Anh Sẽ Luôn Ở Phía Sau Em
Chương 3 : Trùng sinh
Lạc Thiên Vy ôm chặt quyển nhật kí, hai mắt khóc tới sưng đỏ. Trái tim đau đớn như bị ai bóp nghẹt lại, khó thở quá.
Tay cô run run mở chiếc hộp nhỏ màu nhung đỏ. Sau khi nhìn kĩ vật bên trong thì lại bật khóc nức nở. Chiếc nhẫn khắc hình hoa mai vàng tinh xảo nằm yên ở đó, tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa, trong không gian tối tăm càng lộ vẻ rực rỡ. Cánh hoa làm từ những viên đá ruby sáng lấp lánh, nhụy hoa là một viên kim cương được chế tác hoàn mỹ.
Chiếc nhẫn này, anh đã dùng nó để cầu hôn với cô. Nhưng lúc đó, trong lòng cô không hề có anh. Cô đã nói, chỉ cần anh đứng ngoài trời tuyết một đêm, cô sẽ đồng ý. Cô cho rằng như vậy có thể làm khó anh, nhưng không ngờ là cô đã sai rồi. Anh thực sự làm theo lời cô nói. Buổi sáng hôm ấy, anh ngất đi trong lòng cô, cả người lạnh giống như một tảng băng, nhưng lại mỉm cười nói với cô: “ Anh làm được, vậy thì em phải gả cho anh, không được đổi ý đâu đấy “. Sau đó, anh được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy bản thân thật khốn kiếp!
Nhớ lại chuyện cũ, cô vừa khóc lại vừa cười, cả người mệt lả đi. Bỗng dưng lại nghĩ, có lẽ ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cô lại được thấy anh lần nữa. Đầu đau như muốn nứt ra, hốc mắt sưng buốt, dạ dày truyền đến từng cơn quặn thắt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng mà cô giống như không cảm thấy, cảm nhận duy nhất lúc này là sự mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Chờ đợi 3 năm giống như hành hình, nổi nhớ cứ gặm nhấm trái tim từng ngày từng ngày. Cô muốn anh,muốn được nhào vào vòng tay ấm áp của anh, dựa trên bờ vai vững chãi của anh mà khóc thật thỏa thích.
Làm sao đây, cô nhớ anh
Rất nhớ anh
Thần Hi của em!!!
..............................................................
Trên mặt truyền đến cảm giác mềm mại, lành lạnh lại hơi ngứa. Sau đó cảm giác này lại từ từ chuyển đến toàn thân. Lạc Thiên Vy bực mình, hai tay khua loạn xạ. Ngay lập tức, giống như bị thứ gì đè nặng trên người, tay bị cố định trên đỉnh đầu, cả người không thể động đậy. Cô khó chịu uốn éo thân thể, mắt vẫn không mở ra. Một giọng nói khàn khàn trầm thấp lại đúng lúc vang lên bên tai, giống như dỗ dành lại giống như đang dụ dỗ:
“ Thiên Vy, ngoan nào, đừng động đậy “
“Oanh”
Đầu óc giống như ngay tại thời khắc này đình trệ, trái tim tựa như ngừng đập.
Âm thanh này, giọng điệu này, khắc sâu trong tim cô từ rất lâu rồi, cô yên lặng giữ sâu trong đáy lòng suốt bao năm qua. Từ ba năm trước, cô không còn bao giờ được nghe thấy nữa. Vậy mà giây phút này đây, chân thật như vậy, rõ ràng như thế. Cô cố gắng nhấc mí mắt nặng nề lên. Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ ấy gần trong gang tấc. Chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới.
“Oa...huhuhu.....”
Lạc Thiên Vy bật khóc nức nở, âm thanh ủy khuất nghẹn ngào. Nước mắt lăn dài trên gò má trắng muốt như những viên trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt như cắt vào trái tim người đối diện, đau đến không thở nổi. Âu Dương Thần Hi bối rối ôm lấy cô, đôi môi mỏng lành lạnh hôn lên những giọt nước mắt của cô. Sau đó dời xuống đôi môi đỏ mọng, nuốt hết nghẹn ngào của cô vào trong ngực. Anh tỉ mỉ hôn cô, giống như vuốt lên những bất an trong lòng cô.
Hai tay được tự do, Lạc Thiên Vy ngay lập tức ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Nụ hôn dịu dàng bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt như lửa. Cô gái trong lòng là bảo bối của anh, là trái tim của anh. Anh yêu cô nhiều năm như vậy, yên lặng chờ đợi nhiều năm như vậy, muốn gần gũi cô nhưng lại sợ cô chán ghét, chỉ có thể lén lút lẻn vào phòng cô khi cô đang ngủ say, ôm cô, hôn cô để xoa dịu khao khát trong lòng. Nhưng mà anh đã chờ đợi được rồi, khoảnh khắc cô chủ động thân cận anh, cho dù là trong giây lát cô mơ màng.
Hai con người, hai nỗi niềm riêng, hai bất an sợ hãi riêng, họ muốn chứng minh sự tồn tại của nhau, chứng minh tình cảm của đối phương. Ngay lúc này đây, trong mắt họ chỉ có nhau, trái tim cũng dường như xích lại gần nhau, cùng chung một nhịp đập.
Đó chính là mối liên kết xuyên cả không gian và thời gian, không gì có thể ngăn cản được, cho dù là sự sống và cái chết!
Truyện khác cùng thể loại
337 chương
120 chương
11 chương