Người đến người đi, tiếng động lớn ầm ĩ mãi không ngừng. Trong ngàn vạn người, em vẫn gặp anh... Tống Khinh Dương rất bình tĩnh, chỉ là đang lẳng lặng nhìn cô. Ngay lúc cô vừa kéo cổ tay anh, tim anh đột nhiên gia tốc đập nhanh. Thì ra anh cũng sẽ khẩn trương. Chử Duy Nhất tận lực mà làm bộ chẳng có chuyện gì, “Da anh rất tốt.’’ Sờ lên trơn nhẵn, so với phần lớn các nam sinh chất phải trắng hơn một chút. Cuối cùng vẻ mặt Tống Khinh Dương có chút không thản nhiên, “Cám ơn đã cổ vũ.’’ Anh lướt qua mặt, cố nén cười. Chử Duy Nhất tựa như cảm thấy mình hình như vừa trêu chọc anh. A, cô không phải là ý đó. Mua xong sách đúng lúc là thời gian buổi trà chiều, hai người liền đi quán cà phê kế bên. Bởi vì chuyện mới vừa, Chử Duy Nhất chịu khó mà đi mua cà phê. Tống Khinh Dương ngồi ở đằng kia, nhìn thanh ảnh cô bận rộn, con ngươi thanh nhuận ôn nhu như tế vũ. Anh nhẹ nhàng thở ra. Dấu hồng trên tay đã nhạt dần, nhưng mà tâm tình của anh vẫn chưa hồi phục lại. Điện thoại di động của Chử Duy Nhất tùy ý đặt ở trên bàn, mới vừa cô nói, “Tôi đi mua cà phê, trông điện thoại di động giúp tôi một chút.’’ Đây là coi anh là người mình sao? Lúc Chử Duy Nhất đang cùng một anh chàng trước bàn nói chuyện, điện thoại di động của cô vang lên. Tống Khinh Dương thấy một dãy số dài hiện trên màn hình, vốn là di động, ngay từ đầu anh đã tưởng là cuộc gọi quảng cáo. Nhưng qua vài giây tiếng chuông vẫn vang lên như cũ. Tống Khinh Dương cầm điện thoại di động lên, lúc liếc mắt nhìn dãy số lần nữa, anh chợt nghĩ đến gì đó, cái số kia, số đuôi 1010. Anh chợt nghĩ tới một người. Lúc này tiếng chuông lại cắt. Chử Duy Nhất bưng cà phê trở về, “Anh muốn thêm sữa không? Bên kia có thể thêm sữa.’’ Tống Khinh Dương lắc đầu, “Không cần.’’ Anh đang suy tư về có nên đem cuộc gọi đến đó nói cho cô biết không. Cô lại nói, “Anh chàng đẹp trai nói cho tôi biết, năm nay tôi có cơ hội uống cà phê miễn phí hai lần.’’ “Cô thường uống cà phê?’’ Hai con ngươi Tống Khinh Dương khẽ động. “Gần như mỗi ngày một ly.’’ Chử Duy Nhất uống một ngụm, trước đây cô sẽ cảm thấy cà phê đắng chát, sau lại giống như uống nước trắng vậy. “Uống nhiều cà phê không tốt với thân thể, ảnh hưởng giấc ngủ.’’ Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày. Chử Duy Nhất cười, “Ban đêm tôi ngủ cũng muộn, kỳ thực cà phê đối với tôi mà nói, chỉ có ban ngày có chút tác dụng.’’ Tống Khinh Dương nhớ tới chuyện trước kia, khóe miệng khẽ nhếch, “Lúc cao trung cô cũng thường đi mua cà phê.’’Mâu sắc anh dần sâu. Chử Duy Nhất mở to hai mắt, “Làm sao anh biết?’’ “Tôi đã thấy cô, cô bưng cà phê từ phòng học lớp chúng tôi đi ngang qua.’’ Tống Khinh Dương không khỏi khẽ nhếch khóe môi. Cô nói lầm bầm một câu, “Hóa ra trước đây anh đã biết tôi à.’’ Chử Duy Nhất thè lưỡi, “Cà phê trường học, một đồng một ly. Mỗi ngày tôi đều thật khốn đốn, tôi ngồi ở hàng thứ nhất, dưới mắt thầy giáo, đi học cũng không dám ngủ.’’ “Sao cô lại ngồi ở hàng thứ nhất?’’ Với chiều cao của cô không cần phải thế. “Ngày sắp chỗ ngồi tôi vắng mặt, chờ ngày kia tôi đi học, chỉ còn lại có vị trí phía trước nhất. Không có cách nào, tôi chỉ có thể ngồi xuống thôi.’’ “Khi đó tất cả mọi người đều không muốn ngồi hàng thứ nhất.’’ Anh cười. “Ta không vào đại ngục, ai vào địa ngục.’’ Chử Duy Nhất thở dài, “Tôi nhớ rõ có một lần, tôi bưng cà phê còn đụng phải một bạn nam dưới lầu các anh.’’  “Sau đó thì sao? Vị bạn học kia không bảo cô giặt quần áo?’’ Chử Duy Nhất cắn cắn môi, “Không có, cậu ta nói bỏ đi, quay lại đã đi mất. Tôi cũng không biết tên cậu ta, cao cao gầy gầy, mang mắt kính, cảm thấy thành tích hẳn là tốt.’’ Tống Khinh Dương ngưng mắt nhìn cô, mi tâm khẽ nhíu, “Nếu không hôm nào giúp cô hỏi tên người đó một chút?’’ Chử Duy Nhất khô khan mà ho một cái, không cần không cần. Điện thoại di động của Chử Duy Nhất lại vang lên, mi tâm Tống Khinh Dương căng thẳng. Chử Duy Nhất tiếp cuộc gọi, “Chú Lý ạ - “ Anh phiết phiết mặt (ly), bóng dáng cô chiếu trên ly thủy tinh. Ở bên kia Lý hiệu trưởng cao hứng nói, “Duy Nhất à, cậu Sở Mặc kia ấn tượng đối với cháu tốt lắm. Ha ha ha, hôm nào người hai bên nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.’’ Tại sao có thể như vậy! Gương mặt Chử Duy Nhất viết đầy rầu rĩ, lại ngại vì Tống Khinh Dương ở đối diện, cô cũng không tiện nói gì. Đành phải xèo xèo vù vù ở điện thoại. Cúp điện thoại, cô vùi đầu uống cà phê. Tay Tống Khinh Dương hơi căng, rốt cuộc Chử Duy Nhất cô có bao nhiêu đối tượng hẹn hò! Sắc mặt anh khẽ biến. Chử Duy Nhất chạm phải mắt anh, cô có chút chột dạ. Ngày đó lúc gần đi, anh hỏi cô, “Cô vẫn phải tiếp tục gặp mặt sao?’’ Chử Duy Nhất ngây ngẩn cả người, anh lại mỉm cười nói rằng, “Nghỉ ngơi sớm một chút.’’ Hôm đó lúc về đến nhà, Lý hiệu trưởng liền chạy ngay đến nhà cô, nghiêm túc tiến hành tẩy não với Chử Duy Nhất. “Duy Nhất, thanh xuân con gái là có hạn, chú cảm thấy, cậu Sở Mặc kia thực rất xứng với cháu. Trước chú vẫn dự định cho cháu đi công ty XX, nếu như cháu đi thật rồi, có cậu ta ở đó chú cũng yên tâm.’’ Chử Duy Nhất nói nhỏ nhẹ, “Chú Lý, không phải là chú ghét nhất dựa vào quan hệ đi cửa sau sao?’’ Lý hiệu trưởng hiền lành nghiêm mặt, “Cháu có thể vào hay không còn chưa nhất định! Công ty XX yêu cầu rất cao, cháu cho rằng ngay từ đầu chú cho cháu đi Hoa Tinh là cưỡi ngựa xem hoa* sao? Đó là tôi luyện cháu, đó là vì có thể vào công ty XX.’’ (*Nguyên văn là 打酱油 ( đả tương du), cưỡi ngựa xem hoa hay đi ngang qua là nghĩa bóng.) Chử Duy Nhất nghĩ đến, à Tống Khinh Dương cũng là công ti đó. “Duy Nhất, nếu không thì cháu cùng Sở Mặc thử xem. Cậu ta đã nói với bác, ấn tượng tốt đối với cháu. Bác cậu ta nói cậu ta vẫn là lần đầu tiên coi trọng con gái người ta.’’ Chử Duy Nhất cứng nhắc kéo nhẹ khóe miệng, “Cháu rất vinh hạnh.’’ “Đừng ba hoa, thái độ đoan chính. Cậu ta muốn hẹn cháu, cháu nhất định phải đi. Biết không?’’ Thanh âm Chử Duy Nhất có chút nhẹ nhàng, “Nhưng cháu không thích.’’ Cô cố chấp, cá tính giống như cha cô như đúc. Thầy Lý thở dài, thấy cô như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu vai cô, “Ta và dì của cháu cũng là qua người khác giới thiệu rồi quen biết, hơn hai mươi năm rồi, vẫn như thế đó thôi. Chú biết người trẻ tuổi các cháu bây giờ tôn trọng tự do, nhưng cháu cũng không thể đem mình vào bế tắc.’’ “Chú Lý, cháu có người thích rồi.’’ Chử Duy Nhất rốt cuộc buông lời. “A! Là ai?’’ “Cái này chờ sau hẵng nói, có kết quả cháu nói cho chú. Cho nên hiện tại chú không cần giới thiệu người nào cho cháu nữa.’’ “Không phải là cháu lừa chú chứ?’’ “Không có ạ! Cháu cần lừa gạt chú, sau đó cháu liền cùng Lý Mạo kết hôn.’’ Lý hiệu trưởng: ... Thứ hai, tống Khinh Dương ở trên hành lang tòa nhà gặp Sở Mặc. Hai người chào hỏi như thường. Phòng làm việc của hai người một đông một tây, bình thường cũng ít thiếu lui tới. Đều tự vào phòng làm việc, cho tới trưa tất cả mọi người đang bận rộn. Tống Khinh Dương lật tài liệu cả buổi trưa, mắt khô khốc, lúc anh đi toilet, nghe được cấp dưới mình đang thảo luận về Sở Mặc. “Giám đốc Sở có bạn gái thật à?’’ “Đúng vậy. Tôi tận mắt nhìn thấy, cô gái thanh tú lắm, hai người trò chuyện rất vui vẻ.’’ “Vậy cũng không nhất định là bạn gái đâu.’’ “Hai người ngồi một giờ, tôi đến đây ba năm rồi, giám đốc Sở từng có kiên trì với phái nữ thế sao? Nhưng đối với cô gái đó không giống, mặc dù tôi cách xa, nhưng mà nhìn ra, lúc nói chuyện vẻ mặt giám đốc Sở ôn hòa cũng không giống.’’ “Vậy có thể là bạn gái thật á. Ai, lại một danh thảo có chủ nữa rồi, tôi không có hy vọng. Không biết giám đốc Tống lúc nào sẽ bị chung kết (có chủ)?’’ Tống Khinh Dương đi qua từ bên cạnh, vẻ mặt hơi lãnh, hai người cấp dưới lập tức im lặng. Tống Khinh Dương rót một chén trà. Cô nói, lúc cô thích vọc máy tính, thích ngâm một ly trà, có đôi khi cũng không uống, nghe hương trà thoang thoảng trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngát hương. Trợ lý vào lấy tài liệu, thấy anh thật đang uống trà, hơi sửng sờ. Lúc đi ra, cô nói với người của phòng làm việc, “Hôm nay giám đốc tống thật kì quái, đột nhiên uống trà.’’ “Uống trà có cái gì lạ, chúng tôi đều biết uống mà.’’ “Tôi đến hai năm rồi, anh ta đều quen uống nước sôi.’’ “Không theo tôi giám đốc Tống uống trà tu thân dưỡng tính á. Được rồi, chớ nên bát quái nữa. Mới vừa tiểu Nam bọn họ đang bát quái giám đốc Sở, giám đốc Tống đi ngang qua, sắc mặt khó coi.’’ Mọi người đều tự trở về khu làm việc. Tuy rằng Chử Duy Nhất đem ý nghĩ nói cho Lý hiệu trưởng, cũng không biết khâu trung gian nào xảy ra vấn đề, Sở Mặc vẫn cùng cô liên lạc. Lúc Chử Duy Nhất vừa nhìn thấy tin nhắn ngắn của Sở Mặc, mí mắt giật giật. Đường Vi nhẹ giọng hỏi cô, “Duy Nhất, cậu có hỏi tình hình của bác sĩ họ hàng không a?’’ Chử Duy Nhất hoàn hồn, “Anh ấy độc thân.’’ “Thật tốt quá rồi.’’ Đường Vi vỗ tay, “Có thể giới thiệu giúp tớ một chút không? Tớ nhờ cậu tớ nhờ cậu, nếu như cậu hoàn thành một đoạn nhân duyên, cũng là tích phúc cho mình nha, Duy Nhất, Duy Nhất.’’ Chử Duy Nhất chật vật gọi điện thoại cho Si Thanh Viễn, đáng tiếc điện thoại nhưng không ai nhận, “Không ai nhận." Đường Vi thở một hơi dài. Qua nửa tiếng sau, điện thoại di động của Chử Duy Nhất vang lên, là Si Thanh Viễn gọi tới. “Vừa mới đi kiểm tra phòng bệnh xong, không mang theo điện thoại di động.’’ Anh giải thích. Chử Duy Nhất lúng túng, “Tối hôm nay anh có rãnh hay không?’’ Cô nắm điện thoại di động thật chặc, mắt thẳng tắp nhìn màn hình máy vi tính. Cô hơi gắng sức hỏi thăm, “Tôi muốn mời anh ăn cơm, cám ơn anh lần trước đưa thuốc Đông y cho tôi.’’ Đường Vi ở đối diện cô ra hiệu cố gắng lên. Si Thanh Viễn đầu kia im lặng một chút, “Sáu giờ tôi mới có thể đi.’’ Chử Duy Nhất thở ra một hơi, “Không sao, vậy thì chúng ta gặp ở Thượng Ái Thiên Địa, tôi nghe đồng nghiệp nói chỗ đó mới mở một nhà hàng Thái Lan.’’ “Được, em đi trước.’’ Si Thanh Viễn cúp điện thoại. Y tá trưởng tiến vào, “Bác sĩ Si, 602, giường 2 nói là vết thương đau.’’ “Nói cho cô ấy biết đây là phản ứng hậu phẫu bình thường, bảo người nhà trông nom không đừng cho cô ấy quào loạn.’’ “Tôi vừa mới nói giống thế, cô bé kia nhìn thấy cậu mới có thể an lòng.’’ Y tá trưởng cười. “Tôi đi xem một chút.’’ Si Thanh Viễn nói, đem điện thoại di động đặt ở trong túi. Cái này chính là lý do mọi người thích Si Thanh Viễn, gia thế tốt, làm việc nghiêm túc. Ý tá trưởng thấy anh cầm điện thoại di động hỏi, “Sao thế? Buổi tối có hẹn à?’’ Si Thanh Viễn trả lời, “Có ít việc.’’ Y tá trưởng đã hiểu, cậu nói như vậy nhất định là có hi vọng rồi, “Cha cậu lúc này cũng nên yên tâm. Tôi nói mỗi lần có người giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu đều muốn từ chối. Thì ra là thế.’’ Y tá thở dài, “Lúc này bệnh viện chúng ta không biết có bao nhiêu người thương tâm rồi.’’ Si Thanh Viễn lại kéo ra một nụ cười.