Ánh sáng thành phố
Chương 48 : - Phần 01
Chương 20 - Thân phận
Đêm khuya, dân cảnh trực ban của phòng bảo quản vật chứng cục cảnh sát thành phố C đánh một cái ngáp, thờ ơ đem đầu lọc thuốc dụi tắt trong gạt tàn bên cạnh tay. Gã nhìn mấy hộp ma túy viên và dụng cụ bào chế ma túy chất đống, nhỏ giọng mắng một câu.
Mấy thằng cha đội phòng chống ma túy này, phá án xong chỉ biết ra ngoài uống rượu ăn mừng, cũng không đến giúp một tay.
Gã qua loa điền lên tờ nhãn, lần lượt dán lên hộp, sau đó cố sức nhấc lên, đi đến hướng dãy giá xếp vật chứng.
Dân cảnh trực ban có chút lớn tuổi đứng trước giá sắt, một bên ngẩng đầu lẩm nhẩm đếm số lượng, một bên viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ trên tay. Nhìn gã xiêu vẹo chuyển hộp tới, không nhịn được cười nói: "Còn bao nhiêu nữa?"
"Không ít đâu." Gã tức giận nói, nặng nề ném rương dưới chân gã đàn anh.
"Haha." Người lớn tuổi hơn đá đá cái hộp, "Đám nhóc này lập công rồi."
"Chả liên quan gì đến chúng ta cả." Cảnh dân trực ban bĩu môi, lau mồ hôi trên trán, "Cũng chẳng thêm được tiền lương cho anh em ta."
Dứt lời, gã xoay người đi về hướng cửa, mới vừa cất nửa bước, trong tai liền truyền đến một trận tiếng "đinh đương" rất nhỏ.
"Hửm?" Gã vô thức quay đầu lại, nhìn thấy gã đàn anh đồng dạng khó hiểu nhìn mình, "Tiếng gì vậy?"
"Hình như là âm báo tin nhắn điện thoại." Gã suy nghĩ một chút, khẳng định nói, "Nokia, đúng rồi, điện thoại di động của vợ em cũng là tiếng này."
"Không phải của anh." Gã đàn anh vội vàng giải thích, "Của anh là Philips."
Cảnh sát trực ban nhíu mày, theo âm thanh hướng một loạt giá sắt đi đến, vừa đi vừa nói thầm: "Có người để lạc điện thoại di động trong này?"
Đang nói, tiếng "đinh đang" lại vang lên. Lần này gã đã nhận rõ phương hướng. Rảo bước đi tới trước dãy giá sắt nọ. Chỉ thấy màn hình điện thoại di động trong một túi nhựa được niêm phong đang phát ra quang mang màu trắng mơ hồ. Gã kề sát vào túi, nhìn thấy trên màn hình hiển thị: Một tin nhắn mới.
Gã lấy làm kinh hãi, vô thức nhìn nhãn trên túi vật chứng.
Vụ nổ thôn Đại Liễu. Nhâm Xuyên. Loại hàng điện thoại di động.
***
Sáng sớm hôm sau, Phương Mộc liền mang vật chứng lấy được ở thôn La Dương đưa đến khoa giám định, một là giám định kích nổ cùng vật chứng lấy được ở nhà bà cụ Hồ có đồng nhất hay không, hai là giám định tinh thể màu trắng này có phải là thuốc nổ amoni nitrat hay không. Cuối cùng, Phương Mộc đem bức ảnh chụp một mình "Giang Á" và ảnh chụp hai người đưa đến tổ ảnh người, nhờ bọn họ giám định có phải cùng một người hay không.
Đưa đi kiểm nghiệm xong xuôi, Phương Mộc nhìn đồng hồ, đúng 9h sáng. Anh suy nghĩ một chút, ra ngoài đi thẳng đến bệnh viện nhân dân.
Giờ phút này, anh vô cùng muốn đến gặp Giang Á.
Trong hành lang lầu hai khu nằm viện một mảnh ầm ĩ, một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, mặc áo bệnh nhân bị một đám y tá và bảo vệ vây vào giữa, đang kịch liệt phân biệt cái gì đó. Bảo vệ cố gắng gạt bỏ camera cỡ nhỏ trong tay gã, gã liều mạng tránh né, cuối cùng dứt khoát nhét camera vào trong áo bệnh nhân, cuộn tròn trên mặt đất không nhúc nhích. Trong bàn y tế, y tá họ Nam kia một bên lau nước mắt, một bên oán giận nhìn người đàn ông trẻ tuổi nọ. Phương Mộc không có lòng dạ nào nghe nguyên do trong đó, vòng qua đám người xem náo nhiệt, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh 219.
Quả thật, Giang Á đang ngồi bên giường của Ngụy Nguy, kiên nhẫn giảng giải một bộ phim truyền hình trên TV. Nhìn thấy Phương Mộc, Giang Á cũng không tỏ vẻ kinh ngạc nhiều, chỉ mỉm cười đứng dậy, mời Phương Mộc ngồi.
"Nhị Bảo thế nào rồi?" Giang Á rót một ly nước đưa cho Phương Mộc, thấp giọng hỏi.
Phương Mộc không trả lời thẳng vấn đề của hắn, chỉ theo dõi hắn vài phút, chậm rãi nói: "Nhị Bảo đang trong quá trình khôi phục, khẳng định sẽ để lại sẹo. Tôi sẽ truyền đạt sự quan tâm của anh, bất quá tôi nên nói với nó, lời này đến từ chú Giang Á?" Anh dừng một chút, "Hay là chú Cẩu Đản đây?"
Giang Á sững sốt, qua hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần. Hắn lắc đầu cười cười, đối với câu hỏi của Phương Mộc từ chối cho ý kiến.
"Do đó, tôi hiện tại cũng không biết, nên gọi anh là Cẩu Đản. . . . . "Phương Mộc lưu ý vẻ mặt Giang Á, "Hay tiếp tục dùng cái tên của người đã chết kia gọi anh."
Trong nháy mắt kia, Phương Mộc rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt Giang Á hiện lên một tia kinh ngạc và bi thương, song, hắn rất nhanh nghiêng đầu đi, đứng dậy rảo bước thong thả trong phòng bệnh, cuối cùng tựa trên bệ cửa sổ, hai tay ôm bả vai, da của khớp xương ngón tay bởi vì siết chặt mà phiếm trắng.
"Anh có muốn biết, người bạn tốt nhất của anh chết như thế nào không?"
Giang Á không trả lời, mà lẳng lặng nhìn chằm chằm Phương Mộc, trong ánh mắt lại là sự cuồng nhiệt muốn biết đáp án.
Phương Mộc không nhắc lại, chỉ ý tứ hàm xúc nhìn đối phương.
Ước chừng sau hai phút, Giang Á đột nhiên cười cười, mở miệng nói: "Phương cảnh quan, muốn nghe một câu chuyện không?"
Phương Mộc gật đầu, Giang Á lại không tiếp tục nói nữa, mà nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới.
Phương Mộc biết suy nghĩ của hắn, đưa tay từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, đem đến trước mặt hắn gỡ pin đặt xuống, rồi nhấc quần áo lên cho hắn kiểm tra.
"Tôi không mang thiết bị ghi âm gì cả, anh yên tâm."
"Tốt." Giang Á cười cười, "Đầu tiên tôi muốn nói rõ, đây chỉ là một câu chuyện, nó có thể là tôi nghe được, cũng có thể là tôi đọc thấy trong sách, tóm lại nó chẳng liên quan gì đến tôi. Xuất xứ của nó cũng không quan trọng, rõ chứ?"
Phương Mộc gật đầu.
"Còn nữa, xin cậu đừng hút thuốc." Giang Á chỉ chỉ Ngụy Nguy đang ngủ say trên giường, "Sẽ ảnh hưởng đến em ấy."
Có một bé trai, sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường. Từ ghi nó bắt đầu hiểu chuyện, đã không biết tại sao lại có một cái tên khó nghe như vậy, cũng không biết tại sao lại có một người cha căn bản không thương mình như vậy. Mỗi lần nó nhìn thấy những đứa trẻ khác cưỡi trên cổ cha chơi đùa, đều muốn ở bên cạnh cha mình nhận được sự yêu mến giống vậy. Song, nó nhận được vĩnh viễn chỉ là ánh mắt chán ghét và xua đuổi thô bạo. Chờ nó chậm rãi trưởng thành, dần dần thông qua tin đồn của người trong thôn, hiểu rõ một sự thật thế này: Có lẽ nó không phải con trai ruột của cha. Việc này đối với một đứa trẻ mà nói có ý nghĩa thế nào? Nó không biết quá khứ của mình, không biết xuất thân của mình, thậm chí không biết mình phải mang họ gì. Vì vậy, nó bắt đầu trở nên dè dặt cẩn thận. Rất nhiều việc trẻ con tuổi nó không phải làm nó đều giành làm. Bởi vì nó biết, mỗi một chén cơm mình ăn, mỗi một bộ quần áo mình mặc đều đến từ chính người đàn ông không phải cha mình kia. Mà người đàn ông đó cũng nghĩ như vậy, gã cần một đứa con trai trên danh nghĩa để giữ thể diện, kéo dài hương khói, càng muốn che giấu sự thật mình không có khả năng sinh con. Song, gã đồng thời lại cảm thấy nỗ lực của mình là vô nghĩa, dù sao, máu đang chảy trong người đứa con trai này không phải của gã. Vì vậy, gã rất mâu thuẫn, một bên không tình nguyện cấp dưỡng cho con trai, một bên tàn khốc hành hạ nó. Dùng một cái tên khó nghe nhục nhã nó, cũng nhục nhã người kẻ đã cắm sừng gã.
Cũng may bé trai kia có một người mẹ thủy chung thương nó. Trong mấy chục năm gian nan kia, người mẹ trăm phương ngàn kế bảo vệ bé trai, thậm chí sau khi nó lớn lên vẫn ngủ cùng một phòng với nó. Song, người gọi là cha kia không cam lòng cứ như vậy buông tha ẹ nó. Rất nhiều đêm, gã đàn ông say khướt này sẽ đá văng cửa phòng ngủ của hai mẹ con, thô bạo ấn ngược người mẹ cưỡng hiếp bà. Người mẹ sẽ giãy giụa khẩn cầu gã để cho bé trai tránh đi. Gã đàn ông sẽ nhét đứa trẻ vào gầm giường, bắt buộc nó vào tầng hầm dưới giường không cho phép lên tiếng. Có mấy lần, khi bé trai khóc bò vào tầng hầm, có thể rõ ràng nhìn thấy bên giường có hai bắp chân tráng kiện không ngừng rung động, nghe được tiếng ván giường cọt kẹt và tiếng mẹ thống khố rên rỉ. Giường gỗ nọ lắc lư cực kỳ kịch liệt, tại một khắc kia, toàn bộ thế giới của thằng bé chính là đáy giường tối mịt, mà thế giới này, tựa hồ tùy thời sẽ sụp xuống.
Dần dần, bé trai càng ngày càng thích ở một mình trong tầng hầm. Nơi này không nhìn thấy khuôn mặt âm u của người cha, cũng không nghe được tiếng mắng của gã và tiếng vang sỉ nhục khi mẹ bị kẻ khác cường bạo. Nơi này an tĩnh, an toàn, có thể làm cho bé trai tìm được nơi tránh nạn tạm thời trong cuộc sống thống khổ không chịu nổi này.
Bé trai vẫn luôn cho rằng mình tìm không thấy được tương lai, song, tương lai này lại bất ngờ đến không kịp đề phòng. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, mẹ khẩn cầu người đàn ông kia để cho đứa bé tiếp tục đi học. Người đàn ông cho rằng mình đã tạo điều kiện cho nó tốt nghiệp tiểu học, đã là thiên đại ân tình rồi, kiên trì bắt đứa trẻ thôi học đến khu mỏ làm việc. Hai vợ chồng nổ ra một trận cãi vã dữ dội nhất. Bé trai trốn vào tầng hầm. Nó không biết, mẹ vì mình được tiếp tục học, không tiếc dùng cái chết uy hiếp. Mà khi bà nhảy vào trong giếng, gã đàn ông kia lại không hề ngăn cản, cũng không chịu cứu. Lúc bé trai từ trong tầng hầm bò ra, người mẹ đã trở thành một bộ thi thể lạnh băng.
Mẹ đã chết, bé trai cũng không có được cơ hội tiếp tục đến trường. Trong căn nhà này, nó đã mất đi người cuối cùng có thể che chở nó. Vì vậy, nó cả ngày đứng trong tầng hầm, không chịu gặp mặt gã đàn ông kia. Có một ngày, gã đàn ông kia uống rượu vọt vào tầng hầm, ra sức đánh nó dữ dội, sau đó bắt buộc nó đi đốn củi, nhóm lửa nấu cơm, gã cho rằng mình không cần thiết phải cấp dưỡng một đứa con hoang như nó nữa. Muốn tiếp tục sống trong nhà này, nhất định phải như con chó mà hầu hạ gã.
Vì vậy. . . . . .
Nó thu dọn đồ đạc của mình, trốn thoát. Trước khi đi, chỉ chào từ biệt người bạn tốt nhất của mình. Sau đó, nó mua vé lên tỉnh thành, đây là nơi xa nhất mà nó biết, ở tỉnh thành, nó từng ngủ lề đường, từng nhặt rác, từng bán máu, đến công trường xây dựng làm cu li, cũng từng vì một chén cơm thừa cùng đám ăn mày đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Song, nó vẫn sống, hơn nữa chậm rãi lớn lên. Nó không biết mình họ gì, cũng cự tuyệt tiếp tục sử dụng cái tên khiến kẻ khác cảm thấy sỉ nhục kia. Do đó, khi nó nhận công việc được phân đầu tiên, không chút do dự báo với chủ thuê tên người bạn tốt nhất của mình, nó cao hứng đến phát cuồng. Nó rốt cuộc không còn là một sự tồn tại giả dối, mà là một con người chân chân chính chính. Thật giống như cái bóng giấu trong bóng tối, đột nhiên sở hữu thực thể. Trong một thời gian khá dài, nó xem chứng minh thư kia như của báu, ngày đêm cất trong người, ngay cả khi ngủ, cũng đặt nó dưới gối, sợ nó cũng giống như cuộc sống thiết thực trước mắt đột ngột biến mất.
"Do đó, nếu cậu không ngại," Ánh mắt Giang Á ôn hòa, "Hắn vẫn như cũ hy vọng dùng cái tên này để gọi hắn."
"Được, Giang Á." Phương Mộc nhìn hắn, chợt cảm thấy cái tên này xa lạ hẳn, "Cảnh ngộ của hắn kẻ khác đều thông cảm, thế nhưng, tại sao sau này hắn. . . . . . .Phải làm những chuyện này chứ?"
Giang Á cười rộ lên.
"Bởi vì có người đã nói với hắn, hắn không làm sai, bởi vì trên thế giới này, không ai có thể vô duyên vô cớ mà thương tổn một người khác." Nụ cười của Giang Á dần thu lại, "Tựa như đối với chuyện được sinh ra này, hắn hoàn toàn bất lực. Song, tại sao phải để hắn gánh chịu nhiều gian khổ như vậy chứ? Cho nên, hắn có quyền trả thù."
"Thế nhưng, hành vi của những người đó cần dùng tính mạng để trả giá sao?" Phương Mộc nhịn không được nói: "Có vài việc thậm chí còn chưa tính là Hành vi ác!"
"Cái gì gọi là hành vi ác?" Giang Á lập tức hỏi ngược lại: "Phải giết người phóng hỏa sao? Một ánh mắt khinh thường, một câu quát mắng thô lỗ, một quyền, một cước, cậu cho rằng những thứ đó gọi là gì? Lỡ vô tình sao? Cậu từng suy nghĩ cảm thụ của người bị hại chưa? Cậu chưa hề. Bởi vì cậu chưa từng phải chịu những việc này! Người bị hại có bao nhiêu thống khổ chỉ có bọn họ biết!"
"Cho nên, hắn dùng. . . . . . " Phương Mộc nheo mắt, châm chước từ ngữ, "Gậy ông đập lưng ông?"
"Lúc này mới công bằng." Giang Á nở nụ cười, "Ngươi áp đặt cho người khác, hết thảy trả lại cho ngươi, ngươi mới biết được, cái gì gọi là biết vậy đã chẳng làm."
"Thế nhưng bọn họ, đã không còn cơ hội hối hận nữa." Phương Mộc chợt nghĩ đến Nhâm Xuyên, tay dần dần xiết thành đấm.
Giang Á chú ý tới động tác của Phương Mộc, đột nhiên đi tới, cơ hồ cùng Phương Mộc kề sát đầu.
"Phương cảnh quan, cậu có loại xúc động thế này hay không?" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phương Mộc nói từng chữ một, "Vô cùng vô cùng muốn giết chết người nào đó?"
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
78 chương
528 chương
39 chương
70 chương
21 chương
40 chương
132 chương