Sau khi uống trà sữa xong, Mạnh Hân và Giang Hoa trở về ký túc xá nữ. Giang Hoa đưa mắt nhìn cô đi vào, mãi đến khi nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh biến mất trong đám người, anh mới quay người lại. Màn hình điện thoại di động sáng lên, Từ Sóc Hào gửi tin nhắn cho anh. “Chúng tớ vừa tập bóng rổ xong, trên đường về tiện đường mua cơm giùm cậu nha!” “Được, cảm ơn”. “Đừng khách sáo, một bữa cơm 50 đồng là được”. “… Không có cửa đâu”. Sau khi xác nhận mua cơm, Giang Hoa trở về phòng ngủ chờ bạn cùng phòng và cơm của cậu. Qua khoảng 15 phút, ba nam sinh to lớn mang theo một thân mồ hôi và 4 phần cơm trở về. Từ Sóc Hào nhìn thấy anh liền làm ồn một trận: “Này, buổi tập đầu tiên đã về sớm, kiêu ngạo như vậy à”. Giang Hoa không để ý tới cậu ta, trả tiền xong liền mở hộp cơm, sau khi nhìn thấy món cà tím sặc sỡ, nhất thời thấy cay đắng. “Này…” “Đừng nói nữa, có ăn là tốt rồi”. Hai người bạn cùng phòng khác cũng đồng thanh phụ họa. Sau khi nháo loạn một hồi, Từ Sóc Hào lại tò mò quay về trọng tâm câu chuyện: “Nhưng mà tại sao cậu lại về sớm?” Giang Hoa ngẩng đầu nhìn cậu ta, đang tìm một cớ hợp tình hợp lý cho việc mình về sớm: “Dù sao cũng không đủ chỗ, chúng ta ở đó cũng chỉ bị phạt đứng thôi”. S Đại có 2 sân bóng rổ, thời gian tập huấn bóng rổ buổi chiều của khoa thiết kế về khoa điện tử trùng nhau. Trong các đội thì đội bóng rổ khoa quản trị từ lúc ban đầu đã kém cỏi, kém hơn nhiều so với khoa điện tử, cũng là khoa có ít quyền phát biểu nhất. Bọn họ chỉ có thể dùng chung sân với khoa thiết kế, dự đoán sẽ còn phải thay đổi lịch tập dài dài. Từ Sóc Hào nhíu mày, vẻ mặt không tin. Người bạn cùng phòng khác tên Trịnh Nhân cũng chém thêm một đao: “Cậu mới không phải người như thế”. Giang Hoa trầm mặc. Nếu như không có lời mời trà sữa đột ngột kia… anh nhất định sẽ ở lại chịu phạt đứng đến đúng 5 giờ. Nghĩ đến điều này, Giang Hoa có chút chột dạ, ngập ngừng nói: “Sẽ không sao chứ?” Trịnh Nhân liếc mắt nhìn Từ Sóc Hào, để lộ nụ cười bí hiểm: “Tất nhiên là không, Lục học trưởng cũng dẫn đầu về sớm, có người nói là đi gặp em gái ở khu Tây”. “…” Cảm giác áy náy nho nhỏ trong nội tâm Giang Hoa trong nháy mắt không còn sót lại chút gì. Dựa trên chương 3 nội quy trong phòng ngủ, một loại nghĩa khí không giải thích được, Giang Hoa chờ ba bạn học tắm xong hết mới cùng nhau ăn cơm. Sau khi anh cẩn thận gạt toàn bộ cà tím lên nắp hộp mới từ từ ăn hộp cơm, sắc trời bên ngoài đã tối xuống. Giang Hoa cũng nhận được cuộc gọi mỗi ngày đều gọi đến, yên lặng ra sân thượng trả lời. Từ Sóc Hào đang ở sân thượng vừa hút thuốc vừa chơi game trên điện thoại, khói trắng tỏa ra từ mẩu thuốc lá trên đầu ngón tay anh ta, tràn ngập không khí xung quanh. Anh nhìn thấy Giang Hoa đi ra nghe điện thoại, tự giác liền dời ra, để lại chỗ trống, tiện tay tắt âm lượng trò chơi. Giang Hoa nhíu mày, vốn muốn khuyên Từ Sóc Hào bỏ hút thuốc, cuối cùng vẫn không nói ra, lại quay về điện thoại gọi: “Mẹ”. “Nghỉ Quốc Khánh khi nào con về? Mẹ tới đón con?” Giọng của mẹ Giang rất có uy nghiêm, mang theo khí thế không cho người khác phản đối. Tuy rằng Giang Hoa không mở loa ngoài, nhưng giọng mẹ Giang khá lớn, Từ Sóc Hào có thể nghe được bà nói gì, vừa chơi game vừa tùy tiện nghe một chút. “Mẹ, nghỉ Quốc Khánh con không về nhà”. Giang Hoa thở sâu, đem lí do tốt sớm đã nghĩ trong đầu lưu loát nói ra, “Trường học… Đoàn thể trường học có hoạt động. Là hoạt động nghiên cứu học thuật…” Ở bên kia, Từ Sóc Hào trợn mắt há hốc mồm, ngày 5, 6 của đợt nghỉ Quốc Khánh, rõ ràng là hoạt động dã ngoại hợp tác với T Đại. Hoạt động nghiên cứu học thuật m* nó chứ! Nghe xong lời giải thích này, mẹ Giang tuy rằng vẫn có chút mất hứng, nhưng Giang Hoa đoán chắc sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Mẹ Giang cằn nhằn, nói liên miên, dặn dò đủ thứ anh đã nghe từ lâu, như là đi đường cẩn thận, chú ý ăn uống, hầu như anh đều bỏ ngoài tai mà chỉ biết vâng dạ. Cuối cùng, hình như bà đã hiểu ý, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Con không cần tham gia hoạt động đoàn hội nhiều lắm, cũng không cần quá tốt với mọi người ở S Đại, dù sao con cũng sẽ sớm quay lại T Đại thôi”. “…” Giang Hoa có chút ngạc nhiên, anh đưa tai ra khỏi điện thoại, trừng mắt nhìn Từ Sóc Hào, bầu không khí rất xấu hổ. Mẹ Giang hiển nhiên không biết có người bên cạnh anh, tiếp tục nói không ngừng: “Sau khi Quốc Khánh kết thúc, con bắt đầu chuẩn bị đi, chuyển đến T Đại tốt như vậy…” Giang Hoa chợt nhớ tới lần Mạnh Hân thuận miệng nói với anh, tâm tình có chút phức tạp. “Hoa Hoa?” “…” Anh yên lặng rất lâu, lâu đến khi mẹ Giang có chút không kiên nhẫn, anh mới chậm rãi nói: “Mẹ, con sẽ không thi chuyển trường đâu, con muốn ở lại S Đại”. “Hoa Hoa, con tỉnh táo lại rồi suy nghĩ kỹ, sẽ thấy đây không phải một lựa chọn sáng suốt…” “Mẹ, con rất bình tĩnh”. Giang Hoa nỗ lực phân tích cho mẹ nghe, “Con đã nghĩ kỹ rồi, nếu như chuyển tới T Đại…” Người phụ nữ đột nhiên gầm lên: “Câm miệng”. Giang Hoa nghe lời liền im lặng. Sau một hồi quát mắng mạnh mẽ, loa điện thoại cũng yên lặng. Giang Hoa định giải thích, đáp lại anh lại là một hồi tiếng bíp. Giang Hoa khóa màn hình, đưa điện thoại vào túi, lòng cũng có cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không có. Giống như một người khổ sở vì mất ngủ đột nhiên may mắn được ngủ ngon giấc, lúc tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, cả người khỏe khoắn. Hắn vẫn luôn không muốn chuyển trường, kỳ thực những ý nghĩ này từ lâu đã cắm rễ rất lâu trong lòng anh, đến nay mới có thể nói ra miệng. “Giang Hoa”. Từ Sóc Hào giẫm giẫm lên hai ba cái mẩu thuốc lá, như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn anh, cuối cùng căn bản không giấu được, lắc đầu than thở: “Mẹ cậu, bà ấy… quản thật rộng, đặt mẹ cậu bên trong trực thăng cũng sẽ là trực thăng phi cơ chiến đấu”. Giang Hoa cười cười, không bác bỏ. Từ khi vào học, toàn bộ các bạn trong phòng ngủ đều bị sốc vì điện thoại mỗi ngày từ gia đình anh. Ba mẹ Giang Hoa đã lớn tuổi, ba Giang mở một công ty kế toán ở thành phố P, mẹ Giang là một giáo viên Trung học cơ sở rất nghiêm túc. Hai người họ đều yêu cầu rất cao đối với anh, cao đến nỗi bọn Từ Sóc Hào cũng không nói nên lời. Ví dụ như kỳ nghỉ nhất định phải về nhà, không được kết giao bạn gái ảnh hưởng đến việc học, hoạt động ngoại khóa phải có người nhà đi theo mới có thể tham gia,… cái chương trình dã ngoại đóng quân kia là anh len lén đăng ký. Trịnh Nhân cười cười nói, may là ba cậu ta không mở bệnh viện, nếu không yêu cầu của bác sẽ tăng lên thành khoa y của T Đại, độ khó liền tăng lên vài cấp trong nháy mắt. “Hơn nữa mẹ cậu nói trường Cao đẳng hạng 2 cứ như trường Đại học hạng 3”, Từ Sóc Hào nói linh tinh, “Được rồi, sao cậu lại đột nhiên phản kháng, không giống như trước đây…” Giang Hoa nghiêm túc nhìn anh: “Tớ đã suy nghĩ lâu rồi”. Từ Sóc Hào há miệng thật lớn, không nói được nửa câu. “Tớ vẫn luôn không thi chuyển trường cái gì đó, chỉ là… vẫn chưa nói với bà ấy”. Từ Sóc Hào lại hỏi: “Vậy mẹ cậu bên đó làm sao bây giờ? Trông bà ấy rất khó chịu, còn tức giận đến nỗi cúp điện thoại của cậu”. “Chờ bà hết giận rồi tính tiếp”, Giang Hoa rũ mắt, “Nếu bà ấy không chịu nghe, tớ cũng không có biện pháp gì”. Hình như mơ hồ có cảm giác anh không muốn nói chuyện nữa, Từ Sóc Hào ồ một tiếng, đi xuống lầu mua thuốc lá. Giang Hoa nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, vì thành phố P bị ô nhiễm nghiêm trọng, trên trời chỉ còn mấy vì sao nhỏ, giống như một bức tranh sơn dầu trên mảnh vải màu đen tinh khiết. Giang Hoa biết rõ ràng mình muốn thứ gì. Giống như trước đây, anh dùng hành động cự tuyệt ba mẹ, chạy đến đăng ký thi vào S Đại. Cho dù quyết định của anh khi đó hơi vội vàng và mục đích cũng không thuần túy.