"Tôi nghĩ, chắc có lẽ là cô đã thấy được bức ảnh mà cả hai chúng tôi hôn nhau rồi chứ??" "Thấy thì sao? Mà không thấy thì sao?" Lăng Mạt Ân ngước mặt lên nhìn Mục Giai Châu nói, nhưng hai bàn tay để ở dưới đầu gối đã cuộn chặt lại thành nắm đấm rồi. "Cũng chẳng có gì to tát cả, chịu đựng được khi nhìn thấy người đàn ông của mình hôn người khác thì chính cô đã giỏi rồi" Mục Giai Châu nói xong liền nhếch mép, tặng cho cô một nụ cười đầy giả tạo rồi mới quay về chỗ ngồi của mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, cô phải thật bình tĩnh nào. Bây giờ cô không chỉ có một mình, mà còn có con của cô nữa, nếu như xúc động thì thật sự sẽ không tốt... Lăng Mạt Ân tự trấn tĩnh bản thân của mình, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc. Mãi cho đến trưa, Lăng Tĩnh Thiên qua gọi cô đi ăn thì lúc này tâm tình buồn bã cô cũng đã vơi đi nhiều rồi. Ăn rồi về công ty nghĩ ngơi, đến trưa thì làm tiếp, chiều thì lại về nhà. Mỗi ngày cứ đều lập đi lập lại như thế. Từ lần đó thì Mục Giai Châu cũng không có đá động gì đến cô nhiều nữa. Hôm nay là ngày cô đi khám thai định kì, cho nên Lăng Tĩnh Thiên đã nghỉ làm một bửa mà đi cùng với cô đến bệnh viện. Bác sĩ khám cho cô là một người phụ nữ lớn tuổi. Tình trạng thai nhi hiện tại thì đang rất là tốt, sức khỏe của cả mẹ lẫn con đều là khỏe mạnh. Chỉ cần cô ăn uống đủ chất, nghỉ ngơi đủ giấc thì sẽ không có gì đáng ngại. Khám xong, cô được cho qua một bên ngồi, còn Lăng Tĩnh Thiên thì lại ở một bên trao đổi với bác sĩ. Bộ dạng chú tâm lắng nghe những gì bác sĩ căn dặn làm cho cô cảm thấy ấm lòng. "Sao sao? Hai đứa đi khám, bác sĩ nói gì rồi?" Vừa về đến nhà, Lăng Viễn đã lên tiếng hỏi cô và anh tới tấp. Lăng Tĩnh Thiên cũng phải nán lại nói ngắn gọn nhưng đầy xúc tích cho ông nghe. Ngồi nghỉ ngơi ở phòng khách, cô chỉ có thể được xem phim hoạt hình, tình cảm học trò các thứ, thể loại phim bao lực đầy máu me hoặc là loại phim người lớn ưa thích của cô cũng đã bị Lăng Tĩnh Thiên cấm túc không cho xem. Cô ngồi đó xem phim, anh thì ngồi ở bên, chăm chú vào quyển sách cách chăm sóc cho con, hoặc là những gì hướng dẫn chăm sóc cho phụ nữ khi có thai. Nhìn nhìn đếm đếm trên bàn thì cũng đã có 5 đến 7 quyển rồi. Muốn ăn trái cây thì có người đưa đến miệng cho ăn, muốn uống nước thì cũng có người đưa đến miệng cho uống. Hầu như cô chẳng phải động tay động chân gì cả. Lăng Mạt Ân bất chợt đưa tay sờ nhẹ vào bụng của mình, môi hơi cong cong lên mỉm cười. Đây chính điều mà cô mong muốn bấy lâu nay. Được yêu anh, được ở gần anh, được sinh con cho anh, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi. "Em sao thế? Lại khó chịu sao?" Có lẽ là chú ý thấy cô đang xoa xoa lấy bụng, anh lại bỏ sách xuống khẩn trương nhìn cô hỏi. "Không, không có" Cô lắc lắc đầu cười với anh. Nghe cô nói không sao thì anh mới thở phào ra một hơi, bàn tay ấm áp đưa ra nhéo nhéo lấy cái má đang có chút bầu bĩnh của cô. "Em uống một chút nước đi" Vừa nói anh vừa đưa ly nước ép đến bên miệng cho cô. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vui vẻ của cô, lòng anh vui theo, môi cũng không khỏi cong lên thành nụ cười... Sóng gió luôn luôn ập vào ngay lúc khi con người ta đang cảm thấy hạnh phúc nhất. Bước qua năm mới, thời tiết lúc nào cũng tốt, mát mẻ. Nhưng hôm nay thì khác, là ngày cuối tuần, bầu trời hôm nay không có một tí nắng, không khí cũng se lạnh đi nhiều hơn. Lăng Mạt Ân hôm nay mặt một cái đầm trắng xòe hơi mỏng, vừa muốn lấy thêm áo khoác vào thì nhận được điện thoại của Lăng Tĩnh Thiên gọi về. Cũng không có gì cả, chỉ là khí trời hơi thay đổi, anh lại điện thoại bảo cô nhớ mặt thêm áo ấm, để giữ sức khỏe. Từ sáng sớm Lăng Tĩnh Thiên đã ra ngoài vì có việc bận với bạn bè của anh. Ở nhà cũng không có ai, ngoài cô ra thì cũng chỉ có dì Lý mà thôi. Xuống lầu, ngồi ở phòng khách xem phim để giết thời gian. Được một lúc sau thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Là một dãy số xa lạ, cô hiếu kỳ mở ra xem. "4107, Khách Sạn Phong Đình, Mục Giai Châu" Bên trong tin nhắn chỉ vỏn vẹn có nhiêu đó, có phải là cô ta lại đang muốn diễn một màn kịch gì đó cho cô xem hay không? Xem ra cô ta càng ngày càng làm tới, nếu đã muốn cô đến đó như thế thì chắc cô không thể từ chối được. Vì thế cô liền lấy một cái áo khoác mặc vào, vớ lấy túi xách sau đó thì đi ra khỏi nhà. Đứng ở trước ngã tư, cô gọi một chiếc xe rồi nói địa điểm. Khoảng nửa tiếng sau, đứng trước Khách Sạn Phong Đình, bầu trời ở phía trên đầu vẫn âm u như lúc trước. Lăng Mạt Ân hít một hơi rồi tiến vào bên trong, cô lễ tân liền lên tiếng hỏi. "Xin hỏi tiểu thư cần gì ạ?" "Cho tôi hỏi phòng 4107 ở đâu vậy?" Có lẽ là được dặn dò trước hay sao mà cô gái kia vừa nghe xong thì liền hỏi lại cô. "Xin hỏi tiểu thư có phải tên là Lăng Mạt Ân không ạ?" "Đúng vậy" Cô gật gật đầu, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ. Sau khi xác nhận xong, cô liền được lễ tân hướng dẫn đi lên phòng. Đứng trước cửa, tâm tình cô lại hơi bồn chồn. Lễ tân sau khi mở cửa phòng ra rồi lễ phép nói lại với cô. "Xin mời tiểu thư ạ" Nhìn lễ tân sau khi rời đi, cô hít một hơi sâu, bàn tay chạm nhẹ lấy nắm cửa, tin của cô đập thình thịch. Nhưng ngay khi cánh cửa mở toang ra thì Lăng Mạt Ân lại như chết sững bởi cảnh tượng trước mắt. Hình ảnh người đàn ông đang ôm hôn một cô gái không lấy một mảnh vải che thân hiện rõ ràng trước mắt cô. Một giây trước tim cô đập liên hồi nhưng một giây sau, nó lại như không muốn đập nữa. Nghe tiếng mở cửa, Lăng Tĩnh Thiên buông Mục Giai Châu ra, vừa quay đầu lại nhìn phía cửa. Vẻ mặt của anh đầy kinh ngạc, ánh mắt anh trân trân nhìn cô. Mục Giai Châu toàn thân không mảnh vải, cô ta run rẩy, gương mặt trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng loạn mà nắm lấy tay áo của anh. "Thiên" "Ân Ân..." Lăng Tĩnh Thiên vội xông tới, ôm lấy cô. "Ân Ân, chuyện không phải như em nghĩ đâu, đừng hiểu lầm có được không..."