Ánh sáng trắng

Chương 69 : chiến sự ở kinh thành (p13)

“Thái tử điện hạ, là thư mật của Mạc Thượng Thư.” Triệu Minh đưa tay nhận lấy phong thư. Binh sĩ kia hoàn thành xong việc, cũng thức thời mà lặng lẽ lui xuống. Trần Hy Hy đứng ở bên cạnh hắn, im lặng chờ đợi, nhưng trong lòng đã thầm kinh ngạc một trận. Mạc Thượng Thư Mạc Doãn Kỳ, y chẳng phải là tay chân của Lệ Minh Viêm ư? Nàng vẫn còn nhớ, trước đây khi hoàng thượng triệu nàng vào cung có từng đụng độ với người này. Lúc đó, trên triều đang khuynh đảo vì tin đồn nàng là yêu nữ chuyển thế hại Thiên triều, mà không ai khác, chính tên Mạc Doãn Kỳ này còn đổ thêm dầu vào lửa, cố ý dồn nàng vào chỗ chết. Thế nên, hiện tại nghe thấy người gửi thư là y, lại còn là thư mật quan trọng, đương nhiên Trần Hy Hy càng hồ nghi. Người của Lệ Minh Viêm tại sao lại có hành động vô lý như vậy? Theo lẽ thường tình, hẳn người gửi nên là Lệ Minh Viêm hoặc An quốc công mới phải. Triệu Minh gấp phong thư lại, nàng thấy ấn đường của hắn hơi nhíu, trong đôi mắt thăm thẳm tràn ra ý lạnh. “Lệ Minh Viêm quả là tay cáo già. Hiện tại cửa cung đã bị mai phục chặt chẽ, nếu thực sự quyết chiến đến cùng, chỉ e...” Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn từng hàng binh sĩ phía xa, đáy mắt ẩn hiện tia buồn bã. Trần Hy Hy nhìn ra nỗi lo lắng của hắn. Hắn sợ, nếu thực sự phải đánh một trận sống còn với phe cánh của Lệ Minh Viêm, kết cục thương vong sẽ xảy đến. Dẫu sao hiện giờ, tương quan lực lượng giữa hai phe là không đáng kể. Đến lúc đó, cho dù phe nào giành thắng lợi, chung quy vẫn là tổn hại đến Thiên triều. Bất giác, hình ảnh các binh sĩ ngã xuống trong trận đánh với quân Khuyển Nhung như hiện ra trước mắt nàng. Chỉ vẻn vẹn ba tháng trời, chiến tranh đã cướp đi mạng sống của hơn 20 vạn quân Thiên triều. Có người hi sinh trên mảnh đất quen thuộc này, người lại bỏ mạng nơi thảo nguyên Tây Lương lạnh lẽo khắc nghiệt. Những người lính trẻ trung nhiệt huyết ấy, mới hôm nào nàng còn cùng bọn họ giao hảo, cắt máu ăn thề vì Thiên triều, mà nay, âm dương cách biệt, mãi mãi xa rời. Máu của họ, thây xác của họ vẫn còn đó, tựa như muốn lưu lại một chút dấu vết của chính mình trên thế gian này. Trần Hy Hy nhắm mắt, lòng bỗng nặng trĩu. Các binh sĩ Đại Nam... Mọi người hãy an tâm yên nghỉ. Chúng ta đều ghi nhận và biết ơn những hi sinh cùng cống hiến của mọi người, cũng nhất định sẽ bảo vệ mảnh đất này, bảo vệ bách tính Thiên triều, cùng làm nên một trang lịch sử hào hùng cho đất nước. Tuyết bỗng đọng lên mắt thiếu nữ, lạnh buốt. Trần Hy Hy để cho bông tuyết tan đi trong mắt mình, giống như hòa cùng giọt lệ nơi viền mi, khẽ khàng chảy xuống gò má lạnh băng của nàng. Từ trước đến nay, nàng vốn không tin vào thế giới duy tâm. Nhưng trải qua chuyện này, nàng hi vọng rằng... những linh hồn của các binh sĩ sẽ sớm siêu thoát để một lần nữa luân hồi chuyển kiếp, trở về với nhân gian. “Trần Hy Hy...” Không biết từ lúc nào Triệu Minh đã phát giác ra sự bất thường của nàng, hắn nhìn khóe mắt của thiếu nữ còn vương chút nước, không biết là lệ hay do tuyết tan, chỉ vươn tay nhẹ nhàng lau đi. Trần Hy Hy mở mắt, nhìn Triệu Minh, toàn bộ tâm sự vừa nãy hoàn toàn tan biến, nàng cười cười: “Thái tử, tuyết lạnh thật đấy!” Đương nhiên là lạnh rồi! Nói thừa! “Phải rồi Thái tử, ta có một điều thắc mắc...” Trần Hy Hy thấy hắn nhìn mình suy tư, lập tức khéo léo đổi chủ đề. Triệu Minh im lặng, ý muốn lắng nghe nàng. “Mạc Doãn Kỳ, rốt cuộc y có thân phận gì? Y không phải là người của Lệ Minh Viêm sao? Tại sao y lại có thể gửi thư mật cho Thái tử?” Nghe xong, chỉ thấy đôi mắt đen láy của Triệu Minh xẹt qua một tia đắc ý, hắn khẽ cười nhìn vào mắt nàng: “Sao lại không thể gửi được, bởi vì y... là người của bản cung.” “Nhưng không phải trước đây y đối nghịch với Thái tử sao? Còn muốn đẩy ta vào chỗ chết!” Trần Hy Hy vừa dứt lời, chỉ thấy Triệu Minh vội ho nhẹ một tiếng, âm điệu vang lên có chút chột dạ: “Cái này... Nàng đừng trách y... Y cũng là làm theo lời của bản cung.” Cái gì? Trần Hy Hy như không thể tin những lời vừa nghe, hắn nói... những chuyện này là chủ ý của hắn? Triệu Minh sợ nàng hiểu lầm, liền kiên nhẫn giải thích: “Lúc đó Lệ Minh Viêm thế lực bành trướng khắp triều, bản cung cần phải có một tai mắt thông tin. Mà Mạc Doãn Kỳ, xét về mọi mặt, y có đủ năng lực, là người phù hợp với việc này. Còn chuyện hắn đối nghịch với bản cung, gây khó dễ cho nàng, chẳng qua là để lấy lòng tin của Lệ Minh Viêm.” Trần Hy Hy im lặng, thì ra là thế. Vẫn biết tâm tư của người nam nhân này vốn sâu không lường được, nhưng không ngờ lại thâm thúy đến như vậy. Nàng có thể đặc biệt hiểu hắn, nhưng lại không thể nhìn thấu hắn! "Trần Hy Hy... không phải bản cung muốn giấu nàng..." "Ta biết!" Trần Hy Hy cắt lời Triệu Minh, lòng hơi đau, nửa giây sau nàng mới khẽ ngước mắt nhìn hắn, gật đầu cười: "Thái tử, ta tin tưởng người!" Chẳng qua có chút buồn, bởi nàng không thể san sẻ việc này cùng hắn. Dường như chuyện gì hắn cũng tự ôm lấy một mình. Hắn là Thái tử quyền khuynh thiên hạ, kinh tài tuyệt diễm trong mắt thế nhân đấy, nhưng có ai biết rằng, đằng sau cái vỏ bọc hào nhoáng ấy là trái tim cô độc nhường nào?