Ánh sáng thành phố
Chương 46 : - Phần 04
Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Bọn họ đã đi làm công ở đâu?"
"Không biết." Bí thư Điền lắc đầu, "Chúng tôi chưa từng nhìn thấy gã mang Cẩu Đản đi, chính là cha của Giang Á nói cho tôi biết. Nói là Cẩu Đản trước khi đi cố ý đến tạm biệt Giang Á, hai đứa nhóc còn ôm nhau khóc rống một hồi."
Phương Mộc như có điều suy nghĩ gật đầu, lại cân nhắc trong chốc lát, mở miệng hỏi: "Nhà Cẩu Đản. . . . . . .Ông còn nhớ rõ ở đâu không?"
Góc tây bắc thôn La Dương cũ, căn nhà gạch sống hai gian trơ trọi, bên ngoài là sân nhỏ, trong sân có một cây táo cao lớn, cành lá đã rơi hết, trên đám cỏ dại mọc đầy đất mơ hồ có thể thấy được quả rụng đã khô quắt biến thành màu đen.
Phương Mộc vòng quanh sân đi một vòng, sau đó trở lại trong xe lấy găng tay lái xe, cùng Mễ Nam mang xong, lại nhấc xà beng đi tới ngoài cửa sân. Cánh cửa sân bằng sắt đã rỉ sét loang lổ, lung lay sắp đổ, có vài thanh sắt thậm chí đã hoàn toàn đứt rời. Anh nâng khóa sắt trên cửa lên, sau khi vặn sáng đèn pin xem xét một phen, nói với Mễ Nam: "Tro bụi trên khóa sắt có dấu vết chà lau."
Mễ Nam gật gật đầu, lấy ra một túi nhựa phủ trên xích sắt, chỉ để lại ống khóa ở bên ngòai. Phương Mộc đem xà beng cắm vào giữa hai ống khóa, thoáng dùng sức, khóa sắt hoen gỉ không chịu nổi liền theo tiếng mở ra.
Phương Mộc đem khóa sắt phủ trong túi nhựa cầm trên tay, hít sâu một hơi, cùng Mễ Nam một trước một sau đi vào sân.
Sân không lớn, đứng ở trung tâm là có thể thu hết thảy vào đáy mắt. Sườn tây sân là một loạt kho bắp dùng gạch vỡ và cọc gỗ dựng lên, bởi vì lâu năm không tu sửa, đã sụp đổ hơn phân nửa. Bên cạnh kho bắp là một hố xí thô sơ, nhìn qua cũng chỉ còn lại một đống gạch vỡ và gỗ mục. Sườn đông sân là một khu vườn rau nho nhỏ, đã từng được gieo trồng những gì thì không còn cách nào khảo chứng được nữa, khe rãnh cơ hồ bị lá mục rụng suốt hai mươi mấy năm lấp đầy.
Giữa sân có một con đường lát gạch đỏ che kín cỏ dại, cuối đường chính là căn nhà gạch sống hai gian. Phương Mộc và Mễ Nam đi tới trước cửa, nhìn khóa sắt trên cửa gỗ, đồng dạng rỉ sét loang lổ, đồng dạng không có tro bụi.
Có người từng trở về đây, còn mang theo chìa khóa của hai mươi mấy năm trước.
Làm theo đúng cách ban nãy, cửa gỗ rất nhanh bị mở ra, Phương Mộc và Mễ Nam đi vào bên trong, lấy đèn pin bắn quét mọi nơi. Giờ phút này vị trí bọn họ đang đứng hẳn là nhà chính kiêm phòng bếp, phía bên phải trên mặt đất có một bệ bếp cao cỡ nửa người, một chảo sắt lớn cơ hồ mục nát bày phía trên. Những nơi còn lại trống trải lại hỗn tạp, vải rách sớm đã không phân rõ màu sắc cùng đủ loại đồ vật rơi tản mát khắp đất. Mễ Nam kéo ống tay áo Phương Mộc, rồi chỉ chỉ mặt đất.
Trên mặt đất vốn phủ một lớp bụi thật dày, rõ ràng có thể thấy đã từng được kẻ viếng thăm dùng chổi cẩn thận quét sạch dấu chân của mình.
Phương Mộc nhìn hai thanh khóa sắt trong lòng bàn tay, cười khổ một tiếng rồi vứt xuống đất. "Ánh sáng thành phố" nếu có thể nghĩ đến việc quét sạch dấu chân, hiển nhiên cũng sẽ không ngu đến mức lưu lại dấu tay.
Hiểu rõ điểm này, hai người trái lại thả lỏng tay chân. Nếu không có được bất cứ dấu vết gì, cũng sẽ không cần phải bảo vệ hiện trường nữa. Bọn họ quét mắt một vòng, quyết định bắt đầu điều tra trước từ sườn đông.
Đây là phòng ngủ nông thôn đông bắc điển hình, sườn nam là giường sưởi bằng đất, sườn bắc là tủ đứng dựa vào tường, phía trên còn bày ấm nước, chén trà, đế nến, bình rượu và nửa bao thuốc, từng vật đều chứa đầy tro bụi. Trên tường là mấy khung ảnh, có ảnh Cẩu Đản đầy tuổi, cũng có ảnh chụp cả gia đình. Trong ảnh, mẹ Cẩu Đản thon gầy, thanh tú, cũng có vẻ già nua không hợp tuổi, trên mặt còn có vẻ ốm yếu bệnh tật.
Cha Cẩu Đản bề ngoài xấu xí, trong mắt là thô tục và ngu dốt không che giấu được, trong thần thái cứng nhắc nhìn không ra chút dịu dàng, càng nhiều chính là khuất nhục và tức giận. Cẩu Đản ngồi trên đùi mẹ lại vẻ mặt ngây thơ vô tội, trong dung mạo đích xác không hề có chỗ nào giống với cha.
Sườn đông phòng là mấy tủ quần áo, Phương Mộc mở một cái trong đó ra, mùi mốc gay mũi lập tức phả thẳng vào mặt, trong tủ treo đầy quần áo lộn xộn, nhìn qua ẩm thấp trầm trọng, xoắn bện cùng một chỗ, sớm đã nhìn không ra tính chất và màu sắc.
Tình hình trên giường sưởi cũng chẳng khá khẩm hơn, một cái gối dơ bẩn dựng bên mép giường sưởi, túi nang bị chuột cắn thành lỗ đã biến thành màu đen. Đồng dạng trên đệm giường ẩm ướt cũ nát trải đầy phân chuột, tản mát ra mùi tanh tưởi. Một cái chăn miễn cưỡng nhìn ra được màu sắc hoa văn chất hỗn độn phía trên, cũng đã trăm lỗ nghìn loét, bông đều bị xé tung ra.
Phương Mộc nhìn một vòng, tâm sinh hoài nghi, từ tình hình trong phòng đến xem, hoàn toàn không giống bộ dáng ra ngoài làm công, càng như là cảnh tượng hoảng loạn lưu vong.
Hơn nữa, trong căn phòng này giống như phòng ngủ chính, tại sao chỉ có một cái gối?
Anh suy nghĩ một chút, ra hiệu Mễ Nam cùng anh đến phòng sườn tây. So với phòng sườn đông hỗn độn không chịu nổi, nơi này mặc dù cũng che kín tro bụi, lại có vẻ chỉnh tề hơn nhiều.
Phòng bày trí đơn giản, chỉ có một tủ quần áo, bàn làm việc và giường gỗ. Đồ đạc trong tủ quần áo rất ít, đồng dạng ẩm ướt mục nát, Phương Mộc dùng xà beng bới vài món la liệt trên mặt đất, ngờ ngợ có thể nhận ra là áo may ô, quần dài và một cái khăn quàng đỏ. Trên bàn làm việc lại trống không, trong ngăn kéo chỉ có vài cây bút máy, dây ná hỏng, cục đá và ngòi bút bi, chăn gối trên giường gỗ đều còn, mặc dù dơ bẩn không chịu nổi, sớm đã thành quê nhà của chuột, nhưng xếp rất ngăn nắp, hai cái gối đặt ở đầu giường, phía trên còn bọc bao gối hồng nhạt đã bạc màu.
Nếu đoán không lầm, đây hẳn là phòng của Cẩu Đản. Hơn nữa, hắn từng cùng mẹ ở chung thời gian dài.
Phương Mộc vừa cẩn thận xem xét một lượt, tiếp tục không có phát hiện gì dư thừa. Việc này làm người ta cực kỳ khó hiểu: Cha con song song ra ngoài làm công, vật phẩm của riêng Cẩu Đản đều được thu dọn mang đi, còn cha Cẩu Đản cơ hồ ngay cả quần áo để thay cũng không mang theo, chăn gối thậm chí vẫn còn duy trì bộ dáng như vừa mới rời giường.
Chẳng lẽ, lúc đầu rời đi không phải là hai cha con, mà chỉ có một mình Cẩu Đản?
Phương Mộc đang suy nghĩ, liền cảm thấy Mễ Nam nhẹ nhàng kéo mình.
"Anh xem."
Phương Mộc theo hướng tay cô chỉ nhìn qua, chỉ thấy trên mặt đất vẫn giữ dấu vết từng được chổi quét sạch, dấu vẽ này kéo dài đến tận dưới sàng.
Phương Mộc giật mình, chẳng lẽ Ánh Sáng Thành Phố khi trở về nhà cũ, từng bò vào đáy giường?
Dưới giường gỗ có gì?
Phương Mộc thử lấy tay đẩy đẩy giường gỗ, cảm thấy cũng không quá nặng, vì vậy gọi Mễ Nam hợp lực đẩy giường sang một bên. Nhất thời, một đống lớn đồ vật đen tuyền lộ ra. Phương Mộc lấy đèn pin chiếu vào, là mấy rương gỗ mở nắp bày trên mặt đất, bên trong đều là vài vật dụng thường ngày, tỷ như sách cũ, giày vải da, linh kiện xe đạp vứt đi vân vân. Phương Mộc dùng xà beng lục lọi trong hộp hồi lâu, không phát hiện vật phẩm gì đặc thù, đang cảm thấy thất vọng, chợt phát hiện trên mặt đất xi măng dưới rương gỗ, tro bụi có dấu vết cọ sát, tựa hồ rương gỗ này từng bị xê dịch.
Anh đưa tay túm lấy một cái rương gỗ, dùng sức kéo, đồng thời lấy đèn pin chiếu vào dưới rương gỗ.
Nửa phiến cửa gỗ rõ ràng xuất hiện trên mặt đất.
Mễ Nam bên cạnh phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ, lập tức tiến tới hỗ trợ kéo những rương gỗ khác ra, rất nhanh, một cửa vào tầng hầm rộng một thước vuông bại lộ dưới ánh đèn pin.
Trên cửa gỗ không có khóa, chỉ có một nắm cửa màu lục gỉ thành màu vàng đồng. Phương Mộc nhìn Mễ Nam, nửa khom thắt lưng, cầm nắm cửa màu vàng đồng dùng sức kéo hướng lên, cửa gỗ nặng nề nương theo một trận tiếng kẽo kẹt chói tai rộng mở. Ngay sau đó, một luồng gió ngược tanh tưởi theo đó phả vào mặt.
Phương Mộc hít hít mũi, mày lập tức nhíu lại, anh dùng đèn pin chiếu một chút, dưới chân là cầu thang sắt rỉ sét loang lổ. Phương Mộc thử bước lên, hơi dùng thêm lực, đế sắt rung lên, tựa hồ còn chưa đến mức lập tức sụp xuống. Anh cắn đèn pin trong miệng, thử thăm dò từng bước bò xuống. Sau vài giây, anh liền đứng ở trung tâm tầng hầm.
Tầng hầm có hình dạng hơn 10 mét vuông, cao khoảng hai mét. Trung tâm là một mảnh đất trống lớn, ba mặt tường đều là rương gỗ mục nát, phía trên chất đống bọc giấy dầu lộn xộn. Phương Mộc tiến sang, cẩn thận đẩy ra một bọc giấy trong đó, bên trong là một kích nổ cỡ lớn. Anh lại đẩy ra một cái khác, bọc giấy cơ hồ là trống không, chỉ còn lại một viên tinh thể nhỏ dạng khối.
Mễ Nam theo sau đi xuống tầng hầm, nhìn Phương Mộc đứng bên mấy rương gỗ, cũng đi tới xem xét.
"Đây là gì?"
Phương Mộc bốc lên một khối tinh thể nhỏ, dùng đèn pin chiếu đi chiếu lại. Tinh thể dưới ánh sáng lấp lánh rạng rỡ, trông rất đẹp mắt. Anh đem nó để dưới mũi ngửi, không có mùi gì rõ ràng.
Phương Mộc nhìn kích nổ, lại nhìn mấy rương gỗ khác, cúi đầu nói: "Có thể là thuốc nổ amoni nitrat."
Mễ Nam sau khi nghe xong, lập tức móc ra một túi nhựa dẻo, tiếp nhận tinh thể trong tay Phương Mộc thả vào trong.
Cha của Cẩu Đản là thợ mỏ, trong nhà nhất định có chứa chất nổ là lẽ thường. Chẳng lẽ Ánh Sáng Thành Phố dùng là thuốc nổ amoni nitrat cũng không phải mua hàng bên ngoài, mà là tự mình trữ hàng?
Cứ như vậy, khả năng Ánh Sáng Thành Phố từng trở về nhà cũ lại nâng cao. Dựa vào tính cách của hắn, thần không biết quỷ không hay từ trong tầng hầm nhà mình lấy được thuốc nổ, so với mua bên ngoài mà nói, độ nguy hiểm giảm đi rất nhiều. Đang nghĩ ngợi, Phương Mộc đột nhiên ý thức được ánh sáng bên người thoáng cái ảm đạm xuống. Anh vừa muốn quay đầu lại liền cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo lướt sang, tách một cái liền tắt đi đèn pin trong tay anh. Trong tầng hầm nhất thời lâm vào một mảnh tối đen. Phương Mộc đang kỳ quái, cái tay kia nhanh chóng khoác trên vai anh, cường ngạnh túm anh ngồi xổm trên mặt đất.
"Đừng lên tiếng." Thanh âm Mễ Nam rất nhỏ khó có thể nghe rõ, kèm theo hô hấp tận lực đè nén, "Trong tầng hầm có người."
Tóc Phương Mộc thoáng cái dựng thẳng lên, anh theo bản năng co lại thân thể, xà beng gắt gao cầm trong tay, đồng thời trợn to mắt hết sức có thể, nhưng trước mắt vẫn chỉ là rương gỗ như vệt khuyết lưu lại trên võng mạc.
"Ở đâu?" Phương Mộc thật vất vả thích ứng với bóng tối trước mắt, Phương Mộc tiến đến bên tai Mễ Nam, nhẹ giọng hỏi.
"Đang phía trước chúng ta." Mặc dù hoàn toàn không nhìn thấy Mễ Nam, Phương Mộc vẫn có thể cảm thấy cô đang phát run, "Hướng 12 giờ."
Phương Mộc không hề mở miệng, tận lực ngừng thở, thẳng tắp nhìn chằm chằm một vùng tối đen phía trước, trong đầu lại không ngừng vận chuyển.
Vừa rồi khi bọn họ tiến vào nhà cũ, cửa bị khóa, cửa sổ đóng chặt, người này vào bằng cách nào? Hơn nữa, từ dấu vết bên trong nhìn xem, ngoại trừ Ánh Sáng Thành Phố ra, hoàn toàn không nhìn thấy dấu hiệu có ai khác tiến vào. Chẳng lẽ hắn từ hư không xuất hiện?
Phương Mộc âm thầm nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, đồng thời nhẹ nhàng ấn lên tay Mễ Nam. Rất nhanh, hô hấp của Mễ Nam cũng bình ổn lại. Phương Mộc vểnh tai, tận lực tóm lấy một chút tiếng vang trong không khí. Song, trừ hơi thở của Mễ Nam và anh ra, trong tầng hầm nho nhỏ không còn tiếng hít thở thứ ba.
Không có người đang hít thở?
Mặc dù hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là án binh bất động, chờ đối phương bại lộ vị trí của mình, nhưng Phương Mộc không có kiên nhẫn đợi tiếp nữa. Anh tiến đến bên tai Mễ Nam nhẹ giọng nói: "Sau năm giây, bật sáng đèn pin." Mễ Nam ấn lên tay anh, tỏ ý đã hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
78 chương
528 chương
39 chương
70 chương
21 chương
40 chương
132 chương