Nam Kiều, anh đã về. Edit: Ngô Anh Thảo. Dịch Gia Ngôn rời tiệc rất sớm. Lúc rời đi, từ phía trên đài, Dịch Gia Ngôn đem khoác ngoài của Âu phục khoác lên người Nam Kiều rồi đưa cô ra cửa chính, sau đó không nói một lời, trở lại hội trường. Tất cả mọi người đều nhìn thấy anh vừa tao nhã vừa lễ phép tạ lỗi vì rời đi sớm, giống như là thực sự có việc gấp, nhưng lời nói cử chỉ của anh vẫn như cũ thong dong. Dưới trời gió, anh đi tới bên cạnh Nam Kiều, cùng cô lên xe, vẫn không lên tiếng. Áp lực trong xe thực thấp, mặc dù đã mở điều hoà nhưng không khí vẫn lạnh, đè nén đến đáng sợ. Nam Kiều gắt gao nắm chặt kẹp tóc trong tay. Cô cắn môi, hơn nửa ngày sau mới nghiêng đầu nhìn anh một cái, khẽ kêu: "Anh Gia Ngôn..." Dịch Gia Ngôn không trả lời. "Anh rời khỏi sớm như vậy, mọi người có nghĩ... anh không nể mặt không?" Vẫn là một mảnh trầm mặc. Nam Kiều cẩn thận từng chút, "Anh... tức giận?" Cô lập tức nhìn thấy môi mỏng mím lại thật chặt, một đường thật thẳng. Cô biện bạch cho mình: "Em chỉ là..." "Tại sao không nói cho anh?" Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn cũng chịu nói chuyện, nhưng không nhìn cô. Nam Kiều giật mình: "Em, em nghĩ rằng anh biết..." "Biết cái gì?" "Trên, trên trán của em..." Cô khó khăn mở miệng, đầu cúi thật thấp, nhỏ giọng nói: "Có sẹo, là vết sẹo thể chất cho nên..." "Anh nói chuyện của Thẩm Duyệt Lam." Dịch Gia Ngôn rốt cục cũng quay mặt nhìn cô. Nam Kiều sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được chuyện anh hỏi căn bản không phải vết sẹo kia. Cô há miệng, giải thích nói: "Chỉ là có người phiền phức mấy ngày mà thôi. Lần đầu tiên Thẩm Duyệt Lam đến tìm, em cũng không biết cô ta là ai, cứ tưởng mọi chuyện đã được giải quyết trong êm đẹp..." "Giải quyết?" Dịch Gia Ngôn hỏi ngược, ánh mắt rơi trên má phải của cô. Nam Kiều mất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Em cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp cô ta..." "Vậy tại sao em theo cô ta đi vườn hoa?" Dịch Gia Ngôn nhíu mày, "Cô ta trước giờ đều được nuông chiều từ bé, tuỳ hứng làm bậy. Căn bản em không hiểu được nên bảo vệ mình như thế nào, cứ như vậy bị người khác kêu đi liền đi sao?" Lần này đến lượt Nam Kiều trầm mặc. Hồi lâu sau, cô mới nói: "Em biết cô ta được nuông chiều từ bé, tuỳ hứng làm bậy, cũng biết làm thế nào để bảo vệ bản thân. Nhưng em không nghĩ ở nơi nhiều người như vậy, cô ta thực sự muốn tranh chấp." Dịch Gia Ngôn nhìn cô, con ngươi động một cái. Nam Kiều nghiêng đầu sang, thấp giọng nói: "Em chỉ là... không muốn làm mất mặt anh." Rất lâu sau, trong xe không có thêm bất kỳ động tĩnh nào khác. Mãi đến khi Dịch Gia Ngôn nhắm mắt thở dài. Anh đưa tay nhấn nhấn mi tâm, thấp giọng kêu tên cô: "Nam Kiều." "Dạ?" "Lần sau đừng như vậy." "Như thế nào?" "Đừng để kẻ khác có cơ hội tổn thương em." Anh mở mắt, nhìn sang, nâng tay sờ sờ bên má của cô: "Mặt của anh muốn ném thì mất, không sao cả. Nhưng mặt của em..." Nam Kiều ngẩng đầu. Hô hấp hơi dồn, cô cảm nhận được nhiệt độ rõ ràng tại nơi anh chạm lên má mình. "Mặt của em, là dung mạo quý giá nhất của con gái, so với anh sẽ trọng yếu hơn rất nhiều, rất nhiều." Dịch Gia Ngôn thở dài, ánh mắt rơi lên trán của Nam Kiều, phảng phất thấy được vết sẹo phía dưới. Nam Kiều vô thức lại có ngoại lệ. Cô có thể không quan tâm người khác nhìn thấy vết sẹo, cũng có thể không để ý họ chế giễu hay khinh miệt, nhưng cô không thể không quan tâm phản ứng của anh. Dịch Gia Ngôn đem tất cả khó xử và quẫn bách của Nam Kiều thu vào trong mắt, cuối cùng cũng không thể nói ra lời muốn nói, chỉ có thể bao bọc bàn tay lạnh lẽo của cô. "Nam Kiều, tính tình của em yếu mềm như vậy, anh lại thường xuyên bay tới bay lui, không có ai trông chừng em, anh rất không yên lòng." Một câu ôn ngôn nhuyễn ngữ [1] như vậy, trong phút chốc hoà tan trời đông giá rét từ nãy đến giờ bên trong xe. Nam Kiều duy trì đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh trí bên ngoài không lọt vào mắt. Bởi vì, trong hốc mắt là một mảnh nóng hổi, từng giọt như muốn rơi xuống... Thật lâu sau, cô điều chỉnh lại hô hấp, như cũ nhìn ra ngoài, chậm rãi nói: "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Chỉ cần biết rằng anh sẽ lo lắng, em sẽ giống như có được dũng khí liên tục không ngừng, trở thành một Nam Kiều dũng cảm, làm một Nam Kiều mà anh có thể yên tâm... *** Dịch Gia Ngôn đưa cho cô mảnh kẹp tóc thuỷ tinh đã hỏng. Nguyên khối trải qua quá trình tỉ mỉ tạo hình, bây giờ vỡ thành ba mảnh. Cô đã đến tất cả những cửa hàng có thể sửa chữa, nhưng đáp án đều chỉ là một câu: "Thật ngại quá! Loại trình độ này nếu hư thật sự không thể sửa được." Nam Kiều một lần lại thêm một lần muốn đem nó tìm nơi sửa, rốt cục bị Thẩm Thiến kéo lại: "Cậu đang làm gì vậy? Bất quá chỉ là một cái kẹp bình thường thôi, hư thì hư, tại sao phải phí sức đi sửa làm gì?" "... Không phải kẹp tóc bình thường." Nam Kiều nói. "Chỗ nào không bình thường?" "Chỗ nào cũng không." Thẩm Thiến không hiểu. Bản thân Nam Kiều cũng không hiểu. Tại sao chỉ là một cái kẹp tóc mà Dịch Gia Ngôn cho, cô lại trân quý nó như vậy? Nam Kiều quý trọng nó, lúc nào cũng muốn ngắm nhìn dáng vẻ hoàn hảo giống như ban đầu. Mấy ngày sau, Nam Kiều vẫn buồn bã cầm mảnh vỡ kẹp tóc trong tay, trong cơn tức giận, Thẩm Thiến đem kẹp tóc trong tay cô ném vào thùng rác ven đường. Không nghĩ tới Nam Kiều kinh hãi kêu thành tiếng, liều lĩnh nhào tới thùng rác, tay không bới móc tìm bằng được kẹp tóc kia. "Cậu điên rồi?" Thẩm Thiến chấn kinh kéo cô lại, "Cậu đang làm cái quái gì? Đây là thùng rác!" Từ đằng xa cũng ngửi thấy được mùi hôi chua trong thùng rác. Nhưng Nam Kiều giống như không ngửi thấy chúng, chỉ liều mạng tìm lại kẹp tóc của mình, nước mắt rất nhanh tràn ra. "Tại sao cậu có thể ném nó đi? Sao có thể ném chứ?" Cô thương tâm khóc, tiếng nức nở từng tiếng một khắc sâu vào lòng Thẩm Thiến. Rốt cục, Nam Kiều lần nữa bị Thẩm Thiến kéo lại, "Cậu đứng ở đây cho mình! Mình tìm cho cậu." Thẩm Thiến sắn tay áo lên cao, tức giận hổn hển lật thùng rác, cố gắng vạch tìm kẹp tóc bên trong đống hôi thối. Khi tìm được mảnh thuỷ tinh ba cánh kia, Nam Kiều vui đến mức sắp khóc. Thẩm Thiến giống như nằm mơ, mắt nhìn Nam Kiều đỏ mắt ôm khư khư kẹp tóc, giống như đang ôm bảo vật trân quý nhất thế giới, trong lòng chậm rãi nhận ra chuyện gì... "Nam Kiều." Thẩm Thiến nắm chặt tay Nam Kiều, "Cậu, có phải hay không, cậu..." Nam Kiều ngẩng đầu, hốc mắt như cũ vẫn đỏ. "Cậu, có phải hay không th..." Thẩm Thiến chần chừ. Nam Kiều mờ mịt hỏi: "Phải cái gì?" Câu nói kia đã đặt trên đầu lưỡi, chỉ cần mở miệng liền có thể nói ra. Thẩm Thiến nhìn Nam Kiều nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể vô lực thở dài, buông tay cô ra. "Không có gì." Nếu thật sự đúng như suy đoán của Thẩm Thiến, nếu như Nam Kiều thật sự thích Dịch Gia Ngôn... Thẩm Thiến nhíu chặt mày, nhìn Nam Kiều mà trong lòng rối bời. Hai người họ là anh em! Cơ hồ trong một khoảnh khắc, trong lòng Thẩm Thiến chỉ có một ý niệm... Nếu như, nếu như có Cận Viễn ở đây? Nếu có Cận Viễn ở bên cạnh Nam Kiều, có thể cô sẽ không tâm tâm niệm niệm lấy Dịch Gia Ngôn hay không? *** Bắc thành vào đêm luôn luôn tách biệt với hai chữ "mệt mỏi", sinh hoạt buổi tối luôn nhộn nhịp, rực rỡ ánh đèn. Thẩm Thiến chạy xe đạp tới một con đường, dừng lại trước quán bar ven hồ thì bị bảo ăn ngăn cản: "Dừng dừng dừng, nơi này là đường đi bộ, không cho phép chạy xe vào." Thẩm Thiến dứt khoát ném xe sang một bên, "Vậy anh trông xe cho tôi mười phút, tôi tìm người rồi lập tức trở ra." "Ê khoan khoan, cô làm cái gì vậy? Tôi cũng không phải người giữ xe..." Thẩm Thiến đâm đầu đi xuyên qua, thẳng hướng quán bar. Cô chen chúc qua biển người, một mực chen đến một gian phong cách rất cổ, ngẩng đầu nhìn. Xa Đông. Chính là nơi này. Thanh âm huyên náo hoà lẫn với nền nhạc rock, Thẩm Thiến đi qua cửa lớn. Ngọn đèn mờ ám bên trong chiếu xuống sân khấu chính bằng gỗ, nơi dàn nhạc đang diễn tấu. Tay trống đổ mồ hôi như mưa, tay Bass quên mình chơi đàn, cuồng loạn quên mình giống như dùng cả sinh mệnh để hát chính là chủ xướng kiêm tay ghita. Tên của ban nhạc là Wind Chaser, những người truy phong. Bên dưới, kẻ nam người nữ vì ảnh hưởng của cồn mà động tác cuồng nhiệt, cùng ban nhạc trên đài gào thét, ánh mắt quên mình cùng nhau ca hát thật thoải mái. Thẩm Thiến đứng tại chỗ. Cô nhìn một màn kỳ quái này bỗng nhiên rất muốn cười. Sau khi kết thúc, người trên sân khấu chợt mở to mắt, phát hiện Thẩm Thiến trong đám người. Hắn nhảy xuống phía dưới, đẩy mấy kẻ ồn ào bên cạnh qua một bên, đi tới trước mặt Thẩm Thiến: "Nghĩ gì lại đến xem tôi biểu diễn rồi?" Tiếng nói trầm thấp có vẻ hơi khàn. Thẩm Thiến đưa chai nước khoáng cho hắn lại bị hắn từ chối. Hắn tiện tay vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, chỉ vào ly rượu trong tay cô ta. Sắc mặt cô ta lập tức đỏ hồng, đưa cho hắn ly rượu. Rõ ràng tuổi tác rất lớn nhưng ánh mắt của cô ta hệt như thiếu nữ muốn thiêu đốt đối phương. Hắn uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn Thẩm Thiến, "Hỏi cô đấy, tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Thiến cũng nhìn hắn, hơn nửa ngày sau mới nói: "Tôi tìm thấy Nam Kiều." Chỉ trong nháy mắt, ngón tay của hắn buông lỏng, ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ nát. Nhưng tay trống trên đài vẫn liều mạng chơi, cả tay Bass cũng khuấy động mọi người bằng giai điệu sôi động nhất, cho nên tiếng vang chừng ấy không đủ gây nên động tĩnh gì. Thế nhưng, đối với Cận Viễn, toàn bộ thanh âm xung quanh hết thảy đều ngưng tĩnh lại. Hắn yên lặng đứng đó, mấy giây sau bỗng nhiên nâng tay nắm chặt vai của Thẩm Thiến, "Tìm thấy cô ấy? Ở đâu?" "Ngay tại Bắc thành." Khuôn mặt trẻ tuổi của Cận Viễn phút chốc xoẹt qua rất nhiều biểu cảm, kinh hỉ, không thể tin, còn có vui sướng... Tất cả đều bị Thẩm Thiến thu vào trong mắt. Cô cảm nhận được bàn tay trên vai mình đang run rẩy. Mà Cận Viễn trước mặt lúc này cũng tỉnh táo lại từ trong mê ly, rất lâu sau, ánh mắt hắn loé lên tinh quang [2]. "Anh muốn đi tìm cậu ấy sao?" Thẩm Thiến hỏi. "Sao lại không muốn?" Cận Viễn buông cô ra, cởi ghita đặt xuống. Hắn nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay ra trước mặt cô: "Đi thôi!" "Bây giờ?" "Bây giờ." Cận Viễn cười lên, tư thế nhàn nhã rời khỏi quán bar. Mập Mạp và Mùa Xuân trên đài không hiểu chuyện gì, lập tức kêu hắn: "A Cận, cậu đi đâu thế?" Cận Viễn cũng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay, chạy một mạch vào trong bóng đêm mênh mông. _____ [1] Ôn ngôn nhuyễn ngữ: Lời ngon ý ngọt, dễ nghe. [2] Tinh quang: ánh sáng trong mắt.