Tên của vết sẹo ấy là "Nam Kiều". Edit: Ngô Anh Thảo. Từ nhỏ, Nam Kiều đã là một đứa trẻ ngoan, luôn biết nghe lời. Bởi vì Nam Nhất Sơn mà sáng ngày nào cũng phải ăn cơm ở nhà cô Ba. Cô Ba có chút so đo tính toán, cô cũng chỉ quy củ ăn cơm, sau bữa ăn thì chủ động rửa chén, lau bàn. Dần dà, tính tình trở nên nhẫn nhục chịu đựng. Nam Kiều ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn ở sau lưng Thẩm Thiến, ngoan ngoãn làm theo lời của giáo viên, trở thành một nữ sinh nhỏ khiêm tốn. Bởi vì cô không có tiền để kiêu căng. Cho nên, một Nam Kiều như thế, có nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân và Cận Viễn lại có quen biết. Kỳ thật, đến nay cũng đều là cô biết Cận Viễn. Hai người một người sống ở phía nam của thị trấn Ngô, một người sống ở phía Bắc. Trong mắt thầy cô, Nam Kiều là một nữ sinh tốt, còn hắn là điển hình cho dạng người bất hảo. Nghe nói sau khi sinh ra Cận Viễn, ba mẹ hắn liền ra ngoài làm việc, hắn chỉ có một người bà. Về sau, năm hắn học sơ trung, bà hắn bị trúng gió trở nên tê liệt, mất đi năng lực tự chăm sóc bản thân, cả người cũng không thanh tỉnh. Cũng năm đó, Cận Viễn thôi học, bắt đầu cùng Mập Mạp, Mùa Xuân chơi nhạc Rock n" Roll. Sau đó liền trở thành thiếu niên bất lương mà người người khi gặp đều nói: "Cách xa hắn một chút." Thời điểm Nam Kiều chính thức quen biết hắn chính là năm sơ trung đó. Mùa hè ấy, cô còn tết tóc đuôi ngựa, cái trán trơn bóng phơi ra ngoài. Trường học tổ chức cho học sinh thăm viếng cộng đồng mẹ goá con côi và người già ở thị Trấn Ngô. Nam Kiều và Thẩm Thiến vừa vặn bị phân đến nhà của Cận Viễn. Đó là một căn nhà đơn sơ đến chút rách nát, hai phòng ngủ hai phòng khách, bà của hắn nằm trên giường, màn cửa đóng chặt, không khí phòng ăn ẩm ướt, còn có mùi vị ẩm mốc khác thường. Nam Kiều và Thẩm Thiến nhìn nhau, thử nói chuyện với bà ấy. Nhưng ánh mắt của bà đục ngầu, là không biết hai người đang nói cái gì. Sau đó, Thẩm Thiến giúp đỡ dọn dẹp phòng ốc, còn Nam Kiều cẩn thận ngồi bên giường, xoa bóp chân tay cho bà. Cận Viễn trở về. Hắn trông thấy trong nhà có thêm hai người, một đứng ở trước TV cầm ảnh gia đình, một ngồi bên cạnh bà mình không biết đang làm gì. "Bỏ ra!" Hắn bước một bước dài, cướp đi khung hình trong tay Thẩm Thiến, toàn thân áp chế kích động. "Ối, cái người này..." Thẩm Thiến không hiểu chuyện gì, "Làm gì hung dữ vậy?" Ngay sau đó, Cận Viễn đi tới bên cạnh Nam Kiều, kéo cô rời khỏi giường của bà. Bộ dáng giống như thú dữ ăn thịt, hắn che bà mình lại, mang theo địch ý từ trên cao nhìn xuống cô: "Tránh ra!" Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ. Bởi vì bị anh đột ngột kéo mạnh một phát, Nam Kiều lảo đảo suýt chút trượt chân vì cái ghế bên cạnh. Thẩm Thiến nổi giận đùng đùng vọt lên, một tay kéo Nam Kiều ra sau lưng mình che chở, cả giận nói: "Anh cũng không biết tốt xấu quá rồi! Chúng tôi có ý tốt thay anh chăm sóc bà, giúp anh quét dọn phòng ốc bẩn thỉu, cũng giúp anh xoa bóp bả vai cái chân thối hoắc của bà ấy! Con mẹ nó anh không cảm ơn thì thôi, còn muốn lấy oán trả ơn?" "Vô cùng bẩn, thối hoắc"... Những từ ngữ này Thẩm Thiến vô tình thốt ra, cũng không biết lời này là vết thương chí mạng đối với thiếu niên mồ côi trước mặt. Sắc mặt Cận Viễn so với lúc trước càng khó coi hơn. Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, lạnh lùng nói: "Không cần cô nhiều chuyện, hai người đi đi." Thẩm Thiến xắn tay áo muốn đánh nhau thì bị Nam Kiều kéo lại. "Đi thôi, chúng ta đi." Cô nắm ống tay áo của Thẩm Thiến kéo ra ngoài, "Tranh cãi không có gì hay." Thẩm Thiến vừa bị cô lôi ra ngoài vừa to mồm nói: "Không được, anh ta quá đáng, nếu không dạy dỗ một trận..." "Cậu không đánh lại anh ta đâu." "Cái gì cơ? Cậu xem thường mình?" "... Anh ta cao hơn cậu cả một cái đầu." "Đánh nhau cũng không phải dựa vào cái đầu!" *** Đó chính là lần đầu tiên bọn họ xung đột trực diện. Lần tiếp theo gặp lại Cận Viễn đã là mấy tuần sau đó. Nam Kiều cùng Thẩm Thiến tan học về cùng một đoạn đường, sau đó ai về nhà nấy. Trên đường về nhà có một cái hẻm nhỏ, Nam Kiều đi dưới ánh đèn đường lờ mờ, bỗng nghe thấy ở phía trước động tĩnh không nhỏ. Một đám lưu manh vây quanh một người, thô tục hùng hổ xé tay áo, bộ dáng giống như muốn đánh nhau. Cô nghe thấy có người nói: "Còn ngạo mạn như vậy? Trong tình huống này còn không chịu xin lỗi, muốn chết hả?" "Mày có tin là tao đánh mày đến mức không thể hát không ra, ca không đến không hả? À mà thôi, vẫn là đâm nát cái tay này của mày, không đàn nổi ghita để tao xem mày còn chơi nhạc được hay không?" Tiếng cười bên tai vang lên không dứt. Bên trong ầm ĩ, thiếu niên trong đám người đứng thẳng tắp ở đó, hơn nửa ngày sau mới hờ hững nói một câu: "Muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều như vậy thật lãng phí thời gian." Đám lưu manh bị chọc giận, lập tức muốn động thủ. Nam Kiều vốn dĩ muốn quay đầu chạy đi. Cô không có đủ năng lực để xen vào những chuyện như vậy, không gây thêm chuyện mới là chuẩn tắc đối với cô. Nhưng Nam Kiều không chạy được mấy bước đã ngừng lại. Cô nhận ra thiếu niên dáng người thẳng tắp kia, chất giọng lạnh như băng... là Cận Viễn. Nam Kiều còn nhớ lúc cùng hàng xóm của hắn nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình nói đến ba mẹ hắn đã không cần hắn nữa. Cận Viễn bận bịu làm công khắp nơi, muốn để dành tiền chữa bệnh cho bà... Kỳ thật cô không hận nổi. Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Nam Kiều lớn tiếng kêu lên: "Cảnh sát đến rồi! Chạy mau lên, cảnh sát đến rồi!" Đám người kia giật bắn, giống như bầy chim hoảng hốt chạy tứ tán. Nam Kiều cũng liều mạng chạy ra khỏi ngõ nhưng bị một tên đuổi theo, túm lấy tóc đuôi ngựa mà cô cột phía sau ót, ép lên tường. Người kia chửi: "Con mẹ nó, là mày báo cảnh sát?" Nam Kiều không nói nên lời. Trên tường gật ghềnh gạch đá, trán của cô bị kẻ đó dí đến mức đập mạnh vào tường, một dòng chất lỏng âm ấm chảy dọc xuống. Đau nhức kịch liệt, nhưng thứ mà cô sợ lại không phải là đau... Kinh hãi đưa tay sờ một ái, Nam Kiều nhìn thấy máu chảy đỏ sậm, tâm loạn như ma. Sẽ để lại sẹo! Đến khi trưởng thành cũng sẽ là vết sẹo khó coi! Không đi được... Kẻ đó chạy mất dạng. Cô ngồi bệt tại chỗ, muốn khóc. Mãi đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân, có người chậm rãi đi tới bên cạnh Nam Kiều. "Cô... không sao chứ?" Giọng nói của Cận Viễn có chút chần chừ. Nam Kiều xoay đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ hồng, không nói lời nào. Bộ dạng của Cận Viễn chật vật gấp mấy lần so với cô: tóc tai loạn xạ, trên mặt xanh tím, cái cằm cũng có chút sưng. Nhìn thấy Nam Kiều chảy máu, Cận Viễn có chút luống cuống ngồi xổm xuống, muốn tìm chút gì đó cầm máu giúp cô. Nhưng hắn không có mang khăn tay trong người. Cận Viễn có chút xấu hổ liền học trên TV xé xuống một góc áo thay cô lau một cái. Thực tế, chất lượng quần áo quá tốt, xé mấy lần cũng không nhúc nhích tý nào. Thành ra lúng túng hơn. Nam Kiều nín khóc. Cô mỉm cười khoát khoát tay, lấy từ trong cặp ra một cái khăn quàng đỏ, nhẹ nhàng ấn lên trán. Đau điếng... Nam Kiều hít sâu một hơi, nhưng khi nhìn qua Cận Viễn lại thấy nét mặt hắn còn vặn vẹo hơn. Thật sự rất muốn cười. Cận Viễn hỏi cô: "Không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện không?" Nam Kiều nghĩ đến chuyện sẽ để lại sẹo khi trưởng thành, trong lòng trở nên khó chịu. Cô lắc đầu, đem khăn quàng đỏ cất vào. "Lần này mới là máu tươi nhuộm đỏ thật." Nam Kiều tự giễu. Cận Viễn đưa tay ra trước mặt cô: "Đứng lên đi, không nên ở chỗ này nữa." Nam Kiều ngẩng đầu, bàn tay hắn lớn hơn của cô nhiều, rất dày. Có thể là do làm việc nha quá nhiều, cũng có thể là chơi ghita. Rõ ràng là một bàn tay rất đẹp, nhưng cô lại cảm giác nó không hợp với độ tuổi của Cận Viễn. Nam Kiều cầm bàn tay kia, vững vàng đứng dậy. Cận Viễn không nói tiếng nào đưa cô về nhà. Thỉnh thoảng cô hỏi vài câu: "Sao bọn chúng tìm anh gây chuyện vậy?" "Chơi nhạc, giành khách." "Còn trẻ như vậy không lo học hành, anh cảm thấy chơi nhạc sẽ có tiền đồ sao?" "Có." "Tôi nghĩ là không." "..." *** Ngày hôm đó, mặc dù nói chuyện với hắn rất tự nhiên, giống như không có chuyện gì, nhưng Nam Kiều cảm thấy rất dày vò. Lúc nhỏ, cô từng bị ném ngã một phát, trên đùi bị dính sẹo, phần thịt đó càng lớn càng trở nên khó coi. Trong lòng Nam Kiều biết rõ, sau này vết sẹo trên trán sẽ biến thành cái gì... Thế mà Cận Viễn luôn luôn lo lắng, nghiêng đầu xem thử vết thương của cô, trên mặt áy náy là vậy nhưng một câu xin lỗi cũng không nói. Nam Kiều lại càng không nói, cũng không muốn gợi lại chuyện này. Cận Viễn đưa cô tới trước cửa nhà, cuối cùng mới thấp giọng nói một câu: "Hôm nay... cảm ơn cô." Nam Kiều cười: "Tiện tay thôi." Vừa quay người muốn đi thì bị hắn gọi lại: "Còn nữa, chuyện ngày đó..." Cô nghi hoặc quay người lại, liền thấy mặt Cận Viễn đỏ ửng. Hắn nhìn chằm chằm cục đá trên đất, chậm rãi nói: "Hôm đó, là tôi không đúng." Nam Kiều dừng một lát mới nhận ra là Cận Viễn đang xin lỗi về chuyện cô và Thẩm Thiến bị hắn vô lễ. "Không sao đâu, mỗi người đều có một mặt không muốn bị kẻ khác nhìn thấy." Cô chỉ chỉ cái trán, "Chỗ này bị thương, về sau sẽ thành sẹo rất xấu, tôi cũng không muốn bị anh nhìn thấy." Cận Viễn nhận ra cô không để tâm, rốt cục thở dài một hơi. Nhưng Nam Kiều thì không. Cô không nhẹ nhõm thở ra được như vậy, Cận Viễn cũng không nhìn thấu tâm tình của cô. Đáng tiếc là ngày thứ hai, Thẩm Thiến nhìn thấy vết sẹo trên trán cô, cả người bị doạ sợ đến sững sờ. "Trán cậu bị làm sao vậy?" Thẩm Thiến vội vàng giữ chặt Nam Kiều, "Tại sao lại bị thương? Là thằng nào làm?" "Không cẩn thận đập đầu vào tường." "Cậu nói dối!" Thẩm Thiến so với cô còn gấp hơn, cả người nhảy dựng lên: "Trước giờ cậu luôn cẩn thận, đi trên đường cũng chậm rãi sợ sẽ ngã. Làm sao có thể bất cẩn đập đầu vào tường?" Về sau biết được sự tình, cô nàng khí thế ồ ạt kéo Nam Kiều đi tìm Cận Viễn. Nam Kiều liều mạng ngăn cản, nhưng không địch lại sức lực của Thẩm Thiến. Dưới trời chiều, một cô gái với quả đầu nữ Hán tử kéo theo một người thoạt nhìn bất đắc dĩ, khí thế ngút trời muốn giết người, vừa lôi vừa gọi: "Họ Cận đâu? Lăn ra đây cho tôi!" Mùa Xuân nói đùa: "A Cận, bạn gái của cậu đuổi giết tới nơi rồi?" "Bạn gái cái gì? Rõ ràng là một đại Hán tử." Mập Mạp cười ha ha, "Nhưng quả đầu kia so với tôi thiếu nam tính hơn." Cận Viễn nhảy xuống bàn, nghênh ngang đi ra, cũng không để ý Thẩm Thiến, chỉ hỏi Nam Kiều một câu: "Vết thương đỡ hơn rồi à?" Nam Kiều chưa kịp trả lời đã bị Thẩm Thiến cắt ngang: "Cái gì mà "đỡ hơn" chứ? Anh cho rằng đây chỉ là vết thương bình thường à? Đóng vảy lại thì tốt sao? Cái gì anh cũng không nợ cậu ấy?" Cô nàng đỏ mặt tía tai xắn tay áo lên, "Anh có biết vết sẹo này sẽ không lành lại được không? Nó càng ngày càng xấu đi không? Mẹ nó anh đúng là lưu manh, đánh nhau thì tự đi mà đánh, liên luỵ người khác làm gì?" Nam Kiều rốt cục cũng kéo được cánh tay của Thẩm Thiến, "Không phải như vậy đâu, cậu tỉnh táo một chút. Anh ấy không có yêu cầu mình gì cả, là tự mình muốn giúp đỡ. Vết thương không liên quan đến anh ấy, đều là mình tự làm tự chịu..." "Cậu làm sao thế hả? Thành thật một chút coi!" Thẩm Thiến hung tợn trừng cô một cái, sau đó xoay người nhìn Cận Viễn: "Sẹo của Nam Kiều không lành lại được. Cũng vì anh, cậu ấy coi như bị huỷ dung, tự bản thân anh nói nên làm thế nào mới tốt hả?" Nên làm thế nào? Cận Viễn vô thức nghiêng đầu nhìn Nam Kiều bên cạnh. Giống như bởi vì chuyện vết sẹo bị nói ra, cô có chút khó xử, lúng túng cúi đầu, tay cũng gắt gao siết chặt dây cặp. Dưới ánh hoàng hôn, hắn thấy Nam Kiều chậm rãi đỏ mặt, lại nhìn đến cái trán trơn bóng của cô bỗng có thêm một vết sẹo, trong lòng trở nên mềm đi. Có lẽ cũng kể từ ngày hôm đó, Cận Viễn đối với cô tồn tại thêm một cảm giác trách nhiệm khó có thể diễn tả. Thật giống như Nam Kiều vì hắn mà trán để lại sẹo, trong lòng hắn dường như cũng mọc ra một vết sẹo tương tự. Tên của vết sẹo ấy là "Nam Kiều".