anh là......" Bọn họ tiến vào một tòa thành bị người khống chế?
Dịch Kiêu biểu tình hoãn hoãn, không tiếp lời cô: "Tạm thời còn không thể xác định, Đường Đường đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi ngủ sớm đi."
Dịch Đường Đường bị Dịch Kiêu một câu làm khuấy động tâm tư, lại bị câu kế tiếp đánh tan hứng thú, cô kéo kéo tay anh, nhẹ nhàng buông chuyện này xuống, khẳng định nói: "Ngay cả nơi này bị vây cũng không có gì đáng sợ, ca ca đánh không lại còn có em!"
Dịch Kiêu khẽ cười một tiếng đem bàn tay nhỏ của cô đặt vào trong lòng bàn tay mình, không dùng sức nắm mà chạm khẽ vào trán cô một chút, lắc đầu nói: "Vậy thì không cần, ca ca sẽ bảo hộ em, Đường Đường ngủ cho ngon là được."
"Được." Dịch Đường Đường thu hồi gương mặt đang phồng phồng, cọ cọ trên giường rồi ngoan ngoãn ngủ.
Dịch Kiêu chuyển đèn đầu giường thành đèn ban đêm, chung quanh trở nên yên lặng.
Anh lẳng lặng nhìn, chờ đến khi hô hấp của Dịch Đường Đường vững vàng, biết cô hoàn toàn ngủ say, ôn hòa trên mặt Dịch Kiêu biến mất, mày nhíu lại, mang đầy sầu lo.
Chuyện Dịch Đường Đường nói đã nhắc nhở anh, gần đây mọi chuyện trở nên không đơn giản.
Dị năng giả nếu bị virus mạt thế cảm nhiễm, thẻ trong cơ thể sẽ bị virus làm cho biến đổi, đạt đến một trình độ nhất định sẽ tăng cấp lên. Nhưng có một tình huống khác là, nếu có người cố tình từ người biến dị lấy ra một lượng lớn máu, tiêm vào trong cơ thể dị năng giả, thẻ dị năng của họ sẽ bị biến đổi càng mãnh liệt, có thể đạt tới tăng lên cả hai cấp.
Dịch Kiêu khi phát hiện dị năng giả cấp sáu đã liên tưởng đến tình huống này, nhưng anh lại xem nhẹ khả năng chuyện này có thể xảy ra.
Anh biết, bị tiêm vào một lượng lớn máu biến dị, sau đó thẻ dị năng thăng cấp là chuyện ngoài ý muốn, lúc trước khi anh phát hiện đều giết chết tất cả những người có quan hệ. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này xác thật không phát hiện thêm người biến dị cấp cao nào, anh liền cho đó chỉ là ngẫu nhiên.
Lại không nghĩ, là có vấn đề.
Còn vì sao mấy ngày nay anh không phát hiện gì dị thường hơn, chỉ sợ là người làm kế hoạch này đã phát hiện bọn họ tồn tại. Có thể là kiêng kị, nhưng khả năng lớn hơn là đối phương còn đang tập hợp lực lượng, không muốn bị anh làm hư kế hoạch cho nên mới dẹp người biến dị ra khỏi phạm vi tầm nhìn của họ.
Người chuẩn bị chuyện này muốn làm gì, có lẽ giống như lời Dịch Đường Đường nói —— bọn họ muốn đem nơi này chế tạo thành một tòa vây thành.
***
Sáng hôm sau, Dịch Đường Đường như cũ 9 giờ được Dịch Kiêu vớt ra khỏi giường dùng cơm sáng, cơm nước xong lại cuộn tròn chui vào trong chăn, hạnh phúc mà ngủ mê đi. . ngôn tình tổng tài
Sau khi cô ngủ, Dịch Kiêu lại lần nữa mang theo Đặng Lâm Siêu Triệu Nghiêu ra cửa.
Tình huống nhìn có vẻ như bình thường, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Dịch Đường Đường đang nửa tỉnh nửa ngủ, bên tai lại vang lên tiếng ồn ào. Có tiếng người, còn có tiếng đồ vật di chuyển cọ xát trên mặt đất, cô nhíu chặt mày muốn tỉnh lại, nhưng thân mình vẫn còn nặng nề chìm trong giấc mơ.
"Gâu gâu, loảng xoảng ~" giữa cơn mê man, cô nghe được tiếng Đậu Tương gầm nhẹ cùng tiếng cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra.
Tiếp theo, cô bị một cái ôm ấp quen thuộc ôm lên.
"Đường Đường, trước không cần ngủ, chúng ta phải rời khỏi nơi này." Dịch Kiêu nói chuyện dồn dập hơi mau, nhưng cố áp chế âm độ, tận lực không đem cảm xúc phát ra trên người cô. Thấy Dịch Đường Đường chậm rãi mở mắt, Dịch Kiêu quay đầu nói tiếp với Triệu Bồng, "Thu tất cả đồ ở đây vào trong không gian."
Dịch Đường Đường bởi vì đau đầu, thở gấp cố gắng tỉnh táo lại, cô để đầu lên vai Dịch Kiêu, chỉ nhìn đến một mảnh hỗn loạn trong nhà.
Đặng Lâm Siêu Triệu Nghiêu Chu Hiểu Đinh Dao bốn người ở các phòng khác nhau đang nhanh chóng dọn đồ vào một chỗ để Triệu Bồng dễ dàng thu hồi vào trong không gian.
Trong năm người, Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu dồn dập lại nôn nóng, thỉnh thoảng phun ra câu chửi rủa, nhưng động tác trên tay lại không ngừng lại chút nào. Phản ứng của họ như kiến bò trên chảo nóng, vừa muốn nhanh chóng thoát khỏi chảo nóng, rồi lại sợ hãi nếu nhảy ra khỏi bếp sẽ bị rơi xuống mặt đất cách xa phía dưới, quả thực là hai bên đều khó xử.
"Ca, làm sao vậy?"
Dịch Đường Đường kéo vạt áo anh, thấy mày Dịch Kiêu nhăn chặt lại, sắc mặt nghiêm trọng, trên trán lại có tia u ám, cô nhịn không được, hỏi ra.
Thanh âm nhẹ nhàng của cô làm Dịch Kiêu giật mình, lúc này mới cố nặn ra một nụ cười, thu tầm mắt đang quan sát ngoài cửa sổ trở về. Anh không nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: "Đường Đường chuẩn bị một chút, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này."
Triệu Bồng đem tất cả đồ vật cất vào không gian, trước sau không đến mười phút, mọi người không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy ra ngoài.
"Chu Hiểu cùng Đinh Dao, ngồi xe chúng tôi, những người khác ngồi xe kia. Đường Đường và Đinh Dao ngồi phía sau." Đứng trước hai chiếc xe, Dịch Kiêu đột nhiên an bài.
Cảm giác co rút đau đớn do bị đánh thức đột ngột đã giảm bớt được một ít, Dịch Đường Đường chuẩn bị từ trong lòng ngực Dịch Kiêu đi xuống, lại không ngờ đột nhiên nghe anh an bài như thế.
Chu Hiểu dị năng "giảm bớt" có trợ giúp với thân thể cô, ngồi chung xe thật không khác thường, nhưng Đinh Dao...
Dịch Kiêu đem Đinh Dao an bài bên người, bảo hộ cô, có nghĩa là anh lo lắng sự tình sắp sửa phát sinh sẽ vượt qua khống chế của anh.
Quả nhiên ——
"Vrrrr ~" Động cơ ô tô vừa mở, Dịch Đường Đường nghe được thanh âm lý trí của Dịch Kiêu nói: "Đường Đường đem thẻ "đông lại" cấp sáu lúc trước chúng ta lấy được đưa cho Đinh Dao, để cô ấy thăng dị năng "đình trệ" lên tới cấp bốn."
Dịch Đường Đường âm thầm siết chặt lòng bàn tay, không do dự mà nhẹ giọng phun ra một chữ: "Được."
Đinh Dao ngồi lên sau xe, vẫn luôn có điểm ngốc.
Cho đến khi Dịch Đường Đường nhét tấm thẻ cấp sáu vào tay cô, mộng bức trên mặt cô trong nháy mắt vỡ ra.
"Dịch ca, này?" Tay cầm tấm thẻ run run, lý trí như chợt xa chợt gần. Khát vọng đã từng hâm mộ Chu Hiểu một lần nạp 30 tấm thẻ, hiện giờ như bị tấm thẻ cấp sáu trong tay thay thế.
Đây là lần đầu tiên cô có được tấm thẻ cao cấp như vậy, biết rõ ở tình huống hiện tại thật không nên, nhưng cô không nhịn được sự hưng phấn. Nhưng mà, Đinh Dao không khỏi hoài nghi, tấm thẻ "đình trệ" của cô đã ở cấp ba, chỉ cần bằng cách dung nạp thẻ là có thể thăng cấp? Không phải nói từ cấp ba trở đi thật khó thăng cấp hay sao?
Dịch Kiêu một chân dẫm lên chân ga, ô tô trên đường cái chạy như điên, các tòa nhà chung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, anh không quay đầu lại nhìn Đinh Dao, nói ngắn gọn: "Hai tấm thẻ không giống nhau, sau khi cô dung nạp là có thể thăng cấp."
Anh nói xong, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu trong xe, gặp được con ngươi nôn nóng đang nhìn lại đây của Dịch Đường Đường.
Dịch Kiêu đột nhiên mím môi, giấu đi nét chần chờ trong mắt, chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Hai chiếc ô tô trước sau chạy trên đường phố trống trải, hướng tới cửa ra khỏi thành phố. Trên xe không khí khẩn trương, tất cả mọi người tự phát mà canh gác, quan sát đến tình hình ngoài xe.
Nơi này tựa như ở trong một đêm biến thành tòa thành chết, nãy giờ xe chạy mười phút, bọn họ không gặp bất cứ một người nào, cho dù là người biến dị.
Xe dần dần chạy tới trạm thu phí ra ngoại thành, Đặng Lâm Siêu ngồi ở chiếc xe sau nhìn đến mấy chữ thật lớn trên bảng "Thành phố Bạc Mộc", tâm đang căng chặt thả lỏng được một chút.
Bọn họ cuối cùng rời đi cái địa phương quỷ quái kia.
"Răng rắc ——"
Xe việt dã chạy trước đột nhiên dừng lại, Đặng Lâm Siêu hút vào một ngụm khí lạnh, dùng hết sức dẫm lên chân thắng. Anh nhìn về phía trước chỉ sau vài giây toát ra một đám người đen nghìn nghịt, trong mắt giấu không được vẻ hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
351 chương
10 chương
18 chương
86 chương
39 chương