Anh Sẽ Phải Yêu Em
Chương 6
Nói tới mỹ nữ, với Vệ Hiểu Phong có thể nói cả ngày. Không quá bất ngờ, chơi bời trêu ghẹo, Vệ Hiểu Phong cũng không thể ngoại lệ, đều đã chọc một ít. Các hình dạng mỹ nữ cũng đã biết qua, hơn nữa trong nhà mỹ nữ lại như mây(ở nhà có nhiều mỹ nữ), mợ anh là đại mỹ nữ Giang Nam như hoa trong nước, mẹ anh - nữ doanh nhân giỏi giang đầy hấp dẫn trên thương trường, tiểu nha đầu nhà bọn họ thuần khiết dù có chút cổ quái, tiểu mỹ nhân linh động như tiên. Vệ Hiểu Phong lớn lên bên trong một gia đình toàn là mỹ nữ, nói thật, cô gái có thể làm cho anh kinh ngạc về vẻ bề ngoài thực ra không nhiều lắm, nhưng cô gái này làm được.
Hummer H2 6.2 AT, Vệ Hiểu Phong chưa gặp phái nữ lái qua, mà cô gái này rõ ràng đối lập hẳn với chiếc xe của cô. Nhưng khí thế kia lại thích hợp một cách quỷ dị.
Hiển nhiên là mới đến từ một buổi, một bộ váy liền hiệu Versace thuộc hàng thiết kế riêng, đỏ và đen, không những tương xứng với thân hình mà còn vô cùng tôn dáng, phối hợp với giày cao gót Christian Louboutin, tạo vẻ thành đạt lại quyến rũ.
Trước không nói tới diện mạo, Hiểu Phong cũng thưởng thức vài phần, không cần ô, trực tiếp vọt vào bên trong lều dựng tạm. Váy liền bó sát người, bị ướt nhẹp dán vào người cô, dáng vẻ gợi cảm rất tự nhiên.
Cô gái ngũ quan cũng không tính là sắc nét, ít nhất so với sự tinh xảo của Manh Manh thì có phần kém hơn. Chẳng qua trên người có vẻ gợi cảm, toát ra sự quyến rũ, làm tim Vệ Hiểu Phong trong khoảnh khắc nhảy lạc mấy nhịp, nhìn qua thì có lẽ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tương đối xinh đẹp.
Trương Hạo cùng Lâm Thanh đi ra ngoài chào hỏi: “Chị Tử Hinh.” Sài Tử Hinh gật gật đầu: “Sao rồi?” Ánh mắt Trương Hạo đảo qua Vệ Hiểu Phong lắc đầu: “Đang tìm kiếm, Tử Hiên và Manh Manh ở cùng một chỗ, hai người đều có kinh nghiệm leo núi, chắc là không có việc gì.”
Sài Tử Hinh nhíu mày: “Manh Manh? Tử Hiên thường xuyên nhắc tới Phương Manh Manh, đàn em của các em, không phải là một cô bé mảnh mai sao?”
Trên mặt Lâm Thanh mất tự nhiên, cúi đầu không nói lời nào, Trương Hạo nói: “Manh Manh rất lợi hại.”
Ánh mắt Sài Tử Hinh dừng ở trên người Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong hài hước nói: “Tôi chính là anh họ của tiểu nha đầu yếu đuối trong lời cô vừa nói, cậu sinh viên này nói đúng, bọn họ sẽ không có việc gì.”
Không biết vì sao, chỉ với một câu này của Vệ Hiểu Phong, tâm Sài Tử Hinh thế nhưng lại trầm xuống. Chàng trai này mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại toát ra vẻ trầm ổn làm người ta tin phục, hơn nữa, nơi núi non hoang dã như thế, chàng trai này lại ở đây, thanh thản mà tùy ý, đối với tình hình nguy hiểm mưa gió bên ngoài cũng không lo lắng, chàng trai như vậy, quả thực không dễ gặp.
Sài Tử Hinh lộ ra một chút ý cười, hào phóng đưa tay: “Chào anh, tôi là chị của Tử Hiên, Sài Tử Hinh.” “Sài Tử Hinh?” Vừa nghe ba chữ này, Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên nhớ đến, Hồng Cơ là sản nghiệp của Nhà họ Sài, Nhà họ Sài lập nghiệp từ ngành khai thác mỏ, rồi từ đó phát triển lên, sự nghiệp lớn mạnh, mà vị tổng giám đốc ở công ty mới của Nhà họ Sài ở thành phố B, hình như tên là Sài Tử Hinh.
Vệ Hiểu Phong thật không nghĩ tới, Sài Tử Hiên trong miệng Manh Manh, phía sau lại là gia tộc lớn như thế, bối cảnh của Sài Tử Hiên, nếu so với Manh Manh… có thể hay không…
Vệ Hiểu Phong đột nhiên có dự cảm không tốt, không khỏi âm thầm oán, tiểu nha đầu thật sự là kẻ gây rối không hơn không kém. Nhưng mà theo góc độ khác, Vệ Hiểu Phong lại cảm thấy, nói không chừng đây là chuyện tốt, cảm tình của Manh Manh đối với Phùng Ki rất sâu, mà đầu gỗ ngu ngốc Phùng Ki này, còn không biết đến khi nào thì mới hiểu được. Có lẽ Sài Tử Hiên là tác nhân thúc đẩy cũng không chừng.
Sài Tử Hiên đương nhiên không biết gì cả, anh cùng Manh Manh ở bên trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Hai người đều có kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã, bởi vậy, vô cùng hiểu rõ tình thế, trước mắt tìm gò đất núp vào, rồi chờ đợi cứu hộ. Đây là đối sách tốt nhất, cần nhất là tránh xa cây cối, có mục tiêu rõ ràng thì đội cứu hộ sẽ phát hiện bọn họ, còn có, nhất định phải rời khỏi rừng cây triền núi, tránh cảnh mưa to khiến đất đá trôi xuống cùng nguy cơ sấm sét.
Hai người tìm nửa ngày, quyết định đứng bên cạnh một vách đá. Bên trên là một triền núi thấp, tầm nhìn trống trải, nhưng nước mưa trôi xuống, tương đối trơn trượt, hai người mất rất nhiều thời gian mới lên được, leo lên đó xong thì gần như kiệt sức.
Hai người dựa lưng ngồi bên cạnh nhau. Manh Manh ngửa đầu nhìn nhìn, trời đen tựa như một tấm màn vô tận, ngẫu nhiên xẹt qua tia chớp giống như một thanh kiếm bạc, đem tấm màn cắt thành hai khối không đều, chợt lóe rồi biến mất, nhìn qua thực có chút khủng bố. Mưa thẳng tắp rơi xuống, không có gì che chắn nên mưa cứ nện ở trên mặt, trên người, có chút đau…
Một vòng tay mạo hiểm vòng qua cô, là Sài Tử Hiên, Sài Tử Hiên đưa bàn tay to che trên đầu cô, muốn ngăn mưa, đáng tiếc không có tác dụng mấy. Manh Manh giơ tay kéo tay anh xuống, lại không giãy ra khỏi sự ôm ấp của anh. Lúc này, cô không muốn mình không qua được, cô muốn còn sống thật tốt, cùng Ki ca ca sống qua năm rộng tháng dài.
“Đàn anh à, anh nói chúng ta nếu ở trên này ngồi đến ngày mai, có thể lạnh tới chết hay không?” Trong mưa to ào ào, tiếng Manh Manh có chút mơ hồ không rõ, Sài Tử Hiên dùng sức ôm cô, thì thào nói: “Sẽ không, sẽ không…” Giống như là an ủi Manh Manh, cũng thuận tiện an ủi chính mình.
Phương Manh Manh xoay lại nhìn qua anh: “Em nói đùa thôi, chúng ta không thể lạnh chết được, không anh hung tí nào!” Mưa nhỏ một chút, Sài Tử Hiên rõ ràng nghe thấy được lời nói của Manh Manh, cũng không nhịn được cười. Tuy cảm thấy không nên, nhưng Sài Tử Hiên đột nhiên phát hiện, ban đêm mưa to như vậy, chỉ có anh và Manh Manh ở cùng một chỗ, có sự thân mật cùng chung hoạn nạn, so với việc nhìn trăng trong nước trước kia, giờ này khắc này, Sài Tử Hiên có vài phần kích động, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
“Anh hùng…” Sài Tử Hiên nói: “Em chắc là chờ đợi anh hùng cứu mỹ nhân!” Ánh mắt Phương Manh Manh sáng lên, tay đặt lên trên trán hướng ra xa nhìn nhìn, nơi này tầm nhìn trống trải, có thể nhìn thấy bên kia núi mơ hồ có nhiều ánh đèn, đó là doanh trại của Ki ca ca! Ki ca ca có thể giống anh hùng đột nhiên xuất hiện tới cứu cô hay không?
Manh Manh không khỏi nhớ tới trước đây, mẹ nói vừa sinh cô không bao lâu, lúc nào cũng nhìn thấy Ki ca ca, khi đó cha cô vẫn là đội trưởng Quân tăng cường, chú Phùng là chính ủy, cô lúc ấy còn rất nhỏ. Ki ca ca thích nhất vây quanh giường nhỏ của cô mà đong đưa. Manh Manh đã từng hỏi qua Ki ca ca, có phải khi đó cô rất đẹp hay không, cho nên Ki ca ca thích trông chừng cô, Ki ca ca lúc ấy cười nói, đáng yêu thì có đáng yêu, chỉ là ngoài ăn thì đi tiểu, lần đầu tiên ôm cô đã bị nước tiểu của cô làm ẩm ướt cả người.
Về sau chú Phùng bị điều động công tác, cô theo cha đi Tứ Xuyên. Lúc gặp lại Ki ca ca, là ở trong sân nhà chú Phùng, ba cùng chú Phùng ở trong phòng làm việc chơi cờ, cô vụng trộm đi ra ngoài, trèo lên cây hòe lớn hái hoa hòe thơm ngào ngạt, váy bị vướng vào nhánh cây, té xuống, vừa vặn ngã vào trong lòng Ki ca ca.
Có điều khó hiểu ở một điểm, đến bây giờ Manh Manh vẫn không rõ, vì sao Ki ca ca luôn cho rằng cô là loại con gái văn tĩnh mềm mại, rõ ràng lúc bọn họ gặp mặt, cô tương đối bướng bỉnh.
“Manh Manh, mưa nhỏ rồi…” Tiếng nói của Sài Tử Hiên có chút run rẩy. Manh Manh hoàn hồn, mưa đã nhỏ, nhưng gió lại đến, gió núi quất qua quần áo ướt đẫm của hai người, lạnh thấu xương.
Phương Manh Manh chà xát hai tay, run một cái: “Đàn anh, vì sao anh thích lên núi?” Giọng Manh Manh vẫn réo rắt dễ nghe như trước, Sài Tử Hiên nói: “Anh thích cảm giác đứng ở chỗ cao này, giống như thế gian vạn vật đều ở dưới chân anh.”
Phương Manh Manh thổi phù một cái, nở nụ cười: “Đàn anh, anh có tiềm năng làm đế vương nha! Nếu thật có thể xuyên không (vượt thời gian, trở về quá khứ), không chừng có thể thử xem…”
“Xuyên không?” Sài Tử Hiên không khỏi bật cười.
Mưa hình như đã tạnh. Sài Tử Hiên nghiêng đầu. Trong bóng đêm, anh có thể thấy một bên mặt duyên dáng của Manh Manh, động lòng người như vậy, giống như dưới ngòi bút duyên dáng nhất của hoạ sĩ mà vẽ nên, Sài Tử Hiên bỗng nhiên thấp giọng nói: “Manh Manh, anh…”
Lời của anh cũng chưa kịp nói xong, đã bị âm thanh cánh quạt từ xa bay đến bao phủ. Phương Manh Manh lấy đèn pin ra, bật lên rọi vào bầu trời không ngừng chớp sáng. Pin còn lại không nhiều, nhưng vậy cũng đủ rồi, cũng đủ để Phùng Ki nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quơ tay liên tục. Trong chớp mắt nhìn thấy cô, Phùng Ki gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình, từng nhịp từng nhịp, thật rõ ràng.
Ánh mắt Sài Tử Hiên gần như không rời được Phùng Ki, chàng trai này, từ trên máy bay bước xuống, dùng một chiếc áo khoác bao chặt lấy Manh Manh ôm vào trong ngực. Trực thăng đổi thành người khác điều khiển, mà Manh Manh, nữ đấu sĩ kiên cường cho dù trời sập xuống cũng không sợ, biến thành cô gái nhỏ mềm mại trong lòng anh ta, chỉ trong vòng một cái chớp mắt.
Manh Manh như vậy, làm trong lòng Sài Tử Hiên có chút suy sụp. Hai người kia tuy rằng ở bên cạnh, Sài Tử Hiên lại cảm giác như mình bị quẳng ra xa bên ngoài. Chàng trai này là ai? cùng Manh Manh có quan hệ gì? Vấn đề này dường như trở thành một cái gai trong lòng Sài Tử Hiên.
Khuôn mặt hơi ngăm ngăm, trên mặt góc cạnh khắc sâu mà rõ rang. Đó là một quân nhân điển hình, mang hơi thở quân nhân lộ ra từ trong xương, không thể bỏ qua, nhưng mà tuổi nhìn qua hẳn là không nhỏ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sài Tử Hiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Manh Manh có nói qua, nhà cô có người là bộ đội, như vậy chàng trai này chắc là người nhà của cô! Là anh hoặc là chú…
Dưới cái nhìn kín đáo của Sài Tử Hiên, Phùng Ki đương nhiên không phải không có cảm giác. Trước khi anh có thể tìm được bọn họ, duy trì thể lực cùng thần trí, còn mang theo gánh nặng là Manh Manh, chàng trai trẻ này thật đáng khâm phục.
Phùng Ki nhớ lại một chút. Dường như thỉnh thoảng cùng Manh Manh nói chuyện, cũng chưa hề nhắc tới chàng trai trẻ này. Manh Manh thích nhất ở trong ngực anh nói chuyện đâu đâu. Lúc hai người ở cùng một chỗ, Manh Manh giống một cái máy hát, mở ra liền không dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn cứ khép mở không ngừng, cái gì cũng nói, đem mọi chuyện bên người cô bất kể lớn nhỏ đều nói với anh, giống như đang báo cáo vậy.
Dù luôn luôn thích ngắn gọn, nhưng Phùng Ki một chút cũng không chê phiền, mà còn thực sự nghe cô nói, không phát biểu ý kiến, không nói lời nào, chỉ nghe thôi. Cũng bởi vậy, khi hai người ở chung, bình thường chỉ biết nghe tiếng Manh Manh líu ríu, giống chim sẻ nhỏ, mà lúc này chim sẻ nhỏ lại đang ủ rũ. Phùng Ki nâng tay đặt ở trên trán cô, có chút nóng, bị mưa to tưới cả nữa buổi như vậy, thể chất tốt đến đâu cũng không chịu được, huống chi Manh Manh luôn luôn yếu ớt.
Giống như ý thức được an toàn của chính mình, tiểu nha đầu nhắm mắt lại, chu cái miệng nhỏ nhắn mà ngủ, nhưng ngủ lại không an giấc. Phùng Ki nhăn mặt lại, xem ra mình lại phải xin nghỉ mấy ngày để chăm sóc nha đầu này. Nha đầu này bình thường ngoan ngoãn, nhưng một khi sinh bệnh, lại có thể ép người tức đến chết, không uống thuốc, không tiêm, không truyền nước, ai cũng trị không được cô, nếu mình không chăm cô, không biết cô còn sẽ sốt mấy ngày…
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
65 chương
145 chương
80 chương
73 chương
101 chương