Ánh sáng phía cuối con đường

Chương 19 : Đoản (3).

Cậu liền đổi biệt danh của cô trên danh bạn là tiểu khả ái, đổi ngay cả màu cuộc trò chuyện thành màu đỏ rồi gửi tin nhắn thoại cho cô:" Cô bé ngốc của tôi, ai cho em tự động dừng cuộc điện thoại khi anh chưa cho phép?" . Sau khi nghe được những câu nói này của cậu, cô liền gửi:"Dỗi luôn nhá." "Dỗi luôn nhá." cậu tức giận liền gọi điện cho cô : - Dỗi cái gì. Anh chỉ trêu em một chút thôi mà tiểu khả ái của anh. - Dỗi. - Ngoan nào. Anh biết lỗi rồi, sau này sẽ không dám chọc em nữa. - Không tha thứ cho anh đâu. - Nếu em không tha lỗi cho anh thì ngay lập tức anh tới kí túc xá của em, ở với em đến lúc nào em hết dỗi thì thôi. - Lần sau anh có dám thế nữa không ? - Anh biết lỗi rồi tiểu khả ái. - Em phải làm bài tập rồi. Bye bye anh . - Không cho phép. Không được nghe giọng của em một lúc liền nhớ rồi, anh muốn nhìn em học bài được không? Nếu có bài luận nào khó có thể hỏi anh . - Chút nữa học xong em sẽ gọi điện cho anh mà. Nha nha. - Vậy em học đi. Yêu tiểu khả ái của anh. Cô liền cúp máy và bắt tay vào việc học. Nhưng đến một bài tập cô đã thử mọi cách làm nhưng đều không tìm được đáp án. Cô liền gửi đề bài và gọi cho anh: - Anh xem thử bài này đi. Em đã thử rất nhiều cách rồi nhưng vẫn không thể giải được. - Em đợi anh một chút. Một lúc sau anh liền gửi đáp án cho cô và giảng cho cô hiểu. Anh hỏi: - Bài này em đã hiểu chưa? - Em hiểu rồi. Cảm ơn anh. - Sao lại khách sáo thế. Tặng anh một phần thưởng đi nào. - Mai nấu bữa trưa cho anh nhé. - Thích ăn nhất món ăn anh nấu.- Anh tươi cười hạnh phúc. Anh hỏi tiếp: - Cũng muộn rồi. Em học xong chưa? - Em vừa học xong chuẩn bị đi ngủ nè. - Muốn nghe anh hát không? Anh muốn em là người đầu tiên nghe anh hát. Chưa cần cô trả lời, anh đã lấy guitar ra và vừa đánh guitar vừa hát một bài: "Đôi khi tâm trạng xuống dốc nặng nề Chỉ cần cậu ở bên Thì bao nhiêu buồn lo Tan biến như chưa từng có... Đã thích cậu đến từng khoảnh khắc, từng phút giây Và thích cậu đến mọi ngóc ngách, mọi đó đây Thích đến nỗi cậu trở nên thân thuộc không thể rời xa Thích cậu nhiều ra sao, tớ không biết đâu Vì thích cậu nên từng trang sách bổ ích hơn Vì thích cậu nên mọi phép toán đều giản đơn Chỉ việc thích cậu thôi cũng trở thành thói quen từ lâu Thích cậu nhiều đến mấy, cậu sẽ hiểu thôi." (Tớ thích cậu nhường nào, cậu sẽ biết thôi) - Chỉ cần nhìn thấy em, bao nhiêu buồn lo sẽ tan biến. Chỉ cần ở bên cạnh em, mọi thứ sẽ trở nên mờ nhạt trước em. Chỉ cần em cười thì trái tim anh đã tan chảy rồi. Yêu em rất nhiều, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Nếu có kiếp sau anh sẽ tiếp tục hối lộ ông trời để cho em tiếp tục ở bên anh . Cô không thể kìm nổi cảm xúc trước những câu nói của anh ấy. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống hai bên gò má. Thực sự từ trước đến giờ chưa có ai nói những câu nói đó với cô. Cô muốn mở miệng cảm ơn anh nhưng vì quá nghẹn ngào nên không thể nói thành câu: - Cảm ơn anh vì đã ở bên em. - Em khóc đấy à? Đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm đấy. - Anh chê em xấu sao? - Đừng khóc mà. Anh không muốn thấy em khóc. - Khóc vì hạnh phúc, khóc vì yêu anh rất nhiều đó. - Ngoan, anh thương, đừng khóc nữa. - Được, em không khóc nữa. Cô quện hết những giọt nước mắt và cố gắng để ổn định cảm xúc nhưng phải mất một lúc mới có thể ổn định. Anh nói: - Muộn rồi, em cũng ngủ đi. Ngủ muộn không tốt cho sức khỏe. - Vâng ạ. Anh ngủ ngon. Love you. Bye bye . - Love you. Hôm sau, cô dậy rất sớm để chuẩn bị bữa trưa cho cả hai đứa. Cô vừa nấu xong thì anh gọi: - Tiểu khả ái ăn sáng chưa? - Em vừa ăn xong rồi. - Để anh đến đưa em đi học. Vừa bước ra khỏi kí túc xá liền nhìn thấy anh. Cô đưa cho anh một phần cơm và nói: - Bữa trưa của anh. - Trưa anh sẽ ăn cơm trưa cùng em . - Vâng ạ. Cô chạm nhẹ của mắt của anh rồi mắng: - Sao mắt lại thâm thế này? Hôm qua anh ngủ muộn à? - 12h anh mới đi ngủ. - Em tưởng hơn 10h anh đã ngủ rồi chứ. Anh nhớ này lần sau em không cho anh ngủ muộn như thế sẽ hại cho sức khỏe đó. - Anh nhớ mà. Anh liền lấy ra hai chiếc khăn, một chiếc màu xanh dương, một chiếc màu vàng chanh. Anh quàng cho cô chiếc khăn màu xanh dương và nói: - Hôm qua thức là khăn tặng em đấy. Sợ em bị ốm. Màu xanh này biểu tượng cho bầu trời , màu vàng biểu tượng cho mặt trời. Bầu trời là anh, em là mặt trời. Anh cũng không khéo tay lắm với lại đây là lần đầu tiên anh đan, không biết em có vừa ý không? - Anh khéo tay mà. Sợ em cũng không đan đẹp như anh. Em rất thích. Cảm ơn anh. Cô kiễng lên hôn nhẹ vào má anh coi như đó là một lời cảm ơn. Anh tới gần và hôn nhẹ lên trán của cô. Anh nói: - Em có biết BMW có nghĩa là gì không? - Là tên của một hãng xe mà. - Đó là viết tắt của Be My Wife đó. Cô gái ngốc của anh. - Anh có thấy em nhạt nhẽo không? - Em ngọt như đường ý. Chỉ cần thấy em cười tim anh như đứt phanh rồi. Sao lại hỏi anh như thế? - Tính cách của em hướng nội nên sợ bản thân mình quá nhạt nhẽo. Anh xoa nhẹ lên mái tóc của cô và nói: - Cô gái ngốc này, không cần suy nghĩ nhiều thế. Chỉ cần em nhớ anh yêu em là được.