Em thích anh, giống như tình cảm của cô gái dành cho chàng trai của họ. Edit: Ngô Anh Thảo. Đến khi có thể rời khỏi phòng làm việc đã là nửa giờ sau đó, Nam Kiều ngáp một cái, xoa xoa con mắt, "Tôi viết xong câu lệnh rồi." Lăng Vân ngồi sau bàn đọc sách ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau lại gật đầu, "Được rồi." Nghe được hai chữ giải thoát này, Nam Kiều xoay người rời đi. Bỗng nhiên nghe thấy giọng của Lăng Vân: "Dừng lại, em định làm gì?" Hả? Cô khó hiểu quay đầu, "Không phải anh cho tôi về sao?" Lăng Vân lại liếc cô một cái, đứng dậy, lấy áo khoác mắc trên kệ xuống, mặc vào chỉnh tề. Sau đó, anh ta đi vòng qua trước mặt cô, "Muộn như vậy rồi, tôi đưa em về." Ngữ khí của Lăng Vân ung dung không thể nghi ngờ. Thang máy chậm rãi đi lên, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống mặt cô. Nếu nhìn qua mặt kính pha lê, Nam Kiều có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của Lăng Vân hơi tối, hai má của anh ta còn có chút đỏ ửng. Dáng vẻ khi sốt này của Lăng Vân cũng thuận mắt đấy! Nam Kiều nghĩ tới xuất thần. Lúc Dịch Gia Ngôn bị bệnh, cô đã mớm thuốc cho anh, khi đó, anh như thế nào? Chính là sắc mặt yếu ớt, thoạt trông có vài phần yếu đuổi, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt quen thuộc kia vẫn không giảm ý cười. Vẫn ấm áp đến thế... Lăng Vân bỗng hỏi: "Sau khi học xong nghiên cứu sinh, em có dự định gì không?" "Tôi vừa bắt đầu học thôi, làm sao biết được dự định sau này?" Nam Kiều hồi thần, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen như mực của anh ta, lấy lòng cười nói: "Tôi không giống như học trưởng đây nha! Vừa mới bắt đầu học nghiên cứu sinh đã có văn phòng riêng. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, đi được tới đâu thì hay tới đó." "Em viết câu lệnh rất tốt." Lăng Vân bất ngờ khen cô một câu. Nam Kiều hé miệng cười cười, "Vậy anh bỏ qua chuyện sáng nay, không tính toán với tôi không?" Lăng Vân qua gương lại liếc cô thêm một cái, "Em nghĩ hay lắm!" Nam Kiều: "..." Nhìn cô cả mặt đều lộ ra vẻ thất vọng, Lăng Vân không nhanh không chậm bổ sung một câu: "Sau này cứ cuối tuần, nếu em không bận gì thì tới đây giúp đỡ đi, coi như đền bù tội lỗi mà em đã gây ra." "..." Sắc mặt Nam Kiều sa sút thêm một bậc. Cô bất đắc dĩ nói thầm: "Người ta nói người làm đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết. Nhưng anh thân là doanh nhân thành công, sao lại so đo những việc nhỏ không đáng kể này chứ..." "Việc nhỏ không đáng kể?" Lăng Vân tự tiếu phi tiếu, liếc cô một cái, "Có cần tôi nói cho em chi phí tổn thất của buổi sáng hôm nay không? Tôi cũng muốn biết rằng con số kia có được tính là "việc nhỏ không đáng kể" hay không đấy." Nam Kiều ngoan ngoãn ngậm miệng. Lúc đi ra thang máy, Lăng Vân nói với cô: "Nếu không phải giáo sư Chu đề cử em, còn cẩn thận dặn dò tôi phải cho em cơ hội rèn luyện thật tốt, em nghĩ rằng người bình thường có thể tuỳ ý đến chỗ làm việc của tôi như vậy sao?" Nam Kiều tranh thủ đi theo bước chân anh ta, nhếch miệng cười đáp: "Vậy tôi thật sự cám ơn ý tốt của học trưởng ha? Đại ân đại đức của anh suốt đời khó quên, tôi chỉ có thể làm trâu làm ngựa để báo đáp thôi!" Lăng Vân phì cười. Làm sao lại không nghe ra chế nhạo trong lời của cô? Lăng Vân liếc cô, "Miệng lưỡi bén nhọn." "Anh là người đầu tiên khen tôi như thế đấy." "Em xác định là tôi đang khen em?" "Dù sao cũng là quyền của tôi, coi như là nghe khích lệ đi." Hai người nói chuyện câu được câu không, hài hoà dị thường đi trên con đường trở vào trường học. Bên trong cửa sổ Starbucks sát đất có một người tay nâng ly cà phê, anh lẳng lặng dõi theo bóng lưng của hai người. Đã sớm biết rằng sẽ có người đưa cô về, nhưng Dịch Gia Ngôn vẫn không yên lòng, cho nên ngồi ở đây chờ cô. Cuối cùng chờ được, lại nhìn thấy cô bình an được người khác hộ tống, trong lòng lại càng bất an. Hai cái bóng lưng kia rất gần nhau, nam sinh so với nữ sinh cao hơn một cái đầu, thoạt trông rất đỗi hài hoà. Nam sinh lúc thì nghiêng đầu nói gì đó, Nam Kiều ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười tươi như đứa trẻ. Bỗng nhiên hai mắt hơi cay. Dịch Gia Ngôn không nói lời nào, vứt ly cà phê vào thùng rác. Anh đẩy cửa đi vào trong gió lạnh, trở về khách sạn, lập tức đi vào phòng tắm bật vòi sen. Dưới làn nước ấm, Dịch Gia Ngôn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh. Nam Kiều từ một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, ngây thơ đáng yêu, nay đã là một thiếu nữ, biết vui mừng, biết kiêu ngạo. Không phải Dịch Gia Ngôn chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ vùi đầu vào ngực người khác, sẽ ôm ấp người khác, sẽ không còn là một Nam Kiều chỉ có thể ỷ vào một mình anh. Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, vậy mà giờ khắc này đến, Dịch Gia Ngôn lại khó lòng chấp nhận. Anh cười nhạo chính mình. Vậy ra, người làm anh trai trên thế giới đều là thế này! Cũng không phải một mình anh khi gặp tình cảnh này mới như vậy. Khi cô đi bên cạnh anh, trong mắt chỉ có mỗi mình anh, từ đầu chí cuối đều không có người khác... Phiền. Phiền đến mức trên dưới cả người hệt như nồng đậm hoả khí mà không có chỗ phát tiết. Dịch Gia Ngôn khoá vòi nước, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm. Anh thuận tay cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn thoáng qua bỗng thấy có một cuộc gọi nhỡ. ... Là Nam Kiều gọi tới. Nháy mắt, động tác lau tóc dừng lại, Dịch Gia Ngôn cũng không để ý tóc mình còn ướt, anh quăng khăn tắm ra salon, bấm gọi lại cho cô. Nam Kiều rất nhanh nhận máy, mềm giọng kêu một tiếng: "Anh Gia Ngôn, anh đã ngủ chưa?" Ngữ khí của cô giống như ánh nắng tháng ba chiếu rọi xuống nhân gian. Chỉ một tia nhỏ, xuân liền về, hoa liền nở, băng tiêu tuyết tan. Hoả khí bực bội khi nãy bỗng chốc tiêu biến hết. Dịch Gia Ngôn đã nhận ra sự thay đổi kỳ lạ của tâm tình này của mình. Anh có dự cảm không ổn, nhưng cuối cùng vẫn dứt bỏ những suy nghĩ kia, cố gắng trấn an chính mình: Chỉ là anh quá quan tâm Nam Kiều mà thôi! Quá quan tâm cô em gái này! "Anh vẫn chưa ngủ." Dịch Gia Ngôn thấp giọng cười. Bởi vì đang chờ em. Chờ em báo một tiếng bình an về đến. Chờ em chúc nhau một câu ngủ ngon. *** Ba ngày ngắn ngủi rất nhanh liền qua. Trên thực tế, không thể trách thời gian quá vội vàng, bởi vì Nam Kiều đã từng lo sợ Dịch Gia Ngôn sẽ ở Pháp ba năm, cho nên hiện tại, cô không hề cảm thấy thời gian không đủ. Dù sao, hai người đã từng sống chung dưới một mái nhà tận sáu năm, bây giờ hồi tưởng lại cũng chỉ là một cái chớp mắt. Ba ngày, Nam Kiều cẩn thận từng li từng tí, còn anh ôn nhu cưng chiều cô. Chỉ hận rằng không thể nắm lại thời gian trong tay. Thế nhưng thời gian lại giống như cát ngoài sa mạc, càng nắm chặt, chúng trượt khỏi càng nhanh. Trước khi Dịch Gia Ngôn bay đi Pháp, cô ngồi ở sảnh chờ sân bay cùng anh. Nam Kiều ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị thời gian ngày một gần, lòng đau như cắt. Bỗng nhiên, Dịch Gia Ngôn nói: "Hôm đó, anh đã gặp học trưởng của em." Nam Kiều nghiêng đầu nhìn anh, "Học trưởng?" Một lát sau, cô mới phản ứng lại, ý của anh là Lăng Vân? "Cậu ta..." Dịch Gia Ngôn cân nhắc từ ngữ một chút, cười nói: "Thoạt trông cũng không tệ, tướng mạo tốt, học thức cao, tiền đồ xán lạn." Nam Kiều không đáp, chờ đợi câu sau của anh. Cô nghe thấy Dịch Gia Ngôn nhẹ giọng nói: "Có cậu ta ở bên cạnh chăm sóc em, anh cũng yên tâm." Bang! Trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc. Anh... vừa nói cái gì vậy? Nam Kiều không thèm suy đoán anh đã gặp Lăng Vân lúc nào, sắc mặt của cô trầm xuống, "Em không hiểu anh nói gì." Dịch Gia Ngôn lại tưởng cô là lần đầu tiên trải nghiệm yêu đương, vẫn còn ngại ngùng. Anh cười nói: "Đừng xấu hổ, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, yêu đương là chuyện rất bình thường." Bản thân Dịch Gia Ngôn cố gắng nén lại cảm xúc chua xót trong lòng. Anh nói với Nam Kiều, cũng không biết là đang an ủi chính mình hay là an ủi cô: "Mấy năm trước, ba anh và mẹ em vẫn luôn quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của anh, bây giờ cũng nên quan tâm đến em rồi. Nam Kiều, nếu như em tìm được người tốt, anh hi vọng em có thể nắm chắc cơ hội." Nhường cậu ấy chăm sóc em, vào những lúc anh không thể. Nhường cậu ấy yêu thương em, cho em tình yêu xa cuối chân trời mà anh không thể. Nam Kiều bật dậy, lạnh lùng nhìn anh. Chuyện này là thế nào chứ? Giới thiệu đối tượng cho cô sao? Giới thiệu một người mà anh chỉ mới gặp một lần cho cô sao? Anh đã nhìn ra cái gì rồi? Đã... nhìn ra cô đối với anh vẫn còn tâm tư kia sao? Cho nên mới muốn đẩy cô ra, ước rằng cô lập tức có bạn trai? Chỉ có như vậy, từ nay về sau cô mới không còn ôm ý nghĩ kia với anh nữa. Thất vọng, mệt mỏi, không cam lòng, tức giận... rất nhiều cảm xúc cuộn trào đâm vào tim. Nam Kiều triệt để thất vọng! "Anh trở về thăm em, em rất vui vẻ." Cô nhìn anh chằm chằm, mở miệng chậm rãi nói: "Nhưng yêu đương là chuyện riêng của em, anh không cần xen vào, cũng không xen vào được!" Ý cười trên mặt Dịch Gia Ngôn biết mất. Thời gian kéo dài quá lâu, đã sớm phải qua cửa kiểm an. Giờ phút này, hai người trầm mặc nhìn nhau, chợt nghe thấy thanh âm vang vọng thúc giục anh đi đăng ký. Dịch Gia Ngôn vẫn bất động tại chỗ. Anh nói: "Anh chỉ hi vọng em có thể tìm được một người tốt, lúc anh không có ở đây, người đó cũng có thể chăm sóc em..." "Em là con nít sao? Nhất định phải có người chăm sóc mới được sao?" Nam Kiều ngẩng đầu nhìn anh, gần như là gây hấn nói: "Em đã lớn rồi, em có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt!" Không biết tại sao, bản thân cô hiện tại là thế nào vậy? Dịch Gia Ngôn sắp rời khỏi, vì cớ gì lại giương cung bạt kiếm thế này? Cô không nên ương ngạnh như vậy, cô phải gọi anh một tiếng "anh trai Gia Ngôn" mới đúng, phải tạm biệt anh thật êm thấm, dặn anh chăm sóc chính mình thật tốt nữa... Có thể là cô không chịu được việc anh đẩy mình ra thế này! Đẩy cô ra xa coi như xong đi, đằng này anh còn muốn mai mối cho cô! Anh muốn hối cô yêu đương! Dịch Gia Ngôn cầm hành lý lên, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói một câu: "Được, Nam Kiều, vậy em... chăm sóc bản thân cho tốt nhé." Anh nghĩ: Nam Kiều hẳn là che chở học trưởng kia đi? Tình nguyện tự chăm sóc bản thân thật tốt, không muốn cậu ta phải vất vả thêm. Đây là cách cô yêu một người, luôn tận tâm tận lực đối tốt với người đó, bản thân cũng không muốn làm người đó bận lòng dù chỉ một chút. Dịch Gia Ngôn muốn xoa đầu cô, ánh mắt đặt trên dấu vết hồng nhạt khó thấy nơi trán cô. Nhưng bầu không khí hiện tại đã không cho phép anh hành động thân mật như vậy, Dịch Gia Ngôn đành gượng cười với cô một cái, quay người rời đi. Nam Kiều bây giờ không còn là Nam Kiều trước kia nữa. Cô không có sẹo, cô rất tự tin, cũng rất xinh đẹp! Nam Kiều của anh không còn là cô gái nhỏ ảm đạm nữa. Cô bây giờ như biến thành một ngôi sao, không chỉ riêng anh có thể ngắm nhìn, mà từ nay về sau, tất cả mọi người đều có thể ngẩng đầu chiêm ngưỡng tài mạo của cô. Nam Kiều đã không còn là Nam Kiều của riêng mình anh nữa... Bóng lưng Dịch Gia Ngôn đi tới cổng lên, Nam Kiều đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn anh đang thất vọng đưa hành lý cho bộ phận kiểm an. Cô muốn đuổi theo anh, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói cho anh biết bản thân đã vui vẻ biết bao nhiêu khi anh ngàn dặm xa xôi trở về thăm cô. Nam Kiều muốn nói cho anh biết: dù có ra sao, cô cũng sẽ không bỏ anh đi như thế! Nhưng mà, cô chỉ có thể bất động đứng đó, bước chân cũng không nhấc nổi. Mày còn si tâm vọng tưởng cái gì? Anh ấy cũng chỉ coi mày là một đứa em gái... Anh ấy có Lư Nhã Vi ràng buộc mình, còn đang ở Pháp chờ đợi mình. Còn mày? Anh ấy hi vọng mày cũng có người ràng buộc, từ nay về sau đừng tiếp tục ngu ngốc nhớ thương anh ấy nữa. Dịch Gia Ngôn đi qua cổng kiểm an, quay đầu nhìn về hướng cô, vẫy tay một cái. Trên gương mặt ôn hoà của anh tràn đầy ý cười phiền muộn, giống như đang nhìn đứa em gái mà mình yêu thương nhất... Nam Kiều nhón chân vẫy tay với anh, cho đến khi bóng lưng của anh khuất sau cổng lên, nước mắt liền tuôn như mưa. Dịch Gia Ngôn, vì sao anh không chịu nhìn thấy tấm lòng của em chứ? Em thích anh mà! Em thích anh, giống như tình cảm của cô gái dành cho chàng trai của họ. Em rất hận em là em gái của anh! Sân bay có vô số người tiễn biệt người, có người ôm nồng nhiệt người, có người nhón chân hôn người, nhưng tất cả những hành động đó đều không phải chuyện cô có thể làm với anh. Nam Kiều chỉ có thể lẳng lặng nhìn anh rời đi, cuối cùng còn phải giả vờ vui vẻ, trưng ra khuôn mặt tươi cười rồi vẫy tay, sau khi xoay lưng mới có thể bật khóc. Nam Kiều ngồi xổm xuống, nghẹn ngào khóc rống. Cô thật sự... Cô thật sự chịu đủ dày vò của cuộc sống tàn nhẫn không có lấy một ánh mặt trời này rồi!