Ánh sáng trắng
Chương 8 : trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
“Mẫu hậu... Nhi thần sẽ không tha cho bọn họ.”
Âm thanh kia khiến Trần Hy Hy không khỏi cả kinh nhìn hắn.
Mẫu hậu của hắn?
Là hoàng hậu Nam Cung Mẫn Nghi - người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó sao? Nàng chỉ biết hoàng hậu Nam Cung Mẫn Nghi đã mất khi hắn vẫn còn nhỏ.
Nhưng... vì sao? Giọng điệu của hắn dường như đang ngầm ám chỉ có kẻ đã hãm hại hoàng hậu?
Chẳng lẽ cái chết của hoàng hậu năm đó có ẩn tình gì sao?
Trong phòng ngủ chỉ thắp duy nhất một ngọn nến.
Trên khuôn mặt khuynh thành của Triệu Minh, hai hàng lông mày như tranh vẽ đang nhíu chặt.
Người ta thường nói, người ngủ mà ấn đường luôn nhíu như vậy, thường là những người có tâm sự.
Giơ tay, nàng bất giác muốn xoa nhẹ ấn đường kia, chỉ là cánh tay liền dừng giữa không trung.
Ha ha, Trần Hy Hy có chút tự cười bản thân. Tâm sự của hắn thì liên quan gì đến nàng?
Chỉ là nàng cảm thấy, Triệu Minh cũng thật đáng thương!
Hắn có quyền khuynh thiên hạ, luôn cao cao tại thượng trong mắt người ta,nhưng hắn thật sự vui vẻ sao?
Nếu không, hắn sao có thể ngủ cũng chập chờn như vậy?
Chợt nhớ hắn bất quá mới mười chín tuổi, ở tuổi này trong thế giới hiện đại, vẫn là tuổi ăn học, vui chơi.
Mà hắn, đã nắm trong tay sinh mệnh của cả một dân tộc. Lúc nào cũng phải suy nghĩ cho bách tính.
Quả nhiên, người sinh ra trong hoàng thất đều trưởng thành và chín chắn hơn người bình thường rất nhiều.
Có lẽ để ngồi lên vị trí Đông cung Thái tử, cái giá mà hắn phải trả cũng không hề ít nhỉ?
Triệu Minh, có phải ngươi cũng cảm thấy mệt mỏi đúng không?
Thất thần mà suy nghĩ, nàng không ý thức được người trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
"Bản cung ngủ bao lâu rồi?”
Trần Hy Hy giật mình, ánh đèn mờ ảo, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ẩn chứa thông tuệ của hắn.
"Không nhiều. Mới nửa canh giờ.” nàng đáp, liền đứng dậy thắp thêm đèn.
Triệu Minh trầm mặc, hắn không nghĩ mình lại thực sự ngủ quên như vậy.
"Ngươi nghỉ ngơi đi.” Triệu Minh đứng dậy, một thân hắc bào trong màn đêm càng có vẻ lạnh lùng mà cô liêu.
Trần Hy Hy có chút hốt hoảng, chẳng hiểu sao nàng lại có thể đặc biệt cảm nhận được phiền muộn của hắn.
“Thái tử...”
Triệu Minh dừng bước, liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng nói:
"Có chuyện gì?”
Nắm chặt tay, nàng nên nói cái gì đây? Ngẩn ngơ mà nhìn hắn, cuối cùng nàng cắn răng, mở miệng:
"Thái tử xin bảo trọng."
Trong cuộc chiến tranh giành hoàng quyền, quý nhất cũng chỉ là hai chữ này. Bảo trọng, mới có thể làm nên đại nghiệp!
Triệu Minh cười nhẹ, không nói, thoắt một cái thân ảnh liền biến mất.
Có thể đi đến vô tung vô ảnh như vậy, xem ra Triệu Minh có công lực rất thâm hậu.
Đóng cửa lại, thổi nến, Trần Hy Hy liền ngả lưng lên giường.
Trên giường vẫn còn độ ấm của hắn lưu lại.
Trần Hy Hy khẽ miết nhẹ tấm nệm như muốn cảm thụ độ ấm của hắn.
Xoa xoa cánh tay bị hắn cắn, Trần Hy Hy liền nhỏ giọng bật cười.
Có lẽ Triệu Minh không chán ghét nữ nhân như lời đồn!
Hắn... chẳng qua là chưa tìm được người phù hợp thôi.
Cắn môi, hắn liên tục đề cập nàng trở thành Thái tử phi của hắn. Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng phù hợp với vị trí kia sao?
Hắn nói, thứ hắn muốn chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người ta. Hắn muốn là phải có được! Nam nhân này, nàng cảm giác hắn có thói quen nắm giữ thế cục. Chỉ e ,cho dù nàng có cự tuyệt, hắn vẫn có cách làm nàng quy phục.
Nhắm mắt, kia hai chữ mẫu hậu phát ra từ miệng hắn thật có bao nhiêu đau đớn và uất hận.
Hắn đau đớn vì mẫu hậu của mình.
Hắn hận những kẻ đã ra tay hãm hại mẫu hậu của hắn. Có lẽ... cả những kẻ bao nhiêu năm nay đã không ít lần muốn lấy mạng hắn mà không thành.
Triệu Minh... lẩm nhẩm cái tên này, Trần Hy Hy liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, khuôn mặt của Trần Hy Hy lại càng sưng đỏ. Nhìn bản thân trong gương đồng, nàng chỉ cảm thấy phẫn hận.
Bôi dược xong, Trần Hy Hy liền vào phòng của hạ nhân thăm Vân Anh.
Nhìn nàng một bộ dáng thê thảm, Trần Hy Hy không nỡ gọi nàng dậy.
Nữ tử quan trọng nhất chính là khuôn mặt. May mà Dương Hồng Loan không ra tay nặng đến mức hủy dung của Vân Anh. Nếu không, Trần Hy Hy sẽ không còn mặt mũi nhìn nàng ấy nữa.
"Tiểu thư...”
Có lẽ cảm nhận được có người trong phòng, Vân Anh liền nặng nề mở mí mắt.
Trần Hy Hy đè nàng lại, thấp giọng nói:
"Ngươi nghỉ ngơi đến khi khỏe hẳn.Tạm thời không cần hầu hạ ta.”
"Nhưng... nô tỳ không hầu hạ thì ai hầu hạ tiểu thư?”
"Ngươi quên rồi sao? Còn có hai cái nha hoàn Đại phu nhân ban cho ta." Nói đến đây, Trần Hy Hy liền cười lạnh lùng.
Ra khỏi phòng Vân Anh, Trần Hy Hy liền nghĩ có lẽ đợi Vân Anh khỏe hẳn nàng phải dạy nàng ấy một vài kỹ năng phòng vệ rồi. Sau này bên cạnh nàng sẽ còn nguy hiểm, chỉ sợ nàng cũng không thể lúc nào cũng bảo hộ được nàng ấy.
"Nô tỳ tham kiến nhị tiểu thư.” hai nha hoàn này cũng rất biết quy củ, thấy nàng liền hành lễ.
Chỉ là trong mắt hai nàng không che giấu hả dạ khi nhìn mặt Trần Hy Hy.
Trần Hy Hy chỉnh hai nàng thê thảm, trong lòng các nàng đương nhiên có hận.
Trần Hy Hy làm như không thấy, chỉ là trong mắt đã có sát khí.
"Ngưu Ngưu. Vào pha trà cho ta.” Trần Hy Hy ôn nhu mở miệng.
"Vâng.” Nha hoàn tên Ngưu Ngưu ngoan ngoãn làm theo.
Nhìn động tác pha trà thành thục của nàng, Trần Hy Hy thầm khen Dương Hồng Loan quả là biết chọn người. Xem ra Vân Anh còn kém hai nàng, nàng phải từ từ rèn luyện nàng ấy mới được.
"Mời tiểu thư.” Ngưu Ngưu bưng chén trà lên cho nàng.
Không ngờ Trần Hy Hy liền hất đổ chén trà lên tay mình, bàn tay nàng trong phút chốc ửng đỏ.
"Chát.” Vung tay, một cái tát thật mạnh giáng xuống khuôn mặt của Ngưu Ngưu.
"Tiểu thư.” khóe môi rướm máu, Ngưu Ngưu ôm một bên má trợn mắt nhìn nàng.
"Nô tỳ hỗn xược. Ngươi không để bản tiểu thư vào trong mắt đúng không?”
"Nô tỳ không có.” Ngưu Ngưu há miệng phản bác. Là nhị tiểu thư tự mình hắt đổ ly trà, nàng không có làm.
"Chát.”
"A!” Ngưu Ngưu không đứng vững, liền ngã lăn xuống, khiếp sợ mà nhìn Trần Hy Hy.
Trần Hy Hy cười thị huyết, đem bàn tay trắng nõn đỏ ửng một mảng lên trước mặt nàng ta, nói:
"Ngươi xem, tay ta đã phỏng thế này... ngươi nói thử đi, trong nhà này mọi người sẽ tin ta tự làm mình bị thương hay ngươi là cái nha hoàn bất kính dám làm ta bị thương?”
"Nhị tiểu thư... ngươi ngậm máu phun người.” Ngưu Ngưu phẫn hận nhìn nàng.
Trần Hy Hy nắm tóc nàng giật mạnh, cười gằn:
"Ta ngậm máu phun người thì sao? Ngươi nghĩ bản thân mình có thể thoát à? Ngươi đừng tưởng ta không biết, hai ngươi đều là người của Đại phu nhân tới giám thị ta."
Ngưu Ngưu run rẩy, sợ hãi nhìn Trần Hy Hy. Nguyên lai nàng ta đã biết. Nàng ta cái gì cũng biết.
Trần Hy Hy đứng dậy, lấy khăn tay lau sạch tay mình như vừa nắm vào thứ dơ bẩn.
"Mã Mã.” Nàng lạnh lùng gọi.
“Nhị tiểu thư.” Mã Mã run rẩy đi vào, ở ngoài nàng đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại.
Trần Hy Hy liếc nhìn người dưới đất, nói:
“Đem đứa nha đầu bất kính với bản tiểu thư này xuống đánh năm mươi đại bản. Nhớ kỹ, phải ra tay thật mạnh. Nếu không, ta sẽ cho hai ngươi cùng chia nhau lãnh phạt.”
“Không không... Nhị tiểu thư... xin tha mạng.” Năm mươi đại bản? Còn không phải lấy mạng của nàng hay sao?
Mã Mã cũng khiếp sợ nhìn Trần Hy Hy, nàng ta ra tay thật độc ác.
"Còn không kéo xuống?” Lạnh lùng cười nhìn Mã Mã. Nàng đây chính là muốn địch tự giết hại lẫn nhau.
Đại phu nhân, để xem bà đắc ý được bao lâu? Muốn đấu với nàng chứ gì, vậy thì cứ chờ xem nàng cho bà ta đẹp mặt thế nào.
"A! A! Tiểu thư... người độc ác... người sẽ chết không được tử tế.” Bị Mã Mã kéo xuống, biết mình không thoát được, Ngưu Ngưu liền há miệng liền nguyền rủa nàng.
Độc ác? Ha, Trần Hy Hy chưa bao giờ nhận bản thân là người tốt.
Nếu nàng không độc ác, thì chỉ sợ đã chết bao nhiêu lần rồi.
“A!”
"A!”
Từng đại bản đánh xuống, Ngưu Ngưu đau đớn thét lên. Mới có mười đại bản, nàng ta đã muốn ngất đi.
Trên trán nàng ta đầy mồ hôi lạnh. Phải nói rằng thân mình Ngưu Ngưu khá mềm mại nhỏ bé, phải chịu từng ấy đại bản liền xem như chỉ có nửa cái mạng rồi.
Mã Mã không đành lòng... về sau chỉ dùng một nửa lực.
"Mã Mã, bản tiểu thư nói với ngươi thế nào?” Trần Hy Hy cười như không cười nhìn nàng.
"Nô tỳ...” Nhắm mắt, Mã Mã liền hạ mạnh tay xuống. Ngưu Ngưu, ngươi cũng đừng trách ta. Ta là bị ép buộc.
"Á!” Móng tay Ngưu Ngưu cào vào đất, máu liền chảy ra.
Một ngụm máu tươi phun ra từ nơi cổ họng, ánh mắt Ngưu Ngưu vẫn trợn trừng, hận không thể giết chết Trần Hy Hy.
Đến khi chỉ còn năm đại bản cuối cùng, Trần Hy Hy liền giơ tay: "Đủ rồi!”
Nàng xoay người vào phòng, năm đại bản cuối cùng, có đánh hay không cũng như nhau.
Mã Mã lại nghĩ nàng đang thử nàng ta, liền cắn răng hạ tay đánh nốt.
Ngưu Ngưu đã ngất đi, hô hấp đứt quãng.
Máu từ hạ thể Ngưu Ngưu chảy lênh láng, cơ hồ là máu thịt nhầy nhụa.
Mã Mã đỡ Ngưu Ngưu đi vào phòng nghỉ ngơi, trong lòng thầm run sợ Trần Hy Hy. Nàng sau này phải thật cẩn thận, nếu không kết cục của Ngưu Ngưu hôm nay chính là của nàng.
Trần Hy Hy ở trong phòng nhàn nhã ngồi đọc sách. Từ khi biết mình bị Dương Hồng Loan hạ độc, nàng rất quan tâm đến độc dược cổ đại.
Nàng không chỉ muốn biết về độc dược, mà còn muốn điều chế độc dược.
Dương Hồng Loan hại nàng thế nào, nàng sẽ cho bà ta nếm trải như thế.
Về phần Mã Mã, hôm nay nàng có thể xử lý luôn nàng ta. Chẳng qua, hiện giờ Vân Anh còn bị thương, nàng vẫn cần Mã Mã làm một số chuyện.
Sớm hay muộn, nàng cũng giải quyết hết đám người này.
Trong phủ hôm nay liền vì chuyện Trần Hy Hy ra lệnh đánh một nha hoàn 50 đại bản mà chấn động.
Dương Hồng Loan sau khi biết người của mình cài vào bị nàng đánh gần chết, chỉ có thể âm thầm nuốt cục tức này.
Dù sao, hiện giờ cũng là nha hoàn của nó, bà lấy tư cách gì mà quản?
Một lần nữa Trần Hy Hy lại khẳng định vị trí của mình trong phủ. Đó là một hồi chuông cảnh cáo cho những kẻ đang có ý định đắc tội với nàng.
Mấy ngày sau đó, nàng liền an nhàn mà nghỉ ngơi. Vết sưng trên mặt đã biến mất, Vân Anh cũng tốt lên nhiều.
Trần Hy Hy nhàm chán cùng Vân Anh đi dạo trong phủ. Tâm trạng nàng hôm nay không tệ , cả người bao tỏa bởi khí chất thanh lãnh.
Vân Anh nhìn có chút ngẩn ngơ, nhị tiểu thư vốn rất xinh đẹp. Trước đây chẳng qua nàng ốm yếu nên lúc nào cũng gầy gò thiếu sức sống. Nhưng từ sau lần hôn mê tỉnh lại ấy, nhị tiểu thư như được gột rửa.
Vân Anh mỉm cười, tiểu thư bắt đầu trưởng thành rồi. Thậm chí nàng còn cảm thấy Nhị tiểu thư còn trên cơ Đại tiểu thư Trần Mộc Tâm.
Dừng lại trước một hồ sen nở rộ, Trần Hy Hy không khỏi thích thú.
"Thật đẹp quá đi.” Đôi mắt Vân Anh lấp lánh nhìn hồ sen phía trước.
Trần Hy Hy gật đầu, nữ tử phần lớn đều rất thích hoa.
Nàng động môi:
"Xuất nê nhi bất nhiễm ư nê,
Trinh khiết như sen thục dữ tề.
Ngọc tỉnh duy hoài căn bản thác,
Phong tình hữu đãi sắc hương tê.
Phương tâm khả dữ lan vi hữu,
Tố nhuỵ như hà điệp bất mê.
Tín thị hoa trung quân tử giả,
Vô cùng đạo vị thuyết Liêm Khê" \*
\*Dịch nghĩa bài thơ Vịnh liên hoa:
"Gần bùn mà chẳng nhiễm hôi tanh,
Trinh khiết như sen ai dám tranh.
Giếng ngọc luôn còn hướng đến cội,
Trời quang gió mát sắc hương thanh.
Tâm thơm cùng với lan là bạn,
Nhị trắng vui sao bướm lượn quanh.
Đích thị bông hoa quân tử nọ,
Liêm Khê từng luận nức thanh danh."
"Muội muội thật sự là tài hoa hơn người."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
14 chương
62 chương
100 chương
111 chương
64 chương