Ánh sáng phía cuối con đường

Chương 23 : Đoản (4)

Cô kiễng lên hôn nhẹ vào má anh coi như đó là một lời cảm ơn. Anh tới gần và hôn nhẹ lên trán của cô. Anh nói: - Em có biết BMW có nghĩa là gì không? - Là tên của một hãng xe mà. - Đó là viết tắt của Be My Wife đó. Cô gái ngốc của anh. - Anh có thấy em nhạt nhẽo không? - Em ngọt như đường ý. Chỉ cần thấy em cười tim anh như đứt phanh rồi. Sao lại hỏi anh như thế? - Tính cách của em hướng nội nên sợ bản thân mình quá nhạt nhẽo. Anh xoa nhẹ lên mái tóc của cô và nói: - Cô gái ngốc này, không cần suy nghĩ nhiều thế. Chỉ cần em nhớ anh yêu em là được. - Em nhớ rồi. Sau đó, anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô nhanh vào trong lớp. Hôm nay là buổi học Triết học, môn mà khiến nhiều sinh viên lo sợ nhất nhưng nó lại rất cần thiết với những người học kinh tế như cô và anh. Thầy Hiển-thầy dạy môn Triết của lớp cô, thầy bước chậm vào lớp: - Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu một vấn đề mới, đó là mối quan hệ biện chứng giữa cơ sở hạ tầng với kiến trúc thượng tầng. Về vấn đề này, thầy muốn bạn Ngọc trình bày về quan điểm của em. - Thưa thầy, cơ sở hạ tầng là khái niệm dùng để chỉ toàn bộ những quan hệ sản xuất tạo nên cơ cấu kinh tế của một xã hội nhất định... Cả lớp đều im lặng lắng nghe từng câu nói của cô, mọi người đều ngạc nhiên có cả sự ngưỡng mộ cô còn anh thì chăm chú ngắm nhìn cô:"Bà xã mình quả thật không thể coi thường được. Nếu không cố gắng hơn nữa thì sẽ bị em vượt qua mất." - Ý kiến của em rất hay.-Thầy vỗ tay khen ngợi cô. - Ý kiến của em còn nhiều thiếu sót nên mong thầy có thể cho em biết về quan điểm của thầy về vấn đề này không ạ? - Câu trả lời của em quả thực còn thiếu sót một số phần. Em nên nói thêm về vai trò của nó. - Vâng ạ. Vừa kết thúc tiết học, anh liền khoác vai cô và nói: - Bà xã em thật lợi hại. - Ai là bà xã của anh chứ. Hứ. - Rồi rồi tiểu khả ái của anh. Chúng ta đi ăn cơm trưa thôi. Cô đưa hộp cơm đã chuẩn bị trước cho anh. Anh tươi cười hạnh phúc và nói: - Có em thực sự anh thấy rất hạnh phúc. - Định lấy lòng em hả? - Em là của anh thì cần gì phải lấy lòng chứ. - Hứ, không thèm quan tâm anh nữa. Cô liền chạy đi trước nhưng chỉ được vài bước thì lại bị anh kéo lại. Anh búng vào trán cô và bảo: - Lại giận dỗi à? Anh biết lỗi rồi mà. - Anh lại còn búng trán em, đau lắm đấy. Anh cúi người xuống hôn nhẹ vào trán cô rồi thổi nhẹ. Mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ còn trái tim đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi. - Anh chỉ đùa em chút thôi, mới thế đã đỏ mặt rồi. - Anh lại còn chọc em. - Thôi, anh biết lỗi rồi, đi ăn trưa nào. Anh nắm tay cô, đưa cô đến tầng thượng của trường học. Quang cảnh ở trên này quả thực rất đẹp, có không khí thoáng đãng lại còn có thể ngắm nhìn hết tất cả mọi thứ ở dưới sân trường. Thật khiến thoải mái. Cô ngắm nhìn anh ăn, quả thực đáng yêu hết phần thiên hạ rồi. Nhìn cô ấy cứ nhìn chằm chằm anh, anh véo má cô một cái rồi bảo: - Anh đẹp trai mà nhưng sự đẹp trai này vẫn là của em, không ai dám lấy mất đâu mà phải ngắm anh thế. - Đồ tự luyến. Chỉ là miệng anh có hạt cơm nên em lấy xuống cho thôi. Cô lấy tay mình Bỏ hạt cơm trên khóe miệng anh xuống rồi nhấn trán anh một cái mạnh, mắng: - Không biết sao em lại thích người tự luyến như anh nữa. - Em hối hận rồi à? Mỗi tội không kịp nữa đâu. Anh kéo cô vào trong lòng mặc kệ sự vùng vẫy của cô. - Lại dám nói câu đấy với anh à? - Ai bảo ai đó tự luyến quá cơ. Hứ, mặc kệ anh đấy. Anh hôn nhẹ vào má cô và ôm cô chặt hơn. Vẻ mặt anh có nét buồn buồn, không khí bỗng nhiên yên ắng hơn. Cô véo hai bên má của anh : - Buồn đấy à? Thích anh cần gì lí do đâu. Anh vẫn không nói gì cả, cô buông ra. Thực sự chỉ vì một câu nói ấy mà anh ấy lại để ý đến vậy, anh ấy giận mất rồi nhưng nhìn vẻ mặt vẫn vô cùng đáng yêu. - Anh giận em thật à? Em chỉ định trêu anh một chút thôi mà. - Giận rồi. Cô hôn nhẹ vào má của anh: - Hết giận chưa? - Chưa.