Ánh Tà Dương
Chương 7
Lúc này, Tiểu Quang dường như hiểu ý, chạy lại gần, nhảy lên đầu gối Chu Đông Dã. Anh cực kỳ cảm kích, nhanh chóng làm ra vẻ lơ ngơ, cúi đầu vuốt ve Tiểu Quang.
Hàn Lương thấy tình cảnh đó cũng không nói gì, quả thật, biết nói gì với một con ma men chứ, chỉ mất công toi thôi, cứ lo ăn là được. Xong xuôi, cô thấy Chu Đông Dã ngồi im, đoán rằng anh không ăn nữa nên dọn bát đi rửa. Khi đi ra, Chu Đông Dã vẫn đang vuốt mèo, cô phất tay nói: “Nhanh, tắm rửa, ngủ.”
Chu Đông Dã không dám nhìn Hàn Lương, nghe được mệnh lệnh liền làm theo, thả mèo, vào phòng tắm. Vừa mới đi vào chợt nghe thấy tiếng Hàn Lương: “Hôm nay có cần tôi tắm cho không?” Vì thế, Chu Đông Dã lảo đảo một cái, ngã ngay bên cạnh bồn tắm lớn, đầu gối đập xuống rất đau.
Hàn Lương nghe thấy động tĩnh liền bực bội, đêm nay lại không sống yên ổn được rồi. Cô cam chịu đi vào phòng tắm, nâng Chu Đông Dã dậy, bắt đầu cởi quần áo của anh.
Tuy Chu Đông Dã biết anh đã ngủ khỏa thân ở nhà Hàn Lương hơn một tháng, chắc chắn việc anh trần truồng đã không còn lạ gì với Hàn Lương, nhưng để một cô gái lỗ mãng như vậy, mặt không đổi sắc cởi quần áo của mình vẫn là một chuyện cực kỳ xấu hổ. Anh túm chặt vạt áo, không chịu để Hàn Lương cởi. Nhưng bởi vì đang đóng vai một con ma men, Chu Đông Dã không dám hé miệng nói ra nửa lời, chỉ đỏ mặt khư khư giữ mình.
Hàn Lương vật vã nửa ngày nhưng không thấy tiến triển bèn nổi giận, thể hiện ngay ra bản chất của bà mẹ già: “Cái thằng này, hôm nay sao vậy? Thẹn thùng với cả mẹ ruột, ngứa đòn à?” Nói xong, thấy Chu Đông Dã không lên tiếng cũng không chịu lỏng tay, tính ngang của Hàn Lương bắt đầu nổi lên, “Không muốn tắm rửa mà đòi lên giường của mẹ? Còn lâu nhé!” Không cho cởi áo phải không? Hàn Lương bắt đầu cởi quần Chu Đông Dã.
Vì thế, dưới tình trạng cố được áo không cố nổi quần, cố được quần thì mất áo, Chu Đông Dã oan oan ức ức bị lột sạch, đẩy vào bồn tắm lớn. Hàn Lương phun nước, lấy sữa tắm, sau khoảng mười phút liền thu phục được anh, một thân bị nước ấm cùng xấu hổ hun đến đỏ hồng như trứng tôm được lau khô ném lên đệm. Hàn Lương phủi phủi tay, nguôi giận thầm nghĩ, ‘Thằng nhóc nhà anh dám đấu với bề trên thân kinh bách chiến như tôi, thật đúng là trò cười!’
Chu Đông Dã mặc kệ bây giờ đang là mùa hè, dùng thảm trùm kín chính mình, chỉ lộ ra một đôi mắt, híp lại nhìn Hàn Lương bận rộn thu dọn. Cảm giác trong lòng, quả thực chỉ có thể dùng từ kinh dị để miêu tả.
Hàn Lương không để ý đến chuyện này, chỉ cảm thấy hôm nay khách trọ hơi kỳ lạ, nhưng không gây trở ngại cho cô là được. Xong việc rồi, lấy thuốc giải rượu ra ngồi bên cạnh Chu Đông Dã, nói: “Há mồm.” Tuy Chu Đông Dã không ưng thái độ của Hàn Lương, nhưng nghĩ cô cũng vì anh mà làm, liền ngoan ngoãn há miệng. Uống xong, Hàn Lương vỗ vỗ đầu anh: “Đánh răng rồi ngủ tiếp.” Nói xong, không để ý đến anh nữa, tắt đèn lớn, mở đèn bàn, bật nhạc, bắt đầu làm việc của mình.
Chu Đông Dã do dự nửa ngày cũng không thay đổi được thói quen, lén lén lút lút đứng lên, cố tỏ ra thản nhiên đi đánh răng rồi trở về nằm.
Từ trong bóng tối nhìn ra bóng dáng dưới đèn bàn của Hàn Lương, một chút rung động vừa sinh ra trong lòng Chu Đông Dã đều bị đập nát. Lần đầu tiên sau khi trưởng thành anh bị người khác phái đối xử như người vô tính, tắm rửa cho anh chẳng khác nào tắm rửa cho một con lợn, kỳ cọ phía trước, lật người, lại kỳ cọ phía sau, không ngượng ngùng tẹo nào, cũng không hề do dự. Không những là lợn, thậm chí còn là lợn chết! Cứ như thể anh là một người hoàn toàn không có khả năng cử động, xoay đến xoay đi, động tác vừa thô lỗ vừa mạnh bạo. Cô này thật là phụ nữ à?
Chẳng qua, hiện tại lòng hiếu kỳ của Chu Đông Dã với chủ nhà Hàn Lương càng tăng thêm. Khó trách đến bây giờ cô còn chưa có bạn trai, chắc không phải lesbian đâu nhỉ, vì cũng không thấy có bạn gái mà. Cô nàng này đúng là quá quái gở, Chu Đông Dã lắc đầu, ngẫm lại vừa rồi anh cùng quẫn ngồi trong bồn tắm, hận không thể tan thành không khí ngay tức khắc, cảm thấy quả nhiên phán đoán đầu tiên của anh về cô vẫn chuẩn xác nhất, cô không quái gở, mà là biến thái.
Chu Đông Dã miên man suy nghĩ trong tiếng nhạc đêm, chầm chậm thả lỏng, đảo mắt vài lần liền ngủ say, không quên ôm Tiểu Quang nằm gọn.
Sớm hôm sau, Chu Đông Dã như thường lệ tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức, cảnh giác nhìn bốn phía, ma nữ đã không còn ở nhà. Lúc này anh không dám trần truồng rời giường, quấn áo gối quanh mình rón ra rón rén ra ban công, mặc xong quần áo liền muốn chạy trốn, hạ quyết tâm sẽ không bao giờ đến đây nữa. Quá xấu hổ, trước mặt cô gái này, anh không thể bảo vệ một chút danh dự làm người nào cả.
Đi đến trước bàn trà nhỏ chợt nhìn thấy tờ giấy nhắn, tờ giấy rất lớn, nội dung khá nhiều, Chu Đông Dã không khỏi tò mò, cầm lên xem.
Chữ thì nhiều, nhưng thật ra nội dung chỉ có một, chính là Hàn Lương đã khai giảng, sẽ thường xuyên phải dậy sớm, vì thế không thể ngủ muộn nữa, nếu Chu Đông Dã không thể kiểm soát được bản thân đừng đến, cô vẫn sẽ sắp xếp tất cả. Nhưng nếu cô đi ngủ rồi, xin anh tự học cách chăm sóc bản thân. (Lại là chăm sóc bản thân, Chu Đông Dã đọc đến đây, chân tóc cũng phải dựng thẳng lên.) Đoạn sau cô giới thiệu một số phương pháp sỠdụng đồ vật trong nhà, cách sắp xếp, vị trí cất đồ linh tinh, hoàn toàn coi Chu Đông Dã là một tên mù việc nhà.
Chu Đông Dã xem xong, nhớ tới một vài hành vi theo thói quen sau khi say của mình, đoán rằng khi đang tỉnh táo thì có quyết tâm cũng chỉ công toi, vì thế đành quăng quyết tâm vừa xong ra sau đầu, tính toán nên làm sao để cuộc sống nửa ở chung này trở nên tốt đẹp.
Vừa nghĩ vừa theo bản năng đến phòng bếp tìm đồ ăn, vẫn là bánh bao nhà cụ Lục, nhưng hôm nay là nhân chay, cháo, còn có ít dưa muối, một quả trứng gà. Chu Đông Dã vừa ăn vừa nghĩ, sao lại giống bữa sáng hồi còn đi học đến thế.
Cuộc sống của Chu Đông Dã cực kỳ bận rộn, công ty đang trong giai đoạn mới thành lập, chuyện tổ chức làm ăn thật sự rất nhiều. Tuy hai tháng nay có tuyển thêm hai người, nhưng nhân lực vẫn không đủ. Nếu muốn tuyển thêm người cũng rất khó, người giỏi thì ít, kẻ ba hoa thì nhiều. Hơn thế, người thời nay rất phù phiếm, ai cũng ngại bẩn sợ mệt, cái gì cũng không biết, còn lười chảy thây. Có đôi khi nghĩ đến bóng dáng làm việc nghiêm túc của Hàn Lương mỗi đêm, Chu Đông Dã thầm than thở, nếu có nhân viên như vậy bên cạnh, chắc chắn anh sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Kỳ thật cũng không có nhiều thời gian nghĩ mấy chuyện vụn vặt đó, vừa mới nghĩ, sẽ bị chuông điện thoại, bản fax, hội nghị, hay đủ thứ linh tinh quấy rầy. Mỗi ngày như một con quay, di chuyển không ngừng.
Một tháng sau đó, Chu Đông Dã và Hàn Lương gần như không gặp mặt. Mỗi lần Chu Đông Dã đến thì Hàn Lương đã ngủ, chỉ còn một ngọn đèn phòng khách cùng Tiểu Quang chờ anh. Anh cũng quen dần, coi nó như một ngôi nhà khác của mình. Đôi khi Chu Đông Dã không uống rượu, nhưng buổi tối quá mệt mỏi mà ngược lại không ngủ được, cũng sẽ chạy lên lầu, ăn cơm nguội, tắm rửa một phát rồi ngủ li bì. Chính Chu Đông Dã cũng không rõ, vì sao lầu trên lại dễ ngủ hơn nhà mình, chẳng lẽ bởi vì có thêm hơi người?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
17 chương
11 chương
9 chương
56 chương
127 chương