Ánh sáng phía cuối con đường
Chương 29
“Người lớn cũng biết đau. Chỉ là họ đang chịu đựng, đang bận rộn chuyện của những người trưởng thành.”
Đó là câu thoại gây xúc động của nhân vật bố Duk Sun đã lấy đi rất nhiều nước mắt của khán giả trong bộ phim Reply 1988.
Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân mình rằng: Tại sao những người trưởng thành họ luôn tỏ ra mạnh mẽ và không bao giờ để lộ quá nhiều cảm xúc của mình không?
Khi còn nhỏ, chúng ta ai cũng muốn mình trưởng thành thật nhanh bởi vì làm người lớn rất thích. Có thể làm việc mà mình mong muốn, ăn món ăn mà mình thích, đi đến nơi mình muốn. Nhưng đến khi lớn rồi mới nhận ra làm người lớn không thích một chút nào, cuộc sống của người lớn thật phức tạp, mệt mỏi, nhiều nỗi lo và nhiều cạm bẫy khi bước chân ra xã hội ngoài kia. Người lớn phải lo toan nhiều thứ, lo cho gia đình, lo cho tương lai của bản thân mình. Nhiều lúc họ quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại nhưng họ vẫn chịu đựng, vì họ vẫn đang bận rộn chuyện của người trưởng thành. Nhưng mấy ai để ý tới, người lớn cũng biết đau.
Năm tháng trôi đi, giữa những ồn ào và bon chen của xã hội, “người lớn” phải đương đầu với rất nhiều khó khăn, thử thách. Họ đã trải qua quá nhiều chuyện, họ hiểu được quy luật của cuộc sống, hiểu được xã hội này không cho phép họ yếu đuối. Họ biết rằng mình không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ nữa, không còn được tự do bay nhảy mà là một người trưởng thành, gánh vác trọng trách trên vai mình. Vì vậy, họ không được yếu đuối, không được lùi bước mà phải tiến về phía trước.
Khi bản thân tiến về phía trước, cố gắng gồng mình đối đầu với cuộc sống, họ bỗng nhớ về những lời nói ngây ngô khi còn bé của mình: “Sau này lớn rồi chẳng muốn trở về nơi này một chút nào” và chợt nhận ra bản thân mình ngày xưa thực sự đã bỏ qua những mong ước giản dị nhất mà bây giờ bản thân thèm muốn có được. Khi đã trải qua nhiều chuyện, phải đương đầu với cuộc sống vội vã và bon chen ngoài kia thì mới hiểu bản thân mình lúc ấy chỉ muốn trở về nhà. Bởi vì khi ở “nhà” chúng ta không phải suy nghĩ về cuộc sống vội vã, bon chen ngoài kia. Nơi ấy chỉ có tình yêu của một ai đó dành cho ta, một trái tim ấm áp của ai đó sẵn sàng sưởi ấm trái tim đang nguội lạnh, đang tổn thương của ta. “Nhà” là thế đấy, là nơi mà ta luôn ao ước được chạy đến để náu mình, để tìm lại sự bình yên.
“ Không nơi nào có thể sánh được với ngôi nhà ta đang ở. Dù đã ở chán chê nhưng đó vẫn là nơi ấm cúng và thân thuộc nhất.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
33 chương