Ánh sáng thành phố
Chương 31 : - Phần 02
Chỉ có thể trả lời giấy triệu tập Tề Viện dưới sự giúp đỡ của giáo viên và bạn học, tìm được đội xe tuyến 208 công ty xe buýt thành phố C, yêu cầu tài xế trực trong lúc phát sinh án vì mình cung cấp bằng chứng, để chứng minh sự trong sạch. Tài xế xe buýt lấy lý do không thấy chuyện đã phát sinh để cự tuyệt làm chứng. Mắt thấy ngày mở phiên tòa dần gần kề, trong tuyệt vọng Tề Viện chỉ đành phải xin viện trợ từ tin tức truyền thông.
Đài truyền hình thành phố C chuyên mục tin tức và các phương tiện truyền thông địa phương tiến hành phỏng vấn Tề Viện. Tề Viện quả quyết mình làm chuyện tốt, chứ không phải người đụng. Sau khi kể lại cả quá trình phát sinh, Tề Viện còn thông qua chương trình TV, khẩn cầu người chứng kiến hôm ấy có thể vì mình ra tòa làm chứng, nếu người đụng đồng ý đứng ra chịu trách nhiệm, thì càng tốt hơn nữa.
Trong ống kính, hiện rõ cô gái gầy gò uất ức vạn phần, than khóc khẩn cầu người tốt bụng hôm đó có thể giúp mình chứng minh sự trong sạch. Khán giả đều bị cảm động. Song, vài ngày qua đi, người xem gọi đến đường dây nóng đài truyền hình đã công bố cũng không ít, nhưng đều để biểu đạt tâm tình phẫn nộ, người chứng kiến nguyện ý làm nhân chứng vẫn không xuất hiện, về phần người thật sự đụng càng bặt vô âm tín.
Đây là một hiện thực khiến người ta không thể không thừa nhận: Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đã là chân lý sống của đại đa số mọi người.
Cô gái không cam lòng, đi đến địa điểm phát sinh chuyện giăng biểu ngữ tìm kiếm nhân chứng nhìn thấy. Song, khán giả vây xem phần lớn biểu đạt ra sự đồng tình và phẫn nộ, thậm chí còn có quyên góp tiền tại chỗ, nhưng không ai nguyện làm chứng cho Tề Viện.
Mà nguyên cáo bà cụ Hồ lại trước sau cự tuyệt tiếp nhận phỏng vấn, tuyên bố hết thảy lấy phán quyết của tòa án làm chuẩn.
Tháng 10 cùng năm, dưới sự chú ý của truyền thông và dân chúng vụ án Tề Viện tòa dân sự tòa án nhân dân khu Hòa Bình khai mạc phiên tòa thẩm lý, nguyên cáo bà cụ Hồ một mực chắc chắn là Tề Viện đụng phải mình. Bị cáo Tề Viện không có chứng cứ dù trăm miệng cũng không biện bạch được. Lúc ấy hỏi bà cụ Hồ một câu "Bác không sao chứ?" Cũng bị nguyên cáo cho rằng là chứng cứ Tề Viện thừa nhận mình là người đụng. Phiên tòa trước khi chấm dứt, quan tòa chủ thẩm Nhâm Xuyên hỏi đương sự song phương có nguyện ý tiếp nhận hòa giải hay không, nguyên cáo bà cụ Hồ tỏ vẻ đồng ý, bị cáo Tề Viện lại kiên quyết cự tuyệt hòa giải. Phiên tòa ngày đó, chưa đưa ra tuyên án.
Theo truyền thông đưa tin, khi phía nguyên cáo ra khỏi tòa án, bị dân chúng vây ngoài viện chặn lại chửi bới. Bà cụ Hồ dưới sự dìu đỡ của tên Hùng con trai bà, chật vật không chịu nổi lên một chiếc taxi. Khi tài xế biết được hai vị hành khách này chính là nguyên cáo của vụ Tề Viện, lúc này tỏ vẻ không muốn lái. Bà cụ Hồ và con trai đành phải trốn trở vào trong tòa án, đợi sau khi dân chúng tan hết mới dám ra về.
Một tháng sau, tòa dân sự tòa án nhân dân khu Hòa Bình đưa ra phán quyết: Chứng cứ hiện có không cách nào chứng minh đầy đủ việc Tề Viện đụng ngã bà cụ Hồ, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này, do đó tuyên án Tề Viện chịu 40% trách nhiệm dân sự, phán bồi thường bà cụ Hồ các loại phí tổn tổng cộng 4 vạn 8 ngàn tệ. Sau khi truyền thông công khai phán quyết, sự chú ý của công chúng đối với vụ án Tề Viện vừa nhạt đi lại dẫn phát ra ý kiến sôi nổi của dân thành phố. Lúc này đây, lại đem mũi nhọn nhắm thẳng vào tòa án và thẩm phán chủ thẩm đưa ra phán quyết Nhâm Xuyên.
Dưới tình hình nghiêm trọng, thẩm phán Nhâm Xuyên tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, cũng đưa ra giải thích rõ đối với lý do phán quyết. Dưới cách nhìn của ông ta, tình huống kẻ đụng người lập tức đến đỡ và xem xét người bị đụng chính là lẽ thường. Trong đối thoại giữa Tề Viện và bà cụ Hồ, cũng chứng tỏ giữa cô và người bị đụng tồn tại liên hệ nào đó. Ngoài ra, một bà cụ gìa tuổi gần 70, hẳn sẽ không ác độc đến độ tống tiền người ta. Vì vậy mới đưa ra phán quyết Tề Viện chịu một phần trách nhiệm.
Phóng viên truy hỏi có khả năng oan uổng người tốt hay không, mặt thẩm phán Nhâm Xuyên lộ vẻ khó xử, sau một thoáng do dự, có chút khó xử nói: "Xã hội ngày nay. . . . . .Người thấy việc nghĩa thì làm hẳn không còn nhiều lắm đâu."
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới hàng loạt dân chúng công khai lên án. Hơn nữa trên mạng, tiếng chất vấn, tiếng nhục mạ ùn ùn kéo đến.
Tề Viện lúc nhận được phán quyết ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại không ăn không nói, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cha mẹ làm nghề nông ở quê cố ý chạy tới trường chăm sóc cô. Đợi sau khi tâm tình thoáng chuyển biến tốt, Tề Viện ủy thác luật sư đưa ra kháng án. Lúc cô lần nữa xuất hiện trong ống kính tin tức, bộ dáng đã khác hẳn cô bé nhu nhược, oan ức lúc trước khi phán quyết như hai người khác nhau, trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ và cừu hận.
Phóng viên hỏi cô: "Nếu gặp phải loại tình huống này, cô còn có thể lựa chọn cứu người nữa không?"
Tề Viện do dự trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu.
"Sẽ không. Tôi không bao giờ tin tưởng kẻ khác nữa. . . . . .Điều kiện kinh tế nhà tôi không tốt, cứu bà ta xong, tôi cũng muốn táng gia bại sản rồi. . . . . ."
Song, hết thảy vẫn như trước không có kết cuộc. Phần phán quyết này mang đến hiệu ứng xã hội phát triển theo hướng càng ngày càng tồi tệ. Mấy ngày liên tiếp, thành phố C trước sau xuất hiện hai vụ bi kịch cụ già ngã xuống không ai cứu giúp. Trong đó một cụ già hơn bảy mươi tuổi khi tản bộ trong công viên, do bệnh tim đột ngột tái phát mà ngất xỉu. Quần chúng vây xem hơn trăm người, không một ai tiến lên ra tay trợ giúp, cũng không ai gọi điện thoại cho cấp cứu. Cụ già sau khi nằm trên mặt đất lạnh ngắt ước chừng 4 giờ, chậm rãi chết đi. Khi quần chúng vây xem được phỏng vấn, nói thẳng ra rằng sở dĩ lựa chọn không thèm chú ý đến, là sợ bị tống tiền.
"Không cứu cụ ấy, tôi có lỗi với lương tâm của mình; Giúp cụ ấy, pháp luật có lỗi với tôi!" Một người đàn ông trung niên nhận phỏng vấn nói như thế.
Phần phán quyết này đã hoàn toàn phá hủy một chút thiện ý cuối cùng của dân chúng đối với người khác.
Đọc xong toàn bộ tư liệu, Phương Mộc ngược lại trầm mặc hẳn. Dương Học Vũ khoanh tay đợi trong chốc lát, thấy anh không mở miệng, nhịn không được hỏi: "Anh có nghĩ là hắn không?"
Phương Mộc trầm tư trong chốc lát, gật đầu.
"Tôi có một nghi vấn." Dương Học Vũ chỉ chỉ màn hình, bà cụ Hồ vẻ mặt vô tội đối diện với ống kính xòe ra hai tay, tựa hồ đang giải thích gì đó, "Anh không cho rằng bà cụ này càng đáng hận hơn sao, tại sao hung thủ không chọn bà ta?"
Phương Mộc lắc đầu: "Sự tình phát triển đến giờ, tình huống vẫn như cũ nổi lên biến hóa. Tiêu điểm trước mặt công chúng là trên phán quyết kia, chứ không phải bà cụ lừa bịp người này."
Mặc kệ như thế nào, bị kẻ được cứu cắn một ngụm dù sao chỉ là một vụ án đặc biệt. Song, phán quyết của đại biểu quyền uy tư pháp lại ngầm đồng ý loại tống tiền này, hiệu ứng tiêu cực của xã hội liền vượt xa khỏi bản thân vụ án tống tiền. Thử nghĩ, nếu pháp luật cũng không thể giúp đỡ cho chính nghĩa, vậy dân chúng còn có thể trông cậy vào cái gì?
Bên cạnh đó, từ phân tích tâm lý của Phương Mộc đối với hung thủ đến xem, hắn "khinh thường" việc xem phụ nữ và bà già như mục tiêu sát hại. Một bà cụ gần 70 tuổi cùng một thẩm phán đại biểu quyền lực của tòa án, hiển nhiên sát hại người sau càng có thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý của hắn, cũng có thể cho thấy năng lực phạm tội của hắn đã vượt xa người thường. Hơn nữa, hung thủ ở trên mạng công khai đăng bài bỏ phiếu, đã phần nào nghiệm chứng dự đoán của Phương Mộc. Tức, hắn đang không ngừng đề cao tính công khai và tính tinh diệu của thủ đoạn phạm tội, tiến thêm một bước mở rộng lực ảnh hưởng của việc phạm tội. Hắn trở nên càng ngày càng giảo hoạt, lớn mạnh, tại nội tâm của hắn, hắn tự cho phép trình độ và đánh giá của mình đã thăng lên một cấp.
Tỷ như, hắn tự gọi mình là "Ánh sáng thành phố"
Ánh sáng thành phố, bộ phim điện ảnh mang đến cho Charlie Chaplin danh tiếng vĩ đại này, dưới cách nhìn của hung thủ, hiển nhiên có những hàm nghĩa khác. Có lẽ trong tưởng tượng của hắn, đã xem bản thân như là một luồng sáng mạnh. Nó đâm phá tầng tầng khói mù của bầu trời thành thị, thẳng sâu đến trong nội tâm của khát khao công bằng của mỗi người.
Giết chóc, tức là trừng phạt, tức là chính nghĩa.
"Các anh tới nhìn xem." Đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính Tiểu Mao đột nhiên mở miệng, "Mẹ nó bài bỏ phiếu này truyền bá quá nhanh."
Phương Mộc và Dương Học Vũ cùng nhào tới trước máy tính: "Cái gì?"
Tiểu Mao nửa bất đắc dĩ nửa tức giận nói: "Suy nghĩ của chúng ta, dân thành phố cũng đoán ra rồi."
Trên trang đầu của diễn đàn trực tuyến, ngoại trừ bài bỏ phiếu rõ rành rành như trước kia, còn có mấy bài viết của người sử dụng. Từ nội dung đến xem, đã có dân mạng hoài nghi "Ánh sáng thành thị" này chính là hung thủ của liên tục giết chết ba gã "ác nhân" đoạn thời gian trước. Bài mạng này đều nhận được lượng lớn người xem và trả lời, thậm chí không ít từ ca ngợi, cổ vũ.
Phương Mộc lập tức kiến nghị, xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, thông báo người phụ trách liên quan của website "Cảng tin tức thành phố C" xóa bỏ bài bỏ phiếu này. Tới nay có thể ngăn chặn tình hình tiến thêm một bước mở rộng, phòng ngừa tâm tình dân chúng tàn nhẫn xúi giục; Thứ hai, Phương Mộc cho rằng ý đồ của "Ánh sáng thành phố" là hấp dẫn sự chú ý của càng nhiều người càng tốt, nếu một bài mạng chỉ tồn tại mười mấy giờ đã bị xóa, khẳng định sẽ không thỏa mãn nhu cầu tâm lý của hắn. Hắn nhất định sẽ tìm cơ hội lên mạng đăng bài tiếp. Thiết bị điện tử sử dụng càng thường xuyên truy cập vào internet, cơ hội bị ban giám sát mạng khóa lại càng nhiều.
Sau một giờ, bài bỏ phiếu được xóa bỏ. Bài bình luận và trả lời nhằm vào "Ánh sáng thành phố" cũng bị xóa bỏ. Tiểu Mao hỏi Phương Mộc có muốn xóa bỏ ID của "Ánh sáng thành phố" hay không, Phương Mộc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói không.
Đây là một nước cờ hiểm, bởi vì cảnh sát chỉ xóa bỏ website, nhưng lại bảo lưu ID, ý đồ dẫn xà xuất động vô cùng rõ ràng. Chứng cớ hiện có biểu thị, "Ánh sáng thành phố" này là một người dùng mới vừa đăng ký đêm đó, hơn nữa sau khi đăng bài bỏ phiếu lập tức thoát ra. Nếu "Ánh sáng thành phố" lại tiếp tục đăng bài, sẽ chứng tỏ hắn cũng không phải dân mạng bình thường chỉ lòe thiên hạ. Hơn nữa, hắn hoàn toàn nắm chắc vị trí khiến cho cảnh sát không cách nào truy tìm được hắn.
Vậy có thể khẳng định, "Ánh sáng thành phố" chính là hung thủ án mạng liên hoàn cảnh sát một mực tìm kiếm.
Cảnh sát đang mạo hiểm, "Ánh sáng thành phố" cũng đang mạo hiểm.
Bây giờ có thể làm, chính là chờ đợi.
Dưới sự sắp xếp của ban giám sát mạng, Tiểu Mao dẫn theo hai cảnh sát mạng đối với thiết bị điện tử "Ánh sáng thành phố" sử dụng tiến hành theo dõi 24/24. Một khi phát hiện nó truy cập vào internet, lập tức khóa lại vị trí của nó. Đồng thời, cảnh sát cũng lần thứ hai được lãnh hội chỗ đáng sợ của tốc độ truyền bá Internet.
Chỉ một buổi sáng, đa số website cả nước đều xuất hiện tin tức liên quan được đăng lại, trong đó còn có đề mục mang tính chỉ hướng cực mạnh như "Trưng cầu cả nước tham gia quyết định sinh tử của thẩm phán, hoài nghi người chủ sự là hung thủ giết người liên hoàn". Sau khi cơ quan tỉnh can thiệp việc này, lập tức liên lạc với các bộ phận giám sát mạng của tỉnh thành, thỉnh cầu hiệp lực tác chiến, tránh cho tin tức khuếch tán thêm nữa. Song, bị truyền bá tới weibo (một dạng blog của TQ, giống Twitter và facebook), website và diễn đàn trực tuyến "Bỏ phiếu giết người" vẫn như trước nhiều như lông trâu.
"Ánh sáng thành phố" đã nhấc lên một hồi phong ba không nhỏ trong phạm vi cả nước.
Ngay khi tổ chuyên án bận bịu tìm tòi, xem xét các loại tin tức trên mạng, buổi sáng ngày thứ ba lúc 10h47, thiết bị điện tử bị theo dõi đột ngột truy cập vào mạng. "Ánh sáng thành phố" sau khi đăng nhập diễn đàn trực tuyến của "Cảng tin tức thành phố C", lại đăng một bài bỏ phiếu giống hệt cái cũ. Sau 1 phút 11 giây, "Ánh sáng thành thị" đăng xuất, thiết bị điện tử được sử dụng cũng ngắt kết nối với internet. Bất quá, đám người Tiểu Mao đã nhanh chóng tập trung vị trí của hắn. Tổ chuyên án lập tức triệu tập cảnh lực đi thẳng đến địa điểm hắn đăng bài ---- Thư viện thành phố C.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
78 chương
528 chương
39 chương
70 chương
21 chương
40 chương
132 chương