"Lăng Mạt Ân cô ấy không phải là em gái của tôi!" Lăng Tĩnh Thiên lạnh lùng nói xong, cũng không nhìn đến phản ứng trên mặt của Trình Khải liền ôm chặt lấy Lăng Mạt Ân xoay người đi vào nhà Trình Khải vẫn cứng đờ người tại chỗ, cả thân người chìm trong biển bóng tối vô tận. Chỉ có đôi mắt vẫn nhìn vào phía trong như có điều suy nghĩ nghiền ngẫm Lăng Tĩnh Thiên dìu Lăng Mạt Ân đi về phòng, để cô nằm xuống chiếc giường êm ấm, sau đó đắp chăn lại. Ổn thỏa hết tất cả anh mới thở phào một cái Nhìn khuôn mặt trắng nõn mang một màu sắc đỏ hồng vì men rượu, Lăng Tĩnh Thiên cúi người chậm rãi đưa tay chạm đến chân mày của cô, đến mắt, sóng mũi, hai bên má cuối cùng là đến đôi môi anh đào đang khép chặt kia Buổi chiều sau khi kết thúc một ngày làm việc, anh vốn định đưa cô trở về nhà. Tầm mắt lại nhìn thấy bóng dáng của cô ở trước mặt, anh cong môi cười muốn đi lên nói với cô Nhưng cô lại đi đến bên cạnh Trình Khải, lên xe của anh ta mà đi ngay trước mặt anh Nụ cười tươi trên môi của Lăng Tĩnh Thiên tắt ngủm, cả người anh cũng chẳng nhúc nhích chỉ đứng im ở đó mặc cho nhiều nhân viên đi ra về vẫn phải ngoái đầu nhìn anh Đứng đến độ đôi chân gần như tê cứng, anh mới im lặng chậm rãi xoay người bước đi Bây giờ nhìn thẳng vào dung nhan của cô, anh tự hỏi chính mình... rốt cuộc từ khi nào anh đã bắt đầu để ý đến cô? Bắt đầu từ khi nào anh mới phát hiện ra chính bản thân mình đã yêu cô? Lăng Tĩnh Thiên dịu dàng vuốt tóc cô, đáy mắt cuồn cuộn một tia tình ý, anh tự mỉm cười chế giễu Bắt đầu từ khi nào anh cũng chẳng rõ nữa. Có thể là lần đầu gặp mặt lại sau 5 năm tại sân bay? Cũng có thể là do những hành động và lời nói đã khác hẳn hoàn toàn của cô dần dần thu hút anh, hoặc là vào đêm anh và cô hôn nhau... Anh quả thật là chẳng biết được, cảm xúc mỗi khi đối diện với cô cũng từ đó mà dâng cao. Anh chỉ muốn được gần cô thêm từng chút một, rồi đã xác định là bản thân đã yêu cô Nếu không xác định trước được thì chắc có lẽ vào đêm anh bị Mục Giai Châu bỏ thuốc thì anh cũng sẽ không ôm lấy cô mà triền miên ham muốn không dứt Anh mím môi chặt lại, bây giờ đã nhận ra được tình cảm thì liệu anh còn có cơ hội ở bên cạnh cô nữa không...? Sáng hôm sau, Lăng Mạt Ân tỉnh dậy với cơn đau đầu ập ùa tới, cô vừa đi xuống lầu vừa vỗ vỗ trán "Nếu cảm thấy mệt thì em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi" Lăng Tĩnh Thiên ngồi ở trên ghế đang đọc báo, anh liếc nhìn cô một cái quan tâm nói "Em vẩn ổn, không sao đâu" Lăng Mạt Ân nhìn đến anh đáp nhẹ một câu, sau đó chờ Lăng Viễn đi ra thì cả nhà bắt đầu động đũa Có vẻ buổi sáng này tâm tình ai cũng tốt, kể cả Lăng Tĩnh Thiên, anh cũng không trầm lặng như thường ngày nữa Cho nên bầu không khí càng thoải mái hơn. Lăng Viễn ăn một chút lại bàn đến sinh nhật sắp tới của Lăng Tĩnh Thiên Nghe đến đây, cô mới trực nhớ đến. Ngày 19 tháng 9 này là sinh nhật của anh. Ánh mắt không khỏi nhìn đến anh một cái, không nghĩ đến anh cũng đang đưa mắt nhìn mình Cô chớp mắt chuyển tầm mắt nhanh chóng, giả vờ không có gì cúi đầu xuống ăn tiếp... Nếu nói điều gì đã gây rối loạn cho cô gần đây nhất thì đó chính là việc Lăng Tĩnh Thiên hẹn cô đi ăn để chúc mừng sinh nhật của anh. Anh còn nói thêm, anh có một chuyện quan trọng muốn nói cho cô biết vào ngày hôm đó Chỉ như vậy thôi cũng đã khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò Rồi ngày đó cũng đến, trong lúc đang chỉnh chu lại quần áo thì Lăng Mạt Ân lại nhận được điện thoại của Trình Khải Anh ta bảo cô đến nhà anh ta một chuyến, giọng điệu nói chuyện rất yếu ớt, có vẻ là bị bệnh đi Đang định hỏi vài câu thì đột ngột máy bên kia cúp cái rụp, tiếng tút tút vang bên tai Lăng Mạt Ân nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm cho nên liền đón xe đi đến nhà của Trình Khải trước xem tình hình ra sao, sau đó mới đến chỗ hẹn gặp anh Mà ở bên chỗ của Lăng Tĩnh Thiên, từ lúc ban chiều anh đã đặt trước một phòng bao ở một nhà hàng nổi tiếng, chỉ có riêng hai người thôi Anh muốn hôm nay nói rõ ra cho cô biết tình cảm của chính mình đối với cô như thế nào Mắt thấy gần đến 7 giờ tối, anh gọi cho cô một cuộc điện thoại. Nhưng lại không được, đè nén tâm tình anh tiếp tục chờ Nửa tiếng trôi đi Lại thêm một tiếng trôi qua Anh gọi điện về nhà, trong lòng anh sợ rằng cô đã xảy ra chuyện, nhưng may mắn là không có cuộc gọi nào cả Lăng Tĩnh Thiên nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, anh gửi cho cô một dòng tin nhắn "Ân Ân, em có phải là đang trên đường đến đây không?"