Anh so độ đáng yêu với em
Chương 7
Tháng 9 chính là thời điểm giao mùa, sau khi chịu đựng mấy ngày khó chịu ban đầu, đợi đến khi thời tiết hơi chuyển lạnh, đảo mắt những ngày quân sự cũng đã qua hơn phân nửa.
Tình bạn giữa các cô gái cũng khá đơn giản, chỉ học cùng nhau hơn một tuần lễ ngắn ngủi mà cả lớp đã rất nhanh quen thuộc, có thể trò chuyện vài câu với nhau.
Xem như sở thích mỗi người đều khác nhau, nhưng luôn có thể tìm được đề tài chung.
Hôm nay Minh Uyên mượn năm phút nghỉ ngơi của mọi người, anh ta đang đứng trên khán đài, diễn thuyết trước mấy chục quả đầu nhỏ xanh biếc, Mạnh Hân cũng ở trong đó nghe không tập trung.
“Vì xúc tiến quan hệ tốt đẹp giữa các trường Đại học, để cho các bạn sinh viên độc thân có cơ hội thoát F.A, Hội sinh viên quyết định tháng 10 sẽ tổ chức hội trại 3 ngày 2 đêm kết hợp với Trường T Đại. Đối tượng tham gia là toàn thể sinh viên mới…”
Lời này vừa nói ra, các sinh viên dưới đài liền trố mắt nhìn nhau, bắt đầu líu ra líu rít thảo luận nhiệt liệt.
Hội trại hàng năm của S Đại cơ bản đều giống nhau, trò chơi vòng tròn, nghịch nước, kể chuyện ma trong đêm dã ngoại hoang vu.
Nhưng mấy năm nay đều có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải tìm người trừ tà mới khôi phục bình thường, việc này làm kinh động đến nỗi đã hai ba năm không tổ chức rồi, cũng không biết tại sao năm nay đột nhiên tổ chức lại.
“Hội trại? Hội sinh viên của chúng ta nghèo như vậy, kinh phí đang cháy mà”.
“Tại sao năm hai không thể tham gia? Tôi muốn hỏi Hội trưởng”.
“Bởi vì hội trại này gọi là hội trại tân sinh viên…”
Mạnh Hân cởi mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào khuỷu tay ngây ngô, không hứng thú chút nào đối với lời của Minh Uyên.
Bởi vì cô đã bị anh ta cưỡng chế tham gia… dĩ nhiên, là Minh Uyên chủ động kêu cô góp đủ số lượng người, anh ta sẽ chi ra một phần tư tiền.
Căn cứ vào tư tưởng không chiếm tiện nghi vô cớ, Mạnh Hân lập tức gật đầu đáp ứng.
Các học tỷ Hội sinh viên bắt đầu phát tờ ghi danh, còn hết sức tận tình giải thích: “Chắc chắn không đi thì đừng lấy, còn nếu muốn suy nghĩ thì cầm về nhà điền, cuối cùng đi hay không là tùy thuộc vào bạn.”
Có lẽ do mới khai giảng nên mọi người đều rất khách khí, hoặc là do dù có lấy tờ ghi danh mà không tham gia cũng không có áp lực, Mạnh Hân đại khái đếm được những người trước mặt thì thái độ nói “Không” ngay từ đầu chỉ có sáu bảy trên ba mươi người.
Có người phía sau đẩy đẩy bả vai cô một cái, Mạnh Hân nghiêng đầu qua, phát hiện là Từ Sóc Hào.
“Sẽ đi hội trại sao?”
“Đi”.
“Muốn thoát F.A à?”
“Cũng tốt”.
Mạnh Hân cau mày, cô vẫn cảm thấy Từ Sóc Hào có lúc quá tự nhiên, thật may là anh ta không nói những câu linh tinh như “Muốn thoát F.A à? Tìm tớ này!”
Giọng họ nói chuyện không lớn, nhưng lại nghe tiếng Lâm Tử Hi lập tức chạy đến như điên, có chút kích động la: “Woa, Tiểu Mạnh, sao cậu lại đi? Tớ cho là cậu nhất định sẽ không đi, đã nói với bọn họ là đánh chết cũng không đi, tâm tình thiện lương thật đau mà”.
Hơn nửa lớp đều đã biết Lâm Tử Hi đánh chết cũng sẽ không đi hội trại, ngay cả Minh Uyên đứng trên khán đài cũng cười nhếch mép một cái.
Mạnh Hân yên lặng thở dài. Lâm Tử Hi chỉ biết một không biết hai, trước đây cô nhất định cự tuyệt loại hoạt động tương tự này là vì Trần Dụ Sâm không thích.
Bây giờ ư? Quăng anh ta đi chết đi.
“Hoạt động của học trưởng, tớ là trực hệ, không đi cũng phải đi”. Mạnh Hân bỉu môi, “… Bây giờ cậu có thể đi theo Hội sinh viên nói đột nhiên suy nghĩ lại đi, yên tâm, bọn họ sẽ không thật sự đánh chết cậu để thực hiện lời hứa giúp cậu đâu”.
“…”
Học tỷ phụ trách phát tờ ghi danh đang hỏi các bạn phía sau, nghe được phía trước có một con cá lọt lưới, hồi tâm chuyển ý, vội vàng bước đến thuyết phục lại.
“Hoa Hoa, cậu thật sự không đi sao? Tớ đã đăng ký rồi”.
Nghe tiếng của Lâm Tử Hi, Giang Hoa sửng sốt một hồi.
Tiểu Mạnh cũng đi.
“Chờ một chút”, Giang Hoa lên tiếng gọi học tỷ lại, nhỏ giọng thì thầm: “Tớ… đột nhiên nghĩ lại, có thể cho tớ một tờ ghi danh không?”
Học tỷ: Bọn sinh viên này sao dễ lật lọng thế nhỉ?
///
Thời gian nghỉ trưa, Mạnh Hân cùng đám người trong lớp ngồi ăn cơm, nói chuyện phiếm, nữ có nam có, bầu không khí hết sức hòa hợp.
Mấy người rất nhanh ngồi đầy bàn tám người, có hai người đến trễ phải kéo thêm ghế.
Diệp Như Duyệt vốn đang chuyển chỗ, nhưng dư quang nơi khóe mắt của cô ấy phát hiện Từ Sóc Hào ngồi bên ngoài, biểu hiện trên mặt hai người liền có chút cứng nhắc.
Cách ba giây sau, cô ấy nói: “Mộ Cận, tớ đổi chỗ với cậu nha”.
“Gì? A… Cũng được”.
“… Tớ đi vệ sinh”.
Đến khi Diệp Như Duyệt rời chỗ ngồi đi lấy cơm, Từ Sóc Hào cũng đi WC rồi, một cô gái tóc đuôi ngựa mới nói: “Mấy ngày trước cô ấy tỏ tình với Từ Sóc Hào, bị trúng tiếng sét ái tình”.
Mạnh Hân không khỏi kinh ngạc, ngay cả mặt mũi các bạn trong lớp cô còn chưa nhận ra hết thì đã có người cọ xát ra tia lửa tình yêu, còn tỏ tình nữa.
Càng làm cô kinh ngạc hơn chính là, Thôi Vân là bạn cùng phòng của Lâm Tử Hi, bình thường đối với Diệp Như Duyệt là dáng vẻ rất hợp ý, đảo mắt liền đem bí mật của người kia nói ra.
“Vì vậy là tỏ tình sao?”
Mộ Cận hỏi tiếp:
“Sau đó thì sao, Vân Vân, Từ Sóc Hào có nói gì không?”
“Không có, anh ta chỉ nói đã thích nữ sinh khác, tùy tiện lấp liếm cho qua”.
“Tớ cảm thấy hình như có hơi nhanh”. Mạnh Hân nhỏ giọng nói, mấy người bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Có phải vậy không?” Thôi Vân nhún vai, “Theo như tớ quan sát, Diệp Như Duyệt thật là có chút kỳ quái, mới tựu trường không bao lâu liền vội vàng theo đuổi đối tượng, cô ấy thật giống dạng người chỉ biết nhìn vẻ ngoài của đối phương…”
Nói đến cuối cùng, Thôi Vân còn tìm kiếm một đồng minh: “Cậu nói xem phải không Tiểu Hi”.
Lâm Tử Hi chần chờ chốc lát, rồi khẽ gật đầu.
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Thôi Vân cười một tiếng, quay đầu sang hướng Giang Hoa nói: “Có nghe được không? Cậu cẩn thận một chút nha!”
Nam sinh ngồi cạnh Giang Hoa rất nhanh nghiêm mặt nói: “Ừ, tớ sẽ cẩn thận”.
Cô có chút lúng túng: “Tớ nói người ngồi cạnh cậu kìa”.
Người tự dưng bị điểm tên, Giang Hoa: “…”
Mộ Cận còn muốn hỏi bát quái, nhưng mới đi học không bao lâu, quả thật cũng không có gì để nói, Thôi Vân chỉ tiết lộ mơ hồ là kiểu Diệp Như Duyệt thích là loại người bề ngoài lạnh lùng, nội tâm tương phản.
Mạnh Hân cảm thấy… Tính cách này giống như có chút quen thuộc.
“!”
Nghe lời này, nam sinh bên cạnh Giang Hoa bỗng nhiên bị sặc, ho khan kịch liệt mấy tiếng, sau khi thở thông suốt mới nói: “Lão Từ mà là người bề ngoài lạnh lùng bên trong tương phản sao?
Thôi Vân lúng túng: “…Có thể cô ấy đã nhìn thấu được”
Từ Sóc Hào và Diệp Như Duyệt trước sau trở về chỗ ngồi, Thôi Vân rất nhanh liền chấm dứt đề tài này, gắng gượng chuyển tới những tần số khác, đổi hưng phấn của mọi người chuyển sang trò chuyện về đề tài mơ ước tương lai, có thể nói là vô cùng dốc lòng.
Sau khi ăn xong, bởi vì nam sinh muốn đi canteen mua đồ ăn vặt, nữ sinh muốn nghỉ ngơi nên mười người bắt đầu hành động, chia làm hai đường rời đi.
Từ Sóc Hào xách một chai nước khoáng đi ra từ canteen, đối mặt với Giang Hoa.
“Tớ cảm thấy, cô gái cậu nhắc tới rất tuyệt, biết lái xe, sửa máy vi tính, đọc diễn văn Tiếng Anh, điểm chính là còn biết đánh bóng chuyền, thật là một điểm cộng lớn”.
Đầu tiên Giang Hoa gật đầu một cái phụ họa cho ý tưởng của anh ta, sau đó lại hỏi: “… Cậu muốn làm gì?”
Trong giọng nói có sự phòng bị chính anh cũng không nhận ra.
Giống như một con mèo cảnh giác bốn phía tường.
Từ Sóc Hào đi mấy bước, quay đầu liếc anh một cái, cười khẽ: “Yên tâm, anh đây có em gái khác rồi, không cướp của cậu đâu”.
Giang Hoa cau mày: “Cướp cái đầu cậu đấy!”
“Tớ đi mua que kem, cậu chờ tí”.
“Tại sao lúc nãy không nói tớ đi mua chung một lần luôn? Tớ đã sớm biết cậu thích ăn nhiều kem mà…”
“… Cậu bớt nói một ít có được không?”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
83 chương
88 chương
49 chương
10 chương
22 chương