Ánh Sáng Xanh – Green Light

Chương 3 : Hẹn hò

“Vậy thì hẹn hò với tôi đi.” “Hẹn chỗ nào?” “Đừng có vờ ngốc. Tôi đang nói chúng ta hãy bắt đầu tình cảm trong sáng, là yêu đương thật sự.” Tôi nói, nhìn thẳng hắn. Mắt Natsuki mở to như cái đĩa, nụ cười đông cứng trên gương mặt. Wao, nhìn mà xem cái vẻ mặt ngu ngốc này. Vậy ra hoàng tử cũng có lúc như thế a? “Ưm, ý cậu là, ưm….” Hắn rối cả lên, giống như tôi nói thứ tiếng kỳ lạ mà hắn nghe không hiểu. Tôi cười toe toét nhìn hắn. Đương nhiên tôi nói ‘hẹn hò với tôi’ chỉ là chọc hắn. Tôi vốn muốn ngay lập tức nói rằng giỡn chơi thôi, nhưng nhìn hoàng tử lúng túng kiểu này coi thật đã ghiền, vì vậy tôi quyết định kéo dài lâu hơn chút nữa. “Thế, cứ từ từ suy nghĩ ha.” Tôi vẫy tay chào, quay người bước đi. Hắn không gọi tôi lại. Tôi về nhà với tâm trạng bay bổng lên chín tầng mây, lâu rồi không được như thế. Buổi tối thời gian trôi nhanh. Tôi vào phòng ngồi chồm hỗm trên giường. Trời ạ, tập phim Người giữ đạo phật: hòa thượng hay ơi là hay. Chắc chắn là do tài năng của người viết kịch bản, đạo diễn cũng giỏi nữa. Đáng tiếc bối cảnh không đẹp chút nào – họ không thể làm gì được sao? Tuy không thích nó, nhưng nghĩ kỹ thì khuyết điểm này cũng không làm Hòa thượng mất hay. Bên cạnh tôi điện thoại di động rung lên báo hiệu có tin nhắn, tôi mở ra đọc. Người gửi là Makoto Natsuki. Từ trước hắn chưa bao gờ nhắn tin cho tôi, cho dù là lúc hắn ép tôi trao đổi số điện thoại. Không ngờ bây giờ nhận được tin nhắn từ hắn. Chưa hết, xem nội dung làm tôi ngồi bật dậy, không tin nổi. [Có thật là cậu muốn hẹn hò với tôi?] Cái quái gì đây? Đọc lần đầu, tôi chẳng hiểu hắn đang nói cái gì. Rồi sau tôi vô thức lầm bầm “Ở đâu?” mới nhớ ra hắn nói đến hồi tan trường. Tôi đinh ninh Natsuki coi nó như trò đùa và bỏ qua rồi chứ, ai ngờ hắn cho là thật. Tôi biết hắn là một người nghiêm túc, không nghĩ tới hắn đầu đất đến mức này. Làm sao bây giờ? Tôi có thể trả lời rằng “Chỉ đùa thôi, đồ ngốc.” nhưng thật không cam lòng bỏ qua hắn. -A, được rồi, tôi hiểu mà! __hắn sẽ cười đáp như thế. “Hắn sẽ làm thế nào nếu mình thật sự có ý đó?” Tôi đột nhiên thấy tò mò. Cầm di động, sau khi đấu tranh tư tưởng, tôi nhắn lại. [Nếu tôi nói đúng vậy thì sao? Tôi biết cậu không muốn hẹn hò với tôi, vì vậy đừng gửi tin cho tôi nữa.] Xong, vậy là ổn rồi.__Tôi đọc đi đọc lại hai lần, nhấn nút ‘gửi’. Natsuki rất nhanh trả lời lại, viết đúng y chang tôi đoán. [Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn biết cậu nghiêm túc hay đang đùa.] [Làm sao tôi có thể lấy chuyện đó ra đùa! Tôi rất nghiêm túc.] Kỳ thật khi tôi ghi những dòng đó, trong lòng có chút bất an, nhưng mặc kệ nó. Gửi tin…. [Rồi, đã hiểu.] A, cuối cùng cậu đã hiểu rồi hả? Khoan, hiểu cái gì? Đừng gửi tin nhắn nửa vời chứ! __Tôi bực mình.__Giờ mình sẽ trả lời lại thế nào đây?! Di động im lặng trong khi tôi đau đầu nghĩ nên trả lời thế nào. Không biết Natsuki có đang chờ hồi âm? Nhưng mà để đáp lại thì chỉ có thể ghi thế này. [Ý cậu là gì? Hiểu cái gì cơ?] Rốt cuộc tôi trả lại vấn đề cho hắn, chờ đợi hồi âm. Một tiếng sau, tôi vẫn chưa nhận được hồi âm. Hắn đi ngủ rồi? Hay đang tắm? Hoặc chỉ là không thèm để ý tôi? Ngực đau nhói. Bỗng điện thoại rung lên. [Nghĩa là chúng ta quen nhau.] Hiểu rồi, ra đây là ý định của hắn. Hắn muốn quen nhau….khoan, gì chứ? “Cái gì?!” Tôi kinh hoảng kêu to muốn phá họng, đưa đến kết quả là ho khan. Bình tĩnh, Izumi. Ngươi phải thận trọng suy nghĩ chuyện về hắn ta. Trời ạ, cả người tôi toát mồ hôi lạnh. Khoan, tại sao tôi đỏ mặt? Tim cũng đập mạnh nữa. Trông như tôi rất chờ mong điều này.__ Không, a a a, không thể nào. [Đồ ngốc!] Tôi phát run, ngón tay hầu như đâm thủng bàn phím lúc gõ chữ. [Sao vậy? Cậu nghĩ tôi đang trêu cậu sao?] [Ừ.] [Izumi, tôi gọi điện thoại cho cậu được không?] Toàn thân tôi đóng băng rồi từ từ nứt ra.__Hắn thật sự muốn gọi điện? Cố ý làm tôi nghe chất giọng trầm ấm vào lúc như thế này? Tôi khựng lại. Không, không bao giờ, quên đi. Quên nó đi. Bây giờ mình nên nói cái quỷ gì đây? Trong khi tôi thống khổ ôm đầu, điện thoại phát ra âm điệu đặc biệt. Nó là nhạc cuối phim của Hòa thượng mà tôi cài làm nhạc chuông. __Tên chết tiệt, hắn không thèm nghe mình trả lời đã gọi điện rồi! Khi tay tôi còn đang do dự lưng chừng nút ‘nghe’ thì giai điệu cuối cùng kết thúc, thay thế là bản nhạc khác (nhạc đầu bộ phim Hòa thượng) [Sao không trả lời điện thoại? Bận việc?] [Bỏ đi. Tôi xấu hổ nên không bắt máy đâu.] Tôi khó chịu cắn môi bấm nút ‘gửi’, xong rồi liền hối hận. Làm vậy giống như tôi là thiếu nữ ngây thơ! [Thế thì tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu vậy. Vừa rồi tôi không đùa. Tôi thật sự muốn hẹn hò với cậu, Izumi.] [Thôi đi, đừng có giỡn nữa. Cậu thật sự là đồ ngốc hả?] [Có nói thế nào cậu cũng không chịu tin tôi?] [Không có người bình thường nào chấp nhận được.] [Vậy hai chúng ta đi chơi đi?] “Tại sao???” Tôi bật hét đáp trả. Tình hình ngày càng xấu đi – tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa, lại không thể nói thật với hắn. [Chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng về điều này, đúng không? Vậy nên hãy hẹn nhau đi đâu đó, chúc mừng khởi đầu mối quan hệ của hai ta.] Tin nhắn cuối cùng của Natsuki làm tôi té ngửa. Dường như tôi đã bỏ sót chi tiết nào đó, nhưng lại không kể rõ ra được. Đầu tôi bắt đầu nóng lên, choáng váng. Trong lúc tôi loay hoay thì Natsuki gửi tin nhắn nói là sắp đi tắm, quyết định xong thời gian và địa điểm buổi hẹn trước khi tôi kịp hồi âm. Rốt cuộc tôi bị Natsuki dắt mũi, hoàn toàn không hiểu nổi cách nghĩ của hắn. “Cái quái gì đang xảy ra thế này?” Tôi thì thào nhìn lên trần nhà. Không ai đáp lại. Natsuki thật sự nghiêm túc? Mà chẳng phải hắn đang quen với Sugiura? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể kết luận hắn đang trêu đùa. Nhưng mà, một gã luôn chính trực sao có thể làm chuyện như vậy chỉ để trêu tôi? Nghĩ đi nghĩ lại, lý do hắn nói mấy lời kia vì thương hại tôi thì đáng tin hơn là nghĩ hắn muốn trêu tôi. Cách làm đó đúng tính cách của hắn hơn. Tôi lên cơn đau tim. Cảm giác như bạn không hề ảo tưởng trúng số độc đắc, rồi lại nho nhỏ chờ mong, khi vé số trật thì thất vọng tràn trề. “Tại sao hắn cứ tốt bụng như thế chứ?” Tôi nằm úp mặt xuống giường, khép mi mắt. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì đây có lẽ là cơ hội tốt. Tôi có khả năng vấy bẩn một người lương thiện, đẹp trai, hoàn hảo như hắn. Nếu Natsuki là gay, sẽ là tổn thất lớn cho xã hội vì hắn hoàn mỹ như thế mà. Tôi tưởng tượng hình ảnh Natsuki nước mắt đầm đìa, liền không thể nín cười. Nhưng lúc đó tôi không hay biết – cụ thể là, nếu lan truyền lời đồn Natsuki là gay, họ biết hắn đang quen với tôi, vậy thì sẽ kết luận tôi cũng là gay luôn. Nhưng cái lúc tôi nhận ra điều vô cùng quan trọng này để rồi khóc than, thì đã tới ngày hẹn. Tôi đang trên tàu điện ngầm, chỉ còn năm phút nữa là tới điểm hẹn, quá trễ để quay đầu. Tôi ngu ngơ đứng, máu dồn lên mặt. Trời ạ, mình là thằng ngu! …………………………………………………………………………………………………………. Ngày chủ nhật hôm đó là một ngày đẹp trời không mây, ánh sáng mặt trời lấp lánh chiếu trên những tán cây và mái nhà. Khi bạn quay đầu, mồ hôi đầm đìa bởi mới chạy một quãng đường, đó chính là mùa hè. Luồng gió ấm thổi qua bầu trời xanh biếc. Không khí thoáng mát dễ chịu: là một ngày tuyệt vời để hẹn hò. Thở dài. Tôi lê bước chân nặng trĩu xuống tàu điện ngầm, đi qua cổng xoay. Trên đường tôi luôn muốn quay người bỏ chạy về nhà, nhưng giờ tôi không quan tâm nữa. Dù sao trong lớp ai cũng ghét tôi, vậy nên đây chẳng phải chuyện gì to tát.__Kỳ thật, nếu mình nhân cơ hội trả thù Natsuki thành công thì cái này chẳng đáng gì! “Cho dù mình rất muốn nói loại suy nghĩ này thật là tiêu cực….” Tôi thì thào với nụ cười chua chát. Natsuki đã thông báo sẽ gặp nhau ở cửa nam trạm H có đài bức tượng chim ưng. Tôi không nghĩ đi chỗ mấy cặp tình nhân thường tới, nhưng nói không lại Natsuki vạch ra rằng đó là địa điểm dễ tìm nhất, đành miễn cưỡng đồng ý. Chúng tôi hẹn gặp lúc mười một giờ trưa, tôi đến trễ năm phút bởi đêm qua thức trắng, lỗi tại hắn báo hại. Khi tôi lê bước lên bậc thang tới cửa cổng, thấy đài chim ưng ngay trước mặt, Natsuki đứng cạnh nó. “Izumi, ở đây này!” Natsuki trông thấy tôi thì nở nụ cười sáng lạn hơn thường lệ. Nụ cười đó càng khơi dậy nỗi hận trong tôi. Gồng mình hầm hừ tới trước mặt hắn, tôi trừng mắt. “Tôi đánh cậu được không?” “Hả? Tại sao?” “Vì cậu cười dễ ghét.” “A, nói thế rất tàn nhẫn đó.” Thậm chí lúc tôi vung tay đánh hắn, Natsuki chỉ là cười nhăn nhở với tôi. Nụ cười đó có chút chói mắt. “Trông cậu có vẻ vui.” Tôi nói. “Dĩ nhiên. Đã lâu rồi chúng ta mới đi chơi lần đầu tiên, tôi rất mong chờ từ khi bàn kế hoạch.” Không biết làm sao trả lời vấn đề này, tôi nói sang chuyện khác. Đi cùng mình khiến hắn vui vẻ vậy ư. Người kỳ quái. Hoặc hắn chỉ là giả bộ khách sáo thôi? Trong lúc tôi tính toán thế này thế kia, Natsuki chăm chú nhìn tôi và dẫn dắt đề tài. “Izumi, hôm nay cậu muốn đi đâu?” “Ưm.” Tôi cau mày, lặng im suy nghĩ. Làm sao tôi có thể lập tức nghĩ ra nơi đi chứ? Trước đây tôi chưa bao giờ cùng ai đi chơi. “Đâu cũng được. Cậu quyết định đi.” “Vậy thì tuy còn sớm nhưng chúng ta đi đâu đó ăn trưa, để suy nghĩ kế hoạch?” “Sao cũng được.” Khi chúng tôi sóng vai đi bên nhau, đột nhiên ngượng ngùng nói chuyện. Natsuki cố gắng nói, tôi lại không chắc có thể hòa hợp với con người trước đây chưa hề bắt chuyện. Vậy nên tôi chỉ nói từ đơn như “Ừ.” Hoặc “Ồ”. Tôi tự hỏi có cần nói mấy câu đại loại “Cái cậu này!” hoặc “Thôi đi, cậu làm mình ngượng quá!” để chúng tôi trông càng giống cặp đôi, nhưng làm thế thật xấu hổ. Hoặc là càng có hành động ngốc nghếch hơn nữa. Trên hết, Natsuki hơi nhiệt tình kỳ cục từ nãy đến giờ, khiến tôi chẳng biết đáp lại thế nào. “Thật may mắn hôm nay trời nắng. Ngày hôm qua mưa suốt, tôi cứ lo sẽ không tạnh. A, phải rồi! Cậu muốn ăn cái gì, Izumi? Tôi biết nhiều tiệm bán đồ ăn khá ngon, nếu cậu thích thứ gì thì tới chỗ ấy.” Natsuki cứ huyên thuyên, không thấy phật lòng những câu đáp cụt ngủn của tôi. Hắn luôn là người thiện lương như thế, nhưng hôm nay dường như hơi quá rồi.__Giống một chàng trai hưng phấn ngày đầu tiên hẹn bạn gái. Đang nghĩ tới đây thì hắn nói. “A, đúng rồi. Nói này, Izumi, vì chúng ta đang hẹn hò thì tại sao không nắm tay?” Những lời đó – bạn có thể tưởng tượng thốt ra từ khuôn mặt cười rạng rỡ – Tôi đông cứng ngước mặt lên, giận trừng chàng trai đi cạnh mình. Hắn cao hơn tôi một cái đầu. Vẻ mặt hắn trịnh trọng, trong ánh mắt chân thành chất chứa mong đợi. “Trò đùa gì thế này? Một cái bẫy? Hay là quấy rối?” “Xì, sai hết rồi. Nắm tay là điều cơ bản nhất khi hẹn hò, biết không?” “Con trai thì sao làm cái thứ xấu hổ đó được?” Tôi rít gào, nhưng mà Natsuki đã chìa ra bàn tay lớn, không nao núng nói. “Cậu sẽ thói quen ngay nếu chịu thử.” Tôi vội vàng hất nó ra, hắn lại chìa tay, tôi hất mạnh nó ra. Natsuki tiếp tục chìa tay, hoàn toàn không học khôn. Lần này tôi tính tát một cái. Chìa tay, tát, chìa tay, tát, chúng tôi như hai con mèo trảo vuốt chơi đùa. Cứ như trò chơi sẽ kéo dài mãi mãi. “Cậu ngốc quá. Khi cậu cứ lần lượt từ chối, sẽ càng khiến tôi muốn nắm tay cậu, cho dù trước khi trút hơi thở cuối cùng!” “Cậu là thứ gì hả, dê xồm sao?!” “Đương nhiên không. Tôi muốn đùa cậu bởi vì cậu biểu lộ rất dễ thương.” “Ng…ngốc! Đừng có nói kỳ cục thế!” Sau khi nạt hắn, tôi cất bước đi nhanh, không cho hắn thấy mặt mình đang đỏ rần. Hắn muốn làm gì? Hắn mới nói cái gì? Tôi dễ thương? Sao hắn có thể nói điều xấu hổ một cách đương nhiên vậy chứ?! Tôi vừa đi vừa thất bại nghĩ, trong đầu hỗn loạn. Natsuki bắt kịp tôi, cười tươi. “Chờ, chờ đã, tôi xin lỗi. Tôi nói hơi quá.” “Đừng đi theo tôi, biến thái!” “Cậu gọi tôi là biến thái chỉ vì cái đó?” Trong giọng nói của hắn tràn đầy ngạc nhiên. “Izumi, cậu hơi ngây thơ nhỉ.” “Câm miệng!!!” Tôi gào. Đúng rồi, so với hắn thì tôi trăm phần trăm ngây thơ. Mãi đến bây giờ, tôi chưa từng hẹn hò với ai, tôi còn nguyên chưa xé tem. Vừa thẹn vừa giận, tôi vượt lên trước đi tới tiệm thức ăn nhanh gần đó, bước vào trong.