Chử Duy Nhất đã thoát ra khỏi câu chuyện bát quái này, trong đầu đều nghĩ đến một câu nói, “Vào cửa vương hầu sâu tựa bể[1].’’ [1] Vào cửa vương hầu sâu tựa bể - Nhất nhập hầu môn thâm tự hải: Một câu thơ trong bài thơ Tặng tỳ - Thôi Giao. Bản dịch: Nguyễn Thị Bích Hải. “Đang nghĩ gì đấy?’’ Tống Khinh Dương giơ tay lên vân vê một nhúm tóc dài của cô. “Vào cửa vương hầu sâu tựa bể.’’ Chử Duy Nhất bật thốt lên. Tống Khinh Dương bật cười, “Đâu có khoa trương như vậy, ba mẹ anh em cũng đã gặp rồi, bọn họ thế nào em không biết sao.’’ Cha mẹ anh đều rất tốt, rất có tu dưỡng, đối với cô cũng vô cùng thân thiết. Tống Khinh Dương là con trai, không thân với cha mẹ lắm, nhưng cô có thể cảm giác được sự yêu thích cha mẹ đối với anh, sự ấm áp của nhà họ Tống. Đây là ao ước của Chử Duy Nhất từ năm mười mấy tuổi, một gia đình hoàn chỉnh. Chử Duy Nhất nhìn hình lão tướng quân, nhớ đến lần gặp mặt trước, ông lão rất hiền lành, rất khó tưởng tượng đoạn quá khứ kia của ông. “Ông nội em cũng từng tham gia một vài chiến dịch, khi kháng mỹ viện triều đã bị thương một chân, có thể là do từng trải qua nơi chiến trường, ông nội rất nghiêm túc, rất ít cười. Cô lớn em khi còn bé rất sợ ông, thấy ông liền chạy mất.’’ Tống Khinh Dương cảm thấy kính nể. “Nhưng ông rất tốt với bà nội, cho tới bây giờ em chưa từng thấy qua ông cãi nhau cáu kỉnh với bà nội lần nào.’’ Chử Duy Nhất nhớ lại, “Trước khi ông qua đời vẫn còn lo lắng bà nội em. Thật ra thì người già rồi, sống lẻ loi một mình thật rất đáng thương.’’ Tống Khinh Dương nắm tay cô, “Chúng ta sẽ không như thế đâu.’’ Trong con mắt của anh lóe lên ánh sáng kiên nghị. “Chúng ta sẽ mãi làm bạn đến già.’’ Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấm áp đang không ngừng ào ào truyền lại. Chử Duy Nhất nhìn thẳng vào anh, lời tỏ tình anh nói rất ít, nhưng có mấy lời còn êm tai hơn lời tỏ tình. Huấn luyện phát triển tiến hành trong đau khổ, các nữ đồng nghiệp đều có chút không chịu đựng nổi, nhưng mà khiến cho người ta vui chính là, phần lớn người đã gầy đi. Chử Duy Nhất gầy mất hai cân, cô lén lút vui sướng. Có điều chẳng vui mừng được bao lâu, biết được hoạt động ngày hôm sau là “Mạo hiểm trên cao’’, mặt cô trắng bệch cả ra. Huấn luyện viên dùng giọng nói khích lệ cổ vũ mọi người, những người đàn ông từng người một tiến lên. Sở Mặc lên đầu, dáng điệu nhẹ nhàng, thu được một tràng tiếng vỗ tay. Chử Duy Nhất xếp cuối cùng, Tống Khinh Dương bất tri bất giác đi tới bên cạnh cô, “Sợ à?’’ Chử Duy Nhất khẽ cắn răng, “Không sợ.’’ “Ờ, vậy thì đừng bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn chứ.’’ Tống Khinh Dương ung dung nói. Chử Duy Nhất chớp chớp mi, “Bạn trai người ta đều là cổ vũ, yêu quý đủ loại, sao anh lại đả kích em chứ?’’ “Để cho em trưởng thành trong đả kích, dù cho bây giờ anh nói một trăm câu khích lệ, nỗi sợ hãi của em chẳng thể giảm bớt.’’ Tống Khinh Dương nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, hơi cau mày, “Lát nữa đi lên thoải mái thả người xuống, anh đứng ngay phía dưới.’’ “Không được, anh đừng đứng chỗ đó. Chẳng may em đụng vào người anh thì sao? Mắt em sẽ nhắm tịt, vẻ mặt nhất định nhăn nhó, đặc biệt xấu xí.’’ Lúc này rồi cô còn lo biểu cảm của mình, Tống Khinh Dương lắc lắc đầu. Đội nữ khá chậm, tiếng thét chói tai không ngừng, tiếng này đến tiếng khác. Có người sau khi xuống rồi cũng chẳng nhúc nhích gì. Trước khi đến lượt Chử Duy Nhất, Sở Mặc đi đến, nhẹ nhàng nói, “Không chết nổi đâu, nhắm mắt nhảy luôn.’’ Chử Duy Nhất đang ngồi vận động nóng người, duỗi duỗi cánh tay, ừm trả lời, “Tôi biết rồi.’’ “Vậy thì nhảy cho tốt nhé!’’ Sở Mặc gật đầu một cái. Rốt cuộc đã đến phiên Chử Duy Nhất, cô là người cuối cùng, mọi người cũng đỏ mắt chờ cô. Cô leo lên từng bước từng bước, sau lưng toát ra mồ hôi. Tống Khinh Dương trầm mặc đứng ở đằng kia, vẻ mặt nghiêm túc, đáy mắt có vẻ lo âu. Chử Duy Nhất nhìn xuống phía dưới, tay đã bắt đầu run rẩy. Huấn luyện ở một bên hô lên, “Đứng lên, chuẩn bị nhảy!’’ Chử Duy Nhất cảm giác được người mình đang run run, đầu óc trống rỗng, trước mắt một mảnh mơ hồ. “Chuẩn bị!’’ Cô khẽ cắn răng, ánh mắt liếc xuống phía dưới một cái, tựa hồ thấy bóng dáng của Tống Khinh Dương, sao anh chẳng nghe lời cô thế, Chử Duy Nhất buồn bực suy nghĩ, tung người nhảy xuống. Hai tay Tống Khinh Dương nắm thật chặt, cuối cùng chờ cô rơi xuống đất, anh sải bước tiến lên phía trước kêu tên cô, “Duy Nhất – “ Trán Chử Duy Nhất đều là mồ hôi lạnh, tiếp đất, đầu váng mắt hoa, “Cuối cùng đã xuống rồi.’’ “Tốt lắm, không sao rồi.’’ Tống Khinh Dương thở phào nhẹ nhõm, vươn tay muốn kéo cô đứng dậy. Hoa Hoa đã chạy đến, líu ra líu ríu nói rất nhiều lời. Chử Duy Nhất nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị bò dậy, kết quả hai chân chẳng có chút sức.’’ Chân tôi mềm nhũn rồi.’’ Hoa Hoa cười xì, “Tôi không cõng nổi cô.’’ Cô là người của tổ một, vào lúc này người khác cũng đã lục tục đi rồi. Sở Mặc đứng ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, thấy vậy tiến lên phía trước một bước, “Tôi – “ Tống Khinh Dương xoay người ngồi xổm xuống, “Lên đi.’’ Ánh mắt Hoa Hoa đực ra, mất khả năng ngôn ngữ. “Tống tổng, tôi nghỉ thêm một lát.’’ Dù sao cũng là trước công chúng, tình yêu nơi công sở vẫn không thể công bố được. Sở Mặc cười khan, “Tống tổng thể lực tốt, cô không cần lo lắng. Mau về nghỉ ngơi đi.’’ Bọn họ đều không cảm thấy có cái gì, Chử Duy Nhất cũng không tiện kiên trì nữa, “Vậy thì làm phiền anh.’’ Cô nằm ở trên lưng Tống Khinh Dương, đôi tay vòng quanh cổ, Tống Khinh Dương đi không nhanh không chậm. Chử Duy Nhất khẽ nói, “Sang năm em chẳng muốn tham gia huấn luyện phát triển nữa đâu.’’ Tống Khinh Dương im lặng một chút, “Em phải có lý do đầy đủ.’’ Chử Duy Nhất vắt hết óc, cuồi cùng lại ỉu xìu. “Thật ra thì năm sau có một cách.’’ “Cách gì?’’ Ánh mắt Chử Duy Nhất sáng lên. Tống Khinh Dương cười khẽ, “Sinh con.’’ Anh ngừng nói, “Khẳng định không thể tới tham gia huấn luyện.’’ Tim Chử Duy Nhất đập mạnh, sao anh lại đột nhiên nhắc tới cái này. Cô ngập ngừng, “Anh nghĩ sớm quá rồi.’’ Tống Khinh Dương quay đầu, “Lam Nguyệt muốn cùng chúng ta kết thông gia.’’ Khuôn mặt Chử Duy Nhất đầy vẻ kinh ngạc, “Anh đồng ý rồi? Qua loa quá vậy? Anh nên hỏi ý kiến của con chứ.’’ “Ừ, chờ em bé ra đời anh sẽ hỏi nó.’’ Vừa dứt lời, Chử Duy Nhất mới phát hiện, cô rơi vào trong bẫy của anh. Cô xoay đầu anh lại, “Đi về phía trước, đi về phía trước.’’ Đánh giá của mẹ Tống về con trai hoàn toàn không đúng gì cả, cái gì hướng nội, không thích nói chuyện, rõ ràng là phúc hắc, ý đồ cả bụng. Buổi tối, có vị nữ đồng nghiệp gửi mấy tấm hình vào danh sách bạn bè, Chử Duy Nhất chỉ có một tấm trong đó, gương mặt nhăn thành bánh bao. Chỉ chốc lát sau, các đồng nghiệp rối rít bấm like. Chử Duy Nhất bị ngược, “Hình của người khác đều bình thường, chỉ tôi không bình thường là sao.’’ Hoa Hoa không có ý tốt nói, “Bọn họ bởi vì Tống tổng giám cõng cô.’’ “Cái này là bôi đen hình tượng của tôi.’’ “Í, nhìn kìa, lại có người bấm like.’’ Chử Duy Nhất lặng lẽ thoát khỏi WeChat. Ngày huấn luyện phát triển cuối cùng, hai tổ thi đấu. Sở Mặc và Tống Khinh Dương dẫn đầu, hai người ngang tài ngang sức. Mọi người xem mà lặng cả người. Tuy rằng hai người đều là kiểu người ôn hòa, không có cơ bắp rắn chắc, nhưng lúc huấn luyện chẳng lơ là chút nào. Mồ hôi xen lẫn cùng ánh mặt trời, Chử Duy Nhất nhìn từ xa xa, lặng lẽ cổ vũ cho anh. Trong khi thi đấu, Sở Mặc và Tống Khinh Dương nhìn nhau nhiều lần, hai người đều ngậm tự hiểu trong lòng. Tại lúc leo núi xảy ra một sự cố nhỏ, Sở Mặc dẫn trước, kết quả trượt tay, sém nữa rơi xuống. Tống Khinh Dương lanh tay lẹ mắt, kéo anh ta lại. Cuộc thi kết thúc, không ngờ là Sở Mặc thắng. Tống Khinh Dương không quan tâm mấy đến kết quả thi đấu, mục đích hàng năm công ty tổ chức huấn luyện phát triển cũng không nằm ở thắng thua. Chử Duy Nhất yên lặng đi tới cạnh anh, an ủi, “Hữu nghị là chính, thi đấu là thứ yếu.’’ “Hừm, anh thua rồi, em nên an ủi anh như thế nào?’’ Anh giả vờ có chút mất mát. “Anh xem lần này đều là em đội sổ, anh đã tốt lắm rồi, mới thua một lần thôi.’’ Tống Khinh Dương liếc cô một cái, “Trưa mai về đi ăn cơm với anh.’’ Chử Duy Nhất chớp chớp mắt, “Cái này cũng tính là an ủi anh?’’ Tống Khinh Dương gật đầu, “Em không cảm giác được tâm trạng anh đã khá nhiều rồi sao?’’ “Ba em cũng ở nhà chờ em đó.’’Chử Duy Nhất đang nói lại nghĩ tới gì đó. "Tống Khinh Dương, nếu sau này chúng ta kết hôn, năm mới đi nhà ai ăn tết?’’ Tống Khinh Dương cân nhắc nói, “Câu này của em có vấn đề, nên bỏ nếu đi. Ăn tết nhiều người náo nhiệt, hai nhà chúng ta tụ tập chung một chỗ được rồi. Nếu không chúng ta oẳn tù tì.’’ Chử Duy Nhất:... Cuối cùng huấn luyện phát triển kết thúc, xe buýt công ty tới đón bọn họ về. Chử Duy Nhất vẫn ngồi chung một chỗ với Tống Khinh Dương. Anh hơi mệt, lên xe không bao lâu liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Chử Duy Nhất nhìn anh, nghe nói con gái di truyền từ cha rất nhiều, lông mi của Tống Khinh Dương dài như vậy. Chử Duy Nhất tưởng tượng một cô nhóc con đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, cô vô tình bật cười. Tống Khinh Dương nhúc nhích khóe miệng, “Lại vui vớ vẩn gì thế?’’ Anh đã thành thói quen, lúc Chử Duy Nhất sáng tác thì sẽ như vậy, có khi lau nước mắt, có  khi cười ngây ngô một mình. “Xem được một tiết mục ngắn rất vui.’’ Chử Duy Nhất trả lời. Rốt cuộc ngày hôm qua Tống Khinh Dương tiêu hao thể lực quá mức, ngủ cả một chặng đường. Ngược lại Chử Duy Nhất rất có tinh thần, chơi điện thoại di động suốt chặng, nhân lúc mọi người không chú ý, len lén chụp nhiều ảnh cho Tống Khinh Dương, dĩ nhiên cô còn dùng ứng dụng chỉnh sửa ảnh. Cô nghe tiếng hít thở khe khẽ của anh, thấy yên lòng. Cuối cùng xe buýt đã về đến nội thành, mỗi người cũng lần lượt xuống xe. Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương xuống xe ở đằng sau, người còn lại không nhiều. Không ngờ là Khưu Thiên qua đón người, Chử Duy Nhất có chút xấu hổ.”Khưu Thiên, đã lâu không gặp.’’ “Đàn chị, chào chị.’’ Khưu Thiên lạnh lùng. Chử Duy Nhất đoán là giận cô không thành thật khai báo quan hệ của cô và Tống Khinh Dương. Tống Khinh Dương cất hành lý xong, nói, “Duy Nhất, em lái xe nhé.’’ “Em? Không được, sau khi em lấy bằng thì chưa từng chạm vào xe.’’ Chử Duy Nhất xua tay lia lịa. “Em và Khưu Thiên là cùng một thầy, Khưu Thiên đã có thể tới đón người khác rồi.’’ Tống Khinh Dương mở cửa xe bên ghế lái phụ ra. Khưu Thiên không vui, “Anh, có ai so sánh như anh sao? Chị ấy và em không phải một đẳng cấp.’’ Chử Duy Nhất gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.’’ “Em thi lần thứ nhất đã qua, cũng chẳng thi lại mà.’’ Tống Khinh Dương nói. Mặt Khưu Thiên xanh lét, thở phì phì ngồi ở ghế sau. Chử Duy Nhất nói, “Cậu ấy mất mặt, anh nhắc đến thi lại làm gì.’’ Khuôn mặt Tống Khinh Dương hơi hất lên, khinh người mà trả lời, “Cậu ta xem thường bạn gái anh.’’ Chử Duy Nhất không muốn nói chuyện với người đàn ông ngây thơ này nữa, lái xe thì lái xe. Lộ trình mười mấy phút, cô mất gần một giờ, sau đó dùng tốc độ con rùa đi về phía trước. Sau khi về đến nhà, Chử Duy Nhất lau mồ hôi.  Khuôn mặt Khưu Thiên đầy vẻ chê bai, “Chử Duy Nhất, chị nên đi học cách gạt số tự động, dù sao kỹ thuật của chị không thể sử dụng cần gạt tay bình thường được.’’ Chử Duy Nhất cũng hối hận, bây giờ coi như là bắt đầu lại rồi. “Trên đời không có thuốc hối hận.’’ “Phần lớn bạn học nữ chung quanh em nói họ đều học gạt số tự động, đơn giản dễ dàng.’’ Khưu Thiên sâu xa nói. “Dù sao sau này chị cũng không biết lái xe dùng cần gạt tay, giao thông thành phố tắc ngẽn như vậy.’’ Chử Duy Nhất sững sờ nói, “Chẳng may nếu như sau này chị chạm phải nó thì sao? Trọng điểm là cần gạt tay tiện nghi hơn rất nhiều so với cần gạt số tự động.’’ “Chị còn thiếu chút tiền đó!’’ Khưu Thiên thật là không tin vào lỗ tai của mình. Tống Khinh Dương tiến lên, vò vò đầu cậu, “Này, nhóc, khách khí với chị dâu em một chút.’’ Chử Duy Nhất và Khưu Thiên cứng đờ cùng lúc. Chử Duy Nhất cười khan một tiếng, Khưu Thiên nhìn cô, buồn buồn nói, “Sao luôn là em bị thương chứ? Các người luôn lừa em!’’ “Khưu Thiên, không phải là em thích Lý Mạo hát rock anh roll kia sao? Chị biết anh ta, chị giúp em xin hình có chữ ký của anh ta, thế nào?’’ Khưu Thiên trợn mắt, hừ một tiếng, trầm mặc một lát, cậu nói, “Được rồi, vậy em tha thứ cho hai người, dẫu sao làm bạn gái anh em cũng chẳng dễ dàng, một người không thú vị như vậy, khổ cho chị.’’ Chử Duy Nhất nhìn Tống Khinh Dương, oán thầm rằng bạn trai cô mới không phải một người không thú vị đâu. Mẹ Tống thấy hai người về mặt mày hớn hở, “Duy Nhất cháu đen rồi.’’ Bà chuyển đề tài, “Nhưng mà da con tốt, chốc chốc là có thể trắng lại thôi.’’ Chử Duy Nhất vui vẻ, “Bác gái, con gầy đi hai cân rồi.’’ “Cháu bây giờ tốt rồi, không nên quá gầy. Nào, dọn cơm thôi.’’ Cha Tống đi công tác ở nơi khác, nhà chỉ có mẹ Tống và dì, cả bữa cơm ăn rất vui vẻ, cộng thêm Khưu Thiên khuấy động chọc cười, tiếng cười không ngừng. “Duy Nhất, mắt con sao lại hồng hồng vậy?’’ Mẹ Tống phát hiện. Chử Duy Nhất chớp mắt mấy cái, “Vẫn tốt ạ.’’ Tống Khinh Dương nhìn cô, nhìn kỹ càng, “Quanh khóe mắt hơi sưng.’’ “Có phải là ngủ không ngon không? Hay là chạm phải chỗ nào?’’ Mẹ Tống hơi lo lắng. Chử Duy Nhất nhắm hai mắt, hơi cảm giác được hình như trong mắt có thứ gì đó, trong đầu nghĩ hay là đi bệnh viện kiểm tra xem. “Khinh Dương à, lát nữa con để Duy Nhất đi bệnh viện kiểm tra xem.’’ Mẹ Tống dặn dò. “Bác gái à, mai con sẽ đi, chốc nữa con phải đi thăm ba con.’’ “Cũng được, gần đầy cha con thế nào?’’ “Trước khi con đi, dạ dày ông hơi không thoải mái. Ba con làm việc thì không chú ý đến ăn cơm, dạ dày có một ít tật.’’ Mẹ Tống cau mày, “Lớn tuổi rồi, phải chú ý một chút.’’ Bà cũng có thể hiểu được công việc của cha Chử. Buổi chiều, Chử Duy Nhất cướp giường lớn của Tống Khinh Dương, buổi sáng Tống Khinh Dương ngủ nhiều, vào lúc này đang ngồi ở một bên đọc sách. Lúc ba giờ, Tống Khinh Dương đi gọi cô. Cô ngủ mơ mơ màng màng, mắt cũng không mở ra được, “Để em ngủ mười phút nữa.’’ Giường lớn mềm mềm trên chăn tràn đầy mùi vị của ánh mặt trời  và anh, Chử Duy Nhất ngủ rất an tâm. Tống Khinh Dương nhìn thời gian, “Dậy đi, ba em chờ sẽ nóng lòng.’’ Chử Duy Nhất nói nhỏ mấy tiếng, rốt cuộc mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt ra, xảy ra vấn đề.”Mí mắt em sưng rồi.’’ Tống Khinh Dương nhìn, chỗ mí mắt sưng lên, ánh mắt đỏ đến dọa người, anh trầm giọng nói, “Đi bệnh viện trước.’’