"Cho dù mai mốt Mục Giai Châu có chết đi, anh cũng sẽ không đi nhặt xác cô ta" Cô cứng đờ cả người, kinh ngạc nhìn anh. Chưa bao giờ cô nghĩ người đàn ông đầy phong độ, điềm đạm như anh lại có thể nói ra câu nói này. Sau vài giây thất thần, cô mới khó khăn mở miệng hỏi lại. "Anh nói thật ư?" "Thật" Lăng Tĩnh Thiên nghiêm túc gật đầu với cô, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô vẫn còn sự hoài nghi. Hai ngón tay dịu dàng miết nhẹ đôi môi, anh bình thản hỏi lại cô. "Em rất khó tin vào điều này có đúng không?" Giọng trầm thấp ở trong đêm, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của anh hơi khép hờ. Nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh đang nhìn mình, nhìn như muốn xuyên thấu qua cả tâm hồn của cô, như muốn chứng minh là anh đang nói thật. "Những lời anh đã nói hôm nay thì về sau anh nhất định sẽ làm được!" Nhìn sâu vào đôi mắt của anh, một loại tin tưởng áp đảo ở trong lòng cô. Cô tin, cô tin rồi, sống với anh từ nhỏ, một phần tính cách của anh cô cũng điều biết rõ, người đàn ông như anh nếu đã nói ra lời gì thì nhất định sẽ làm được. Lăng Mạt Ân cong môi lên cười cười, gật đầu nói. "Em tin anh" "Đã hết giận chưa?" "Đã hết rồi" Cơn buồn bực lúc trước, chỉ sau vài phút, chỉ sau vài câu nói của anh thì đã tan biến đi hết không còn một dấu vết nào. "Này..." Nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang từng chút từng cởi bỏ nút áo sơ mi của cô, gương mặt xinh đẹp lại bắt đầu nhăn nhó. "Xong việc phụ thì bây giờ chúng ta nên làm việc chính thôi" Lăng Tĩnh Thiên mặt không biến sắc, môi hé mở chậm rãi nói. Nhưng bàn tay thì lại làm việc rất nhanh, thoáng cái cả quần áo của cô đã được anh ném gọn xuống nền nhà. "Anh lại bộc lộ thú tính..." Lời chưa nói hết thì cô đã bị một nụ hôn chặn lại. Rồi cuối cùng dập dờn lên xuống, cô lại tiếp tục bị anh ăn sạch sẽ từ đầu đến chân... Trời nắng dần hé mở, ngày mới bắt đầu. Khi Lăng Mạt Ân xuống nhà thì mọi người đã tập trung đầy đủ ở bàn ăn. Cô thấy Lăng Viễn đang nói gì đó với Lăng Tĩnh Thiên và cả dì Lý. "Ân Ân xuống rồi đó à?" Lăng Lâm lên tiếng khi nhìn thấy cô. "Vâng ạ" Cô mỉm cười chào buổi sáng với mọi người, sau khi yên vị ngồi vào ghế thì lại bị ánh mắt vui vẻ của những người lớn nhìn mình. Đến cả anh cũng vậy, ánh mắt của anh mang theo ý vị đầy sâu xa. Sao thế này? Mặt cô dính lọ à? Vừa muốn lên tiếng hỏi thì Lăng Viễn đã cười cười nói với dì Lý. "Dì đi làm việc của mình đi" "Dạ, ông chủ" Sau khi dì Lý lui đi, Lăng Viễn lại quay sang nhìn cô và anh cười nói. "Ba đã nói với Tĩnh Thiên và dì Lý rồi, chiều nay dì Lý sẽ lên phòng dọn hết tất cả vật dụng của Tĩnh Thiên qua phòng của con" "Sao chứ? Dọn... dọn đồ của anh qua phòng con?" Tình thế lại đột ngột chuyển đến mức chóng mặt. Cô nghiêng đầu nhìn anh như muốn hỏi đây là sự thật? Ánh mắt của anh vẫn như cũ, đầy ý vị sâu xa, bên khóe môi còn thấp thoáng ý cười. Lòng Lăng Mạt Ân nổi lên sự nghi ngờ, cô nhanh chống nhìn lại mọi người một lượt. Với sự thông minh của mình, cuối cùng cô cũng đã biết lí do vì sao lại có chuyện dọn đồ của Lăng Tĩnh Thiên qua phòng cô rồi. Sự việc tối hôm qua, trong lúc bị anh gặm cắn nơi xương quai xanh mà cô đã hét to lên. Có lẽ là như thế nên đã đánh động đến tất cả người trong nhà? Nghĩ đến đây, cô càng xấu hổ nhiều hơn. Lòng đầy oán trách ai đó đang ngồi ung dung ở kế bên. "Ăn thôi!" Nhận thấy vẻ mặt này của cô, anh không nhanh không chậm lên tiếng, nhưng tư đầu đến cuối bên khóe môi tràn đầy ý cười. "Ăn ăn, mọi người ăn sáng nào" Sau khi ăn sáng xong thì cô và anh đi đến công ty trước. Bước vào phòng làm việc, nhân vật chính trong cuộc cãi vã hôm qua của cô và anh lại đang ngồi ngay ngắn ở bàn. Trên gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, ở dưới chân thì bị quấn một lớp băng gạt trắng. Mục Giai Châu cô ta lại bị gì nữa rồi? Nhưng rồi cô trực nhớ đến câu hỏi hôm qua của Lăng Tĩnh Thiên thì bây giờ cô cũng đã sáng tỏ, cô cười cười mở miệng nói. "Nếu muốn anh ấy rời bỏ tôi thì tốt nhất cô nên tìm cách nào hiệu quả một chút đi, đừng dùng mấy trò cũ rích này nữa!"