Ánh sáng trắng

Chương 77 : cùng chơi ném tuyết

Thượng Thư Phủ Trần Hy Hy thơ thẩn dạo bước một mình trở về Hồng Nguyệt Các. Lòng khẽ suy tư, mới đó nàng đã xuyên không đến đây được gần nửa năm rồi. Vui có, buồn có, nhưng nàng cảm thấy, nếu so sánh với cuộc sống hiện đại, cuộc sống của người cổ đại thật đầy khó khăn và nguy hiểm. Chiến tranh giữa các bộ tộc, giữa các quốc gia lân cận cứ liên miên, dai dẳng, khiến các nước luôn phải trong tình trạng sẵn sàng cầm đao chiến đấu. Nghĩ đến đây, lòng lại bất chợt lo lắng. Mặc dù hiện tại Thiên triều đã dẹp yên phản loạn cả trong và ngoài nước, nhưng tổn thất về nguyên khí cũng là rất lớn. Nói là giành được thắng lợi, thực tế về căn bản, địa vị của Đại Nam quốc đã không còn đứng ở vị trí số một nữa rồi. Binh lực thiếu hụt trầm trọng, quốc khố từ việc chi viện cho rèn đúc vũ khí, mua lương thảo phục vụ chiến trận cũng không còn bao nhiêu. Không chừng bây giờ, Hạ quốc đã bắt đầu có ý định lăm le xâm lược. Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, sợ rằng cho dù hiện tại nàng có thêm cả máy bay chiến đấu B-52, máy bay ném bom B-1, thiết giáp hạm, tên lửa hạt nhân, kết cục thắng bại giữa hai nước đã phân minh. Nhưng mà, vẫn chưa thấy con sói lớn này có động tĩnh gì, có lẽ hoàng thất Hạ quốc lo sợ việc đem quân đánh úp Thiên triều lúc này sẽ bị thiên hạ lên án là “thừa nước đục thả câu”, gián tiếp mang họa cho mình. Chợt, nhắc đến Hạ quốc làm nàng nhớ đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý. Nàng thực sự có chút tò mò, không biết người con gái ấy phải khuynh quốc khuynh thành, mỹ áp quần phương, kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào mới có thể được người đời ca tụng bằng danh xưng mỹ miều như vậy. Phải biết rằng, trước đây cũng chỉ có duy nhất một người được kiêu hãnh mang trên mình cái danh ấy. Mẹ của Triệu Minh – thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Mẫn Nghi. Còn đang mải suy nghĩ, bỗng Trần Hy Hy cảm thấy trước mắt lóe qua vài luồng sáng, ngay lúc nàng còn chưa kịp định thần thì trên má đã truyền đến cảm giác đau buốt cùng lạnh lẽo. “Aaaaaa! Trúng rồi! Trúng rồi!” Giọng nói non nớt mang theo vui sướng vang lên thật giòn tan trong cái tuyết giá rét cuối tháng mười hai. Trần Hy Hy ngạc nhiên nhìn một tốp trẻ con trước mặt, trong mắt đứa nào cũng tràn đầy hưng phấn cùng kích động trước một màn vừa nãy. Đây là... đám trẻ lúc trước nàng mang về từ thành Lạc Dương mà. Lúc trước nàng cho người để bọn trẻ sống ở Phù Dung Các, mấy tháng trước nàng ra chiến trường, gần đây có trở về nhà thì liên tục phải vào cung giải quyết chuyện chiến sự, quả thực hầu như không có thời gian xem xét bọn chúng. Giơ tay chạm lên gò má mình, Trần Hy Hy bấy giờ mới nhận ra bọn trẻ đang chơi trò ném tuyết. Vừa hay thấy nàng từ xa trở về, mấy đứa này bỗng vô hình chung biến trở thành nàng mục tiêu mới của trò chơi. “Hay lắm!” “Tiếp đi, tiếp đi!” Bọn trẻ hưng phấn không thôi, lập tức lại vốc một nắm tuyết chuẩn bị đáp vào nàng. Chân mày Trần Hy Hy nhẹ nhíu lại, lần đầu nàng không phòng bị mới bị bọn trẻ tập kích như vậy, há lần này lại có thể để bản thân chịu thiệt? “Ôi trời ơi! Mấy đứa này, có dừng lại ngay không thì bảo!” Cả đám trẻ nghe thấy giọng nói mang theo trách cứ kia mà giật mình, lập tức dừng động tác. Người tới không ai khác là Vân Anh. Tiểu nha hoàn liếc mắt cảnh cáo bọn trẻ, lại nhanh chóng đến trước mặt nàng, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người có sao không?” Nàng cắn răng tự trách: “Là lỗi của nô tỳ, Hồng Nguyệt Các có sân rộng lớn nên bọn trẻ mới muốn sang bên này chơi trò ném tuyết. Nô tỳ vốn chỉ định bụng để chúng chơi khoảng một canh giờ, không ngờ chúng lại phách lối như vậy.” Trần Hy Hy mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trẻ nhỏ không tránh khỏi có chút nghịch ngợm, không sao đâu.” Nhưng Vân Anh không muốn nàng chịu thiệt như vậy, nàng lập tức quay đầu cao giọng hướng bọn trẻ: “Còn không mau xin lỗi tiểu thư! Thật hay quá nhỉ, là ai đưa các ngươi về đây, là ai chu cấp tiền để các ngươi ngày ngày có cơm ăn áo mặc, là ai mời thầy dạy học đến chỉ dạy cho các ngươi? Ta nói này, mấy đứa nỡ lòng đối xử với ân nhân của mình thế hả?” Quả nhiên mặt đứa nào cũng ỉu xìu xuống, dường như bọn chúng cũng ý thức được mình làm sai nên lập tức cúi đầu hướng nàng, cắn môi đồng thanh nói: “Xin lỗi tiểu thư!” Trần Hy Hy thực sự không hề để bụng, nhưng nghĩ cũng nên nghiêm khắc một chút, lỡ sau này có khách đến phủ, không thể cứ để mấy đứa này lộng hành như vậy được. Trong đám trẻ có một cô bé rất khoảng mười hai tuổi tên Y Họa, cũng là người ổn trọng hơn cả so với những đứa còn lại. Dường như thấy Trần Hy Hy không có ý trách móc, cô bé liền tiến lên, dè dặt cất giọng: “Tiểu thư, muội muốn hỏi người một câu, có được không?” Trần Hy Hy thấy cô bé mím môi, hai tay nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt. Nàng trìu mến xoa nhẹ đầu cô bé, nhẹ giọng đáp: “Ừm. Muội hỏi đi.” Hành động xoa đầu thân thiết này của Trần Hy Hy dường như làm nỗi hồi hộp trong lòng Y Họa giảm xuống, lần đầu tiên cô bé đánh bạo nhìn khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt. “Tiểu thư đã trở về rồi, vậy Huyên ca ca của chúng ta... Huynh ấy chẳng phải vẫn luôn đi theo người sao? Hiện tại bọn muội có thể gặp Huyên ca ca không?” Cô bé vừa dứt lời, trái tim Trần Hy Hy giống như nhói một cái. Cánh mũi chua xót, nàng gượng cười, trong lòng lại thập phần đau đớn. “A Huyên vẫn còn chuyện chưa làm xong, tạm thời chưa thể trở về, cũng... chưa thể gặp được.” “Vậy khi nào bọn muội lại thấy được Huyên ca ca, huynh ấy xa chúng ta lâu như vậy... thực sự chúng ta rất nhớ huynh ấy.” Nói rồi, cô bé quay đầu nhìn đám trẻ còn lại: “Có phải không?” Đám trẻ gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Nhớ Huyên ca ca nhiều lắm!” Cổ họng giống như nghẹn đắng vì đau đớn, Trần Hy Hy cố kìm nén nghẹn ngào, mi dài chớp động, khẽ nói: “Muội đã nói sẽ chỉ hỏi ta một câu. Ta đương nhiên chỉ có thể trả lời muội một câu.” Làm sao... Làm sao nàng có thể nói với bọn trẻ rằng... Huyên ca ca của chúng nó đã mãi mãi không thể trở về chứ? Hình ảnh A Huyên phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm ngày đó bỗng dưng tái hiện trước mắt nàng. Trần Hy Hy không ngờ rằng, thiếu niên trầm tĩnh, thanh tao ấy lại ra đi một cách đau đớn như vậy... A Huyên ơi... Ngươi có biết rằng, đối diện với những cặp mắt hồn nhiên đầy mong đợi kia của bọn trẻ, lòng ta xót xa tới nhường nào không? Ta nên làm sao đây? Không thể cứ giấu chúng như vậy mãi được... “Tiểu thư...” Vân Anh thấy Trần Hy Hy trầm mặc hồi lâu, khẽ cất giọng gọi nàng. Thiếu nữ hoàn hồn, miễn cưỡng cười chôn ưu phiền xuống tận đáy lòng. Mắt sáng nhìn bọn trẻ, trong đầu nàng chợt nảy ra một suy nghĩ. “Mấy đứa đừng buồn nhé. Bây giờ tỷ sẽ chơi ném tuyết cùng với mấy đứa, có được không?” Bọn trẻ mới đầu tròn mắt ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến trò chơi ném tuyết lúc nãy còn dang dở, bản tính ham chơi lại nổi lên, ưu thương không được gặp Huyên ca ca tạm thời bị ném qua một bên. “Thật sao?” Có đứa kích động reo lên, giống như sợ nàng lừa bọn chúng vậy. Đúng là trẻ con, vô lo vô nghĩ, mau buồn mau vui! “Tất nhiên!” Trần Hy Hy gật đầu, cởi áo lông của Triệu Minh đưa cho Vân Anh: “Mang vào trong phòng treo lên cho ta, nhớ cẩn thận chút.” Chơi ném tuyết cần nhất là tốc độ và sự linh hoạt, đương nhiên y phục cồng kềnh sẽ là trở ngại rất lớn. Trần Hy Hy bẻ khớp tay, cao giọng nói: “Thế này nhé, chúng ta chơi ném tuyết, ai bị ném nhiều nhất sẽ phải chịu hình phạt vẽ mực lên mặt, được không nào?” “Ồ!!!!” “Hay! Hay lắm!” “Ta muốn vẽ mực lên mặt A Tinh!” “Hứ! Còn lâu mới để muội được toại nguyện!” Trần Hy Hy phì cười, tâm trạng u ám bỗng tươi sáng hẳn lên: “Vậy bây giờ... bắt đầu nhé!” Bọn trẻ hưng phấn reo lên phấn khích, chỉ chốc lát sau, trên sân tuyết rộng lớn đã tràn ngập tiếng cười sảng khoái, từng nắm tuyết phi “vèo vèo” với tốc độ chóng mặt. Trần Hy Hy nhàn nhã mà thong thả tránh né những cú ném của đối phương, rốt cuộc ở thời điểm thích hợp, nàng phẩy tay một cái, trên mặt một đứa đã “in dấu” một nắm tuyết nho nhỏ. “Ha ha ha. A Tinh trúng rồi kìa.” “Cười cái gì mà cười.” Nhóc tên A Tinh lợi dụng lúc mấy đứa khác đang cười nhạo mình, lập tức nhanh tay triển khai “cú ném thần sầu”. Và... “Oaaaaaa! A Tinh chơi xấu! Không tính! Không tính!” Một cô bé tầm tám tuổi bất mãn đến đỏ mặt, chống tay bên hông chỉ trích. “Chơi xấu gì chứ! Trong luật có quy định điều này à?” “...” Cô bé bị phản bác đến nghẹn họng, càng uất ức giống như muốn bật khóc. .................................. Tiếng cười giòn giã vang vọng khắp Thượng Thư Phủ, phải đến tận chiều tối mới tắt hẳn. Trong phòng, Vân Anh lau mặt cho Trần Hy Hy, nhịn không được mà mắng một trận: “Cái đám trẻ này thật là... phách lối đến thế là cùng.” Trần Hy Hy nhìn cả khuôn mặt toàn một màu mực đen, cười cười đáp: “Không sao mà. Ta hôm nay rất vui, phải cảm ơn bọn trẻ đó.” Chẳng qua lúc chơi đến hiệp cuối, không biết mấy đứa này tâm ý tương thông thế nào, chuyển sang công kích một mình nàng. Ai, mặc dù thân thủ nàng tốt, nhưng cùng lúc bị tập kích như vậy, đương nhiên khó lòng mà thoát... Thành thử cuối cùng trở thành người bị ném tuyết nhiều nhất... Lau mặt xong, Trần Hy Hy để Vân Anh lui xuống nghỉ ngơi. Sắc đêm đen thẫm, liếc mắt qua ô cửa sổ cũng thấy được chòm sao Orion ngự trị của mùa đông. Nàng đến gần, với tay mở cửa, lập tức cảm nhận được một trận gió lạnh quét qua. Gió đêm thổi bay mái tóc đen tuyền của thiếu nữ. Nàng ngước nhìn ngôi sao sáng nhất đằng chân trời, trong bóng đêm khẽ thủ thỉ: “A Huyên... Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt cho bọn trẻ.” \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ ***Cmt đi các bạn ơi, không cầu like, cầu cmt***!!!