Anh Sẽ Yêu Em...Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 29 : Đội Nhóm Lạ Lùng Nhất Lịch Sử
Yên lặng có đến một phút.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tạo đội.”
Vi Vi thoát khỏi mạng trong vòng 0.1 giây.
Trong vòng một phút sau khi thoát ra, ý nghĩ của Vi Vi là: May mà mình chạy nhanh.
Một phút sau, Vi Vi bắt đầu nghĩ lại: Sao mình lại phải thoát mạng chứ, chẳng qua chỉ nói đùa thôi mà, chạy thế này há chẳng phải tỏ ra mình thiếu tự tin à, không được! Làm người phải thẳng thắn, nếu không thẳng thắn được mấy thì càng phải thẳng thắn hơn hơn nữa.
Thế là Vi Vi lại lót tót vào lại, vừa online đã thấy phu quân đại nhân áo trắng phấp phới đứng cạnh Mô-za-a. Cướp lời bọn họ, Vi Vi gửi đi một biểu cảm phẫn nộ:
“Em vừa bị rớt mạng!”
“…”
Đại học A, trong một căn phòng ký túc nào đó, một nam sinh tên Hách My nào đó đã bị nghẹn, quay đầu lại nhìn một người nào đó vì không tìm được chỗ trống nên đành đặt laptop lên đùi mình để đăng nhập vào game: “Vợ của cậu thật là thiên tài!”
“Quá khen.” Tiêu Nại thuận miệng khiêm tốn một câu, trên mặt lại có vẻ “Vợ tớ tất nhiên là thiên tài rồi”, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình lóe lên tia sáng, ngón tay thon dài gõ chầm chậm lên bàn phím: “Mạng của trường quả thực không được ổn định lắm.”
Lần này đến lượt Vi Vi bị nghẹn.
Tại sao nhìn thấy câu trả lời hiền lành đáng yêu của Đại Thần, trong lòng lại thấy sởn da gà vậy nhỉ. Vi Vi không tự chủ được liền nghĩ đến tên xui xẻo Ma Đạo Thệ Huyết trước kia rất lâu từng đắc tội với Đại Thần, trước khi Đại Thần ra tay thì không một dấu hiệu báo trước. Thấy anh đúng là thuộc dạng tuyển thủ kiểu thừa kiên nhẫn đợi mười năm vẫn chưa muộn! Thôi rồi, nếu như bùng nổ, vậy cứ dẫn nổ cho sớm đi, để tránh khỏi phải giấu càng sâu thì nổ càng to.
Có điều, bạn Vi Vi tuy đã quyết định đối diện thẳng với nhân sinh khốc liệt, nhưng không tránh khỏi vật vã đấu tranh một lát trước khi chết, tục ngữ nói, công kích chính là cách phòng thủ tốt nhất…
Thế là.
Vi Vi: “Ớ, nghe nói hôm nay có người gọi điện đến tỏ tình với anh.”
Hàng chữ này vừa nhảy ra, Tiêu Nại liền liếc về phía Hách My một cái, Hách Mi nhìn thẳng đơ vào máy tính, trán lại rịn ra một giọt mồ hôi.
Tiêu Nại mỉm cười, ung ung ứng đối.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Hôm nay chỉ có người gọi điện đến mời anh diễn tấu đàn tranh cổ trong đêm dạ hội tốt nghiệp thôi.”
“…”
Một sự im lặng đáng sợ.
Mô-za-a: “Ngu Công gọi tôi đến chà lưng, out đây out đây.”
Chớp mắt đã biến mất.
Vi Vi hận không thể kéo anh ta lại đánh cho một trận nhừ tử, để khỏi cái tật nói giỡn hại người đi, đúng là hại chết người không đền mạng mà.
Trong game, ao sen nở rộ, Bạch Y Cầm Sư đã ngồi xuống uyển chuyển tấu đàn. “Phu nhân xin yên tâm, anh từ nhỏ đến lớn chưa bị tỏ tình.”
Vi Vi choáng váng thất thần, chưa bị tỏ tình thì chưa bị tỏ tình chứ, có cần phải nhấn mạnh bốn chữ “từ nhỏ đến lớn” không? Đại Thần nhất định là cố ý đây mà.
Đợi đã!
Câu nói này lượn lờ trong đầu Vi Vi hai ba lần, Vi Vi sực phát hiện ra có gì đó không ổn, Đại Thần dám nói anh chưa từng bị tỏ tình bao giờ?! Sao có thể thế được! Cô đã tận mắt chứng kiến mà, làm ơn đi!
Vi Vi: “…Em đã từng thấy anh bị tỏ tình mà!”
Vi Vi hồi tưởng lại cảnh tượng hiếm hoi khi cô vô tình gặp được Đại Thần trước khi gặp nhau chính thức, đã nhìn thấy anh hờ hững bước qua một cô nàng nào đó chặn đường anh để đưa bức thư màu hồng rất lãng mạn.
Tiêu Nại nhíu mày: “Khi nào vậy?”
Vi Vi ngẫm nghĩ, bởi vì gặp được Đại Thần thuộc về những sự kiện thần kỳ, vậy nên thời gian đại khái thì Vi Vi vẫn nhớ được.
“Hình như khoảng cuối học kỳ trước, trên con đường trước cửa thư viện, em nhìn thấy có người đưa thư tình cho anh mà.”
Sau một lúc trầm tư suy nghĩ.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Hình như cũng có chút ấn tượng.”
Nhìn kìa nhìn kìa, còn nói mình chưa bao giờ bị tỏ tình, Vi Vi khinh thị.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cô gái đó, chắc là phát tờ rơi.”
Vi Vi @_@
Vi Vi: “…Không thể nào.”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tại sao không thể? Chẳng lẽ có người lại đi tỏ tình trên đường sao, hay là…”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Phu nhân đã gặp rồi?”
Vi Vi lập tức toát mồ hôi lạnh, cô đúng là đã từng gặp phải trường hợp này, mà không chỉ một lần.
Bạch Y Cầm Sư thở dài: “Phu nhân quả nhiên rất được mến mộ.”
Tiêu rồi tiêu rồi, càng nói càng thảm, Vi Vi vội vã đáp: “Không có không có, thực ra những chuyện thế này mà nhiều thì cũng rất phiền.”
A, không đúng, câu này không khéo lại khiến người ta nhầm tưởng cô đang vênh mặt lên ấy chứ.
Vi Vi cuống quýt đổi kiểu nói khác: “Ý em là, chuyện này nên cần chất lượng không cần số lượng, anh có em là đủ rồi.”
Hậu quả của việc tay nhanh hơn đầu là, những lời thừa thãi hoàn toàn không đi qua nghiệm chứng của đại não, chỉ việc tuôn ra từ những ngón tay.
0.01 giây sau, Đại Thần vẫn ngẩn ngơ.
Vi Vi lại lần nữa tháo chạy khỏi mạng.
Vi Vi tự kiểm điểm mình.
Cô sai rồi.
Cô không nên điều tốt không học mà chỉ toàn học điều xấu, học kiểu nói thêm thắt dặm mắm dặm muối gì đó của bọn Ngu Công, nhìn xem, hậu quả của thói quen thành tự nhiên chính là, lúc thời khắc quan trọng nhất đã tự hại mình.
Tiêu rồi, ngày mai làm sao gặp Đại Thần đây. Không được, ngày mai cô nhất định phải chạy trốn trước khi Đại Thần gọi điện đến. Vừa nghĩ đến điện thoại thì điện thoại trong phòng réo vang, khiến Vi Vi đang chìm đắm trong tư tưởng giật mình một phen.
Trong phòng chỉ còn mình cô, Vi Vi bèn chạy đến nghe máy.
“A-lô.”
“Anh đây.”
Đại Thần… lại còn gọi điện đến, Vi Vi thất thần: “…Anh cũng out rồi?”
“Không phải out.” Tiêu Nại thong thả đáp: “Hôm nay mạng trường không tốt, anh cũng bị rớt mạng.”
Vi Vi >_
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
7 chương
14 chương
10 chương
79 chương