Hắn cười thoả mãn, thanh âm trầm thấp thỉnh thoảng vang lên. Edit: Ngô Anh Thảo. Đầu năm ba, gần như 60 ~ 70% mọi người đều bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Nam Kiều cũng vậy, là chuyên ngành máy tính, hi vọng có thể biến máy tính trở thành công cụ hỗ trợ định hướng học tập về sau. Mà những tiền bối khoá trên, có tận mười hai cái danh sách bảo vệ nghiên cứu, lúc nghe được thầy phụ đạo thông báo, Nam Kiều có chút sững sờ. Bởi vì thành tích đủ tốt cho nên cô cũng có tư cách tham gia khảo thí, cùng hai mươi tư người đứng đầu năm học tranh lấy một cái tên trong danh sách bảo vệ. Nam Kiều tuy không hoạt bát, nhưng thành tích chuyên ngành lại rất tốt. Cho nên, sau ba ngày khảo thí xét tuyển, cô thuận lợi được thông qua. Trong điện thoại, mẹ cô giống như thiếu nữ xốc nổi, ngạc nhiên kêu lên: "Con học tới nghiên cứu sinh rồi? Nam Kiều, con thật tuyệt vời!" Cô ngượng ngùng cười, trong lòng ấm áp giống như rót lên chocolate nóng hổi. Đầu dây bên kia, mẹ cô vẫn tiếp tục nói: "Đã nghĩ sẽ học trường nào chưa? A, mẹ phải nói chú Dịch thay con hỏi thăm một chút, con muốn học cái gì? Gọi là CA, CAT gì đó sao? Máy tính hỗ trợ phiên dịch? Bắc Đại nghe nói rất tốt..." Nam Kiều chưa kịp nói gì, mẹ cô đã bắt đầu sốt ruột thay cô. Bắc Đại? Rời khỏi nơi này? Cô ngẩn người, bỗng nhiên nói: "Mẹ, con vẫn chưa nghĩ ra. Thật sự con không nghĩ sẽ rời khỏi thành phố Bắc." Mẹ cô lập tức khựng lại: "Con, con không muốn ra ngoài học tập?" "Con, chỉ là không muốn rời xa mẹ..." Cũng không muốn rời xa anh, rời xa nhà của họ. "Cho nên, con muốn ở lại trường?" "Con vẫn chưa nghĩ ra. Sau khi nghĩ kỹ rồi, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ." Nam Kiều vội vàng dập máy. Cơ hội bảo vệ nghiên cứu là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là đã giảm bớt đi nhiều bài thi phiền phức, một năm này có thể chuyên tâm tự mình làm chuyện mình muốn làm. Chuyện xấu là đa số người bảo vệ nghiên cứu đều sẽ không ở lại trường, mà hi vọng trong giai đoạn nghiên cứu sinh có thể tiến xa hơn một bước. Thế nhưng, Nam Kiều nghĩ đến việc nếu như mình thật sự đi nơi khác học, khác nào cũng bỏ lỡ cơ hội gặp lại Dịch Gia Ngôn một tháng một lần? Danh sách bảo vệ nghiên cứu được công bố, những người có tên trên bảng đều vui mừng hớn hở, chỉ có mỗi mình Nam Kiều là phiền muộn. Từ sau toà văn phòng đi ra, cô trở về phòng ngủ, lại nghe được từ trong cánh cửa khép hờ có người đang nói chuyện. "Không phải nói xét tuyển tư cách bảo vệ nghiên cứu sẽ xét cả thành tích lẫn chức vụ cán bộ trong năm học sao? Bây giờ là chuyện gì chứ?" Người đang nói là Chu Hi, cũng tham gia bảo vệ nghiên cứu, tiếc là cuối cùng không đậu. "Đúng đó, Nam Kiều mặc dù thành tích rất tốt, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tham gia hoạt động gì. Đây là không hợp với điều kiện xét tuyển!" Tôn Tuyết Mai cũng nói như vậy. "Cho nên cô ta dựa vào cái gì mà có tên trong danh sách kia?" Giọng của Chu Hi lạnh lẽo bén nhọn: "Nếu như không có cô ta, mình đã có thể lọt top 12, cán bộ trong lớp cũng không có làm, cô ta có tài đức gì mà đoạt mất tư cách bảo vệ nghiên cứu của người khác?" La Đan (tên thật Rodin) chần chừ: "Nhưng mà thành tích chuyên môn của Nam Kiều quả thật đứng nhất, cộng thêm học kỳ trước đã đại diện cho viện chúng ta đi tham gia giải đấu toàn quốc, cũng đạt giải đặc biệt, cái này không phải là chuyện mà người không có năng lực có thể..." "Người không có năng lực? Cậu thấy hình thức xét tuyển bảo vệ nghiên cứu có nói rằng có giải thì có tư cách không? Tôi chỉ thấy nó ghi rằng ít nhất phải đảm nhiệm chức vụ cán bộ thôi!" "Hi Hi, cậu cũng đừng gấp gáp như vậy. Tư cách bảo vệ nghiên cứu cũng không phải chỉ cần có điều kiện sẽ có được. Phải có bản lĩnh thật sự, tri thức cao thâm mới có thể tiếp nhận nổi a! Quả thật Nam Kiều rất lợi hại, mình cảm thấy cậu ấy nhất định có thể bảo vệ rất tốt nghiên cứu bên trên, làm cho học viện vẻ vang, cũng là lãnh đạo đã cân nhắc qua nhiều nhân tố, dù sao..." "Cậu một lòng ủng hộ cô ta, biết cái gì là khổ tâm của tôi?" Chu Hi lạnh lùng ngắt lời La Đan, đập quyển sách một cái bịch lên bàn, "Lãnh đạo là cân nhắc khả năng của cô ta, hay là cân nhắc ba dượng của cô ta?" "Chu Hi, tại sao cậu lại nói như vậy?" "Tại sao mình nói? Chỉ là một người ba dượng, làm gì đối tốt với cô ta như vậy chứ? Ân cần hỏi han, xe sang đưa đón, tốt như con đẻ? Mình thấy mối quan hệ của họ chín phần mười là có vấn đề!" Trong phòng lập tức im bặt. Một lát sau, Chu Hi mặt vô cảm xúc, nói: "Mình đi tìm bí thư, nói với thầy ấy danh sách có sơ suất, Nam Kiều không có đảm nhân chức vụ, không có tư cách bảo vệ nghiên cứu. Tư cách đó của mình, nhất định mình sẽ đòi về!" Thật ra, Nam Kiều đã mua một túi quýt Đường Cát. Mấy người trong phòng ngủ đều thích ăn cái này. Đầu đông đã đến, quýt Đường Cát cũng vừa mới bán ngoài thị trường, giá vẫn cao chưa có hạ. Trên đường trở về, cô nhìn thấy một tiệm trái cây có bán quýt này liền mua một túi lớn, muốn mang về cho mọi người nếm thử. Gia cảnh Chu Hi không tốt, ba mẹ của La Đan và Tôn Tuyết Mai cũng chỉ là công nhân, mọi người đều là dân tỉnh đến học. Có thể chia sẻ, Nam Kiều chưa từng keo kiệt. Mỗi khi gặp mẹ và chú Dịch mua món nào ngon, cô cũng sẽ chia cho họ một phần. Chu Hi thích khăn quàng cổ của cô, chỉ là hâm mộ nói vài câu, hôm sau cô liền giặt nó sạch sẽ rồi đặt trên bàn của Chu Hi. La Đan thích ăn, cô liền đem chocolate mà Dịch Gia Ngôn mua về từ các nơi trên thế giới chia một chút cho La Đan. Tôn Tuyết Mai hay quên, mỗi ngày Nam Kiều đều nhắc nhở cô nàng làm bài tập. Trong phòng ngủ im lặng một hồi, cô rõ ràng có thể làm như không biết gì mà đẩy cửa bước vào, nhưng lại không thể giả vờ nổi. Túi quýt Đường Cát trong tay cơ hồ như nặng ngàn cân. Siết chặt đến sợ. Nam Kiều đứng một hồi, quay người rời đi. Nằm ở thư viện một hồi, buổi chiều có tiết, cô mang theo quýt tới phòng học. Đám bạn cùng phòng luôn ngồi cùng một chỗ. Nam Kiều bước vào, nhìn thấy họ vẫn dành chỗ cho mình, dưới chân khựng lại một chút, sau đó bình thản đi tới. "Lúc nãy đi ngang tiệm trái cây, nhìn thấy có bán quýt Đường Cát, mình mua một bịch." Cô đặt túi nhựa lên bàn. "Ôi ôi ôi, Nam Kiều cậu đúng là người tốt!" La Đan gần như là hai mắt sáng rỡ đưa tay vồ quýt. Chu Hi không tỏ thái độ, cũng không lấy quýt, chỉ nói: "Thời tiết mát mẻ, dạ dày của mình không tốt, không ăn đồ lạnh." Nghe thấy giọng điệu này của Chu Hi, Tôn Tuyết Mai đang đưa tay cũng sững sờ, sau đó cười lên, khoát tay nói: "Mình cũng không ăn, thời tiết lạnh quá à." Mặc dù không ai nói gì quá đáng, nhưng xem tình hình này, Nam Kiều cũng biết là họ đối với cô là có khúc mắc trong lòng. Còn một chút là vào tiết, cô ngồi xuống, an tĩnh mở sách ra đọc. Sự lúng túng này kéo dài đến tận khi tan học. Nam Kiều thu dọn sách vở, bỗng nghe thấy Chu Hi hỏi một câu: "Cảm giác có được tư cách bảo vệ nghiên cứu thế nào?" Nam Kiều ngẩng đầu nhìn Chu Hi, không trả lời. Biểu hiện của Chu Hi không hề có chút gì gọi là ác ý, nhưng Nam Kiều nhìn ra sự ghen tỵ và không cam lòng trong mắt cô ta. Chu Hi nói: "Mình nghe nói có người đi tìm bí thư nói cậu không có tư cách bảo vệ nghiên cứu, bởi vì không có đảm nhận chức vụ nào, cho nên rất có thể sẽ bị huỷ tư cách bảo vệ, cậu không biết chuyện này sao?" Nam Kiều bình tĩnh cất quyển sách vào cặp, sau đó quải lên vai, không mặn không nhạt nói: "Chuyện này không phải cậu là người rõ nhất sao?" Sinh viên trong phòng tản bớt, chỉ còn lại ba người bạn cùng phòng và Nam Kiều đứng cạnh cửa sổ. Sự hoà hoãn rốt cục cũng bị Chu Hi đánh vỡ, gần như nổi giận đùng đùng, nói: "Đúng vậy đó! Tôi rõ nhất, bởi vì tôi đã nói với bí thư. Cậu rõ ràng không có tư cách bảo vệ nghiên cứu, cậu biết rõ là tôi ngay từ năm nhất đã cố gắng nhiều thế nào chỉ muốn có tên trong danh sách lần này, cũng biết rõ mẹ tôi một mực hi vọng tôi có thể bảo vệ nghiên cứu, cậu dựa vào cái gì mà đoạt tư cách của tôi?" Mẹ của Chu Hi là người tàn tật, bởi vi tai nạn xe cộ nên đã mất đi một chân, cũng mất đi khả năng lao động. Ba cô ta là người chạy xích lô, bây giờ thành phố Bắc quản lý rất nghiêm, không cho phép xích lô chạy trên đường. Mỗi ngày ba cô ta phải đi sớm về trễ, rất khó kiếm cơm, thân thể cũng không tốt. Những điều này, Nam Kiều đều biết. Cô đứng tại chỗ một hồi, cảm giác chán ghét Chu Hi dần biến mất, thay vào đó là đồng tình. Thế nhưng, Chu Hi lại cho rằng cô đuối lý, tiếp tục gằn giọng, nói: "Nam Kiều, cô đừng tưởng rằng có một chỗ dựa ba dượng liền có thể một bước lên mây, cái gì cũng có! Ai biết được hai người có làm ra cái gì bẩn thỉu hay không? Tôi đã sớm nghi ngờ, không lí nào ông ta tự nhiên đối tốt với cô như vậy. Lái xe chở cô đi học, mua cho cô cái này cái kia, đến ba ruột cũng không tốt như vậy. Chỉ cần là người có lương tâm liền không nên ỷ lại vào quan hệ bẩn thỉu này nha..." Bốp! Nam Kiều tát Chu Hi một cái, thanh âm vang dội. Chu Hi ôm mặt, không tin hỏi: "Cậu đánh tôi? Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi?" Nam Kiều tức giận đến mức tay run, vững vàng nói: "Bởi vì cậu bẩn!" Bỗng nhiên, Chu Hi cũng giương tay, giống như muốn đánh trả. Nhưng không ngờ, một người đột ngột xông ra, chính xác bắt lấy cổ tay của cô ta, không để cô ta đánh xuống. Nam Kiều nghiêng đầu, nhìn thấy Cận Viễn đứng đó, khuôn mặt trầm tĩnh. Tay trái của hắn còn cầm một cốc trà sữa, hiển nhiên là đang chờ cô. Hốc mắt Chu Hi chợt nóng lên, rất đau, nhưng không rên một tiếng. Cô ta chỉ liều mạng giãy dụa, muốn rút tay về. Sau một hồi giằng co, Cận Viễn rốt cục thả Chu Hi ra, ngược lại kéo tay Nam Kiều: "Đi." Lúc này, Nam Kiều không có suy nghĩ cự tuyệt, cũng không quay đầu lại, theo hắn rời khỏi phòng học. Buổi chiều, sắc trời âm trầm, không có lấy một tia nắng. Cận Viễn yên lặng đi tới, đưa trà sữa cho cô, không nói gì. "Sao anh lại tới đây?" Nam Kiều hỏi hắn. "Trước kia không phải cũng đón em tan học à?" "... Làm sao anh biết được tôi có tiết?" "Thẩm Thiến." Hắn lời ít mà ý nhiều. Như vậy một hồi, Nam Kiều hỏi: "Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?" Dưới tán cây ngân hạnh, Cận Viễn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô: "Em biết, nếu em nói, tôi nhất định sẽ nghe." Nam Kiều nhất thời không nói gì. Cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ là người tuy làm nhưng không nói cho người khác biết. Từ năm hai sơ trung đến năm ba cao trung, bản thân cô thường xuyên quên chu kì kinh nguyệt, nhưng Cận Viễn lại nhớ rất kỹ. Cơ thể cô lạnh, dễ bị đau bụng kinh, hắn liền nấu nước đường đỏ đem tới cửa trường học cho cô. Nếu cô qua loa, không chăm sóc tốt chính mình, thường xuyên làm việc nhà đến mức trên tay bị trầy cũng không biết, hắn sẽ nhìn, rồi nhớ trong lòng, sau đó luôn luôn mang theo băng keo cá nhân. Đám nam sinh khác chế giễu vết sẹo trên trán Nam Kiều, Cận Viễn không nói tiếng nào kéo cô đi, sau đó đem Mập Mạp và Mùa Xuân đánh nhau với bọn chúng. Nam Kiều nghĩ một hồi, mới nói: "Điều kiện trong nhà cô ấy thật sự không tốt, mẹ tàn tật, ba trốn chạy xích lô. Bọn họ trông cậy cô ấy có thể bảo vệ nghiên cứu, nhận được học bổng, có thể cải thiện tình cảnh trong nhà. Nhưng do số lượng có hạn, cô ấy kém một, cho nên muốn kéo tôi xuống." Cận Viễn hỏi: "Cho nên em định từ bỏ cơ hội, đem cho cô ấy?" Nam Kiều lắc đầu, lại gật gật đầu. Cận Viễn nhìn cô, đưa tay muốn sờ đầu cô. Nhưng Nam Kiều tránh ra sau, dừng một lát, bàn tay rơi lên vai cô: "Nam Kiều, trên đời này có hàng vạn người đáng thương, em có thể giúp một người, nhưng không thể giúp tất cả." Lúc nói lời này, ánh mắt của Cận Viễn yên tĩnh lạ thường, khiến Nam Kiều cảm thấy sắc mặt hắn có chút quen thuộc. Cô sững sờ, nhớ lại lúc trước khi còn ở thị trấn Ngô, hắn thường xuyên xung đột với người khác bởi vì tranh giành địa bàn. Mà bây giờ, Cận Viễn đã ở một quán bar xa hoa truỵ lạc, những chuyện này có lẽ không thể thiếu được... Nam Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "A Cận, mấy năm nay anh có khoẻ không?" Cận Viễn nhất thời không nói được, một lát sau, cúi đầu nhìn cô, khẽ cười hỏi lại: "Em là đang quan tâm tôi sao?" *** Cuối cùng, Nam Kiều vẫn không thể hạ quyết tâm. Thành tích chuyên ngành của Chu Hi không đủ xuất sắc, nếu như thi nghiên cứu sinh, cũng không biết tỉ lệ có thể đậu là bao nhiêu. Ngược lại, năng lực của cô luôn rất tốt, nếu thật sự quyết tâm dự thi sẽ không có vấn đề gì. Tối hôm đó, Nam Kiều không về nhà, cô trở về phòng ngủ. Không nghĩ rằng trong phòng chỉ có một mình La Đan, nhìn thấy cô, La Đan giật mình: "Cậu, hôm nay cậu không về nhà sao?" "Có chuyện muốn nói với Chu Hi, nói xong rồi về." La Đan có chút xấu hổ: "Nam Kiều, thật ra Chu Hi không có ý xấu. Chỉ là cậu ấy không rộng lượng lắm, vẫn muốn lấy được tư cách bảo vệ nghiên cứu. Cuối cùng bỏ lỡ cơ hội, trong lòng oán khí cậu cũng đừng để trong lòng." "Ừ, mình biết." Nhưng mà, đợi tới chờ lui vẫn không đợi được Chu Hi trở về. Nữ sinh ngủ phòng bên cạnh lúc đi lấy nước nóng chợt nói: "À, nửa tiếng trước mình từ thao trường trở về, nhìn thấy Chu Hi hình như đi phòng đàn." Buổi tối thứ sáu thường không có ai luyện tập, cả toà cao ốc đều vắng tanh, trong phòng tối đen, rợn người. Ban đầu, Nam Kiều không dám tiến vào. Lúc đi vào đại sảnh có thử gọi điện cho Chu Hi, thoáng nghe được tiếng chuông điện thoại truyền xuống từ tầng hai, bấy giờ mới đi lên. Điện thoại rất nhanh bị ngắt, đại khái là Chu Hi rất giận, không thèm nhận máy. Nam Kiều đi lên tầng hai, nghe thấy ở cuối hành lang, phòng học bên trái có chút động tĩnh, cô liền đi qua đó. Kỳ lạ! Rõ ràng là Chu Hi đến phòng luyện đàn, tại sao không mở đèn? Cô nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy phòng học phía trước chỉ cách mấy bước chân truyền đến tiếng của đàn ông: "Tách chân ra một chút, đúng, chính là như vậy." Nam Kiều nghĩ cũng không kịp nghĩ, chỉ nghe thấy giọng của Chu Hi: "Thầy đáp ứng em, sẽ đem tư cách kia cho em, không được đổi ý." "Sẽ không, đương nhiên sẽ không đổi ý." Người đàn ông nở nụ cười, nghe nhưng không có ý cười. Tiếng dương cầm lộn xộn vang lên, giống như có người vô ý nhấn phím đàn, ồn ào khó nghe. Cùng với những tiếng đàn này, Nam Kiều còn nghe thấy thanh âm khác. Chu Hi rên rỉ. Người đàn ông cười thoả mãn, thanh âm trầm thấp thỉnh thoảng vang lên. Dưới ánh sáng lờ mờ, Nam Kiều khựng lại bước chân, há miệng đứng trong một góc khuất, đưa tay chống lên tường lạnh. Cô nhận ra được, đó là giọng của chủ nhiệm khoa... Như vậy, Chu Hi là... Trong phòng học, tạp âm dâm mỹ không ngừng tiếp tục vang lên. Nam Kiều siết chặt di động, sức lực trong người giống như bị rút cạn. Chủ nhiệm khoa năm nay gần bốn mươi tuổi, bụng phệ, ngày thường luôn chăm chút, lúc tuyển nghiên cứu sinh thường thiên vị những người có chút nhan sắc, nhận về bên người. Trong phòng ngủ, mỗi lần bàn luận về ông ta, Chu Hi đều khinh thường phỉ nhổ, chủ nhiệm khoa chải chuốt như vậy giống như một gã sắc lang. Nếu không phải vì muốn thuận lợi đạt được thư giới thiệu, sau này vào nghề dễ một chút, cô cũng không muốn tới phòng làm việc của ông ta. Thế nhưng bây giờ... Điện thoại bỗng đổ chuông, Nam Kiều liền lấy lại tinh thần, lặng lẽ quay đầu rời khỏi cao ốc. Trong bóng đêm mênh mông, cô hoảng loạn nhận máy, bên tai nghe thấy chất giọng thanh thoát của Dịch Gia Ngôn: "Nam Kiều, em đang làm gì vậy?" Tất cả những chấn động, kinh ngạc giống như hồng thuỷ vỡ đê, vào lúc này đều tan biến hết bởi vì một câu hỏi thăm ân cần đầy ý cười của anh. Cô hốt hoảng trốn đi, đứng dưới cây ngân hạnh, mờ mịt nói: "Em cũng không biết mình đang làm cái gì..." Dịch Gia Ngôn nghe thấy giọng cô khác thường, dừng một chút, hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Xảy ra chuyện gì? Cô và bạn cùng phòng vì xét tuyển tư cách bảo vệ nghiên cứu mà nảy sinh bất hoà. Nhưng cô không đành lòng, muốn nhường lại cơ hội cho Chu Hi, không ngờ ngoài ý muốn phát hiện cô ta chỉ vì tư cách đó mà làm chuyện bẩn thỉu với chủ nhiệm khoa, bán rẻ thân thể. *** Nam Kiều ngẩng đầu nhìn trời đêm, lần đầu tiên nhận ra rằng: thế giới này có quá nhiều chuyện không hoàn hảo. Có thể giọng nói của Dịch Gia Ngôn quá ôn nhu, quanh quẩn bên tai, Nam Kiều cảm nhận rõ ràng. Đối với cô, đây chính là thứ tốt đẹp nhất. Cô muốn bắt Dịch Gia Ngôn lại. Muốn có anh. Muốn cả một đời đều ở bên cạnh anh!