Ánh sáng lam
Chương 2 : Người đàn ông thân thiết
Lam Ngọc tựa như một con chim nhỏ bé nép vào lòng người đàn ông . Bàn tay nhỏ bé nắm lấy một góc áo của hắn , đôi mắt đen láy mang theo sự tìm tòi len lén nhìn tất cả những người mặc áo trắng ngoài kia .
" Lam tiểu thư "
Bác sĩ trưởng mang theo khuôn mặt già nua nở một nụ cười hiền hậu như một người cha già nhìn cô , thân hình ông chậm rãi tiến đến . Ông tiến lên một bước , thân thể của cô lại run lên một chút , đến khi ông đến gần thì hốc mắt chảy ra từng giọt nước ướt át , nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề nhìn người đàn ông bên cạnh , giọng nói sụt sùi :
" Mắt lam , huhuhuhu ...."
Bàn tay ôm chầm lấy eo hắn , vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn rắn chắc , thân thể cô run rẩy một cách kịch liệt , giọng nói mang theo vài phần sợ hãi
" Không , không , đừng lại gần ... "
Cảm xúc như trào dâng mãnh liệt , càng ngày , thân hình cô càng run rẩy , giọng nói đứt quãng ngày càng lớn , mạnh và mang theo vài phần the thé
Người đàn ông sợ hãi ôm thân hình mềm mại thật chặt , liếc nhẹ vị bác sĩ đang không biết phải làm sao kia làm cả người ông giật lùi về phía sau . Bàn tay to lớn nâng khuôn mặt tèm lem đầy nước mắt của cô lên , đôi mắt xanh dương mênh mông nhìn cô dầy dịu dàng , giọng nói trần đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều :
" Ngốc , khóc như thế này xấu lắm , biết không hả ?"
Ngắt chiếc mũi đang sụt sịt của cô , hắn dịu dàng cười , ngón tay thon dài chỉ vào chiếc áo sơ mi đang ướt sũng của mình , trách mắng :
" Vật nhỏ , em nhìn thấy gì không hả ? Kiệt tác của em đó ." o0o
Vị bác sĩ già lắc nhẹ đầu nhìn thân hình người con gái đang như con Kanguru hai chân ôm chặt lấy phần eo của người đàn ông , ngón tay còn vòng nhỏ trước ngực người đàn ông , trông thật sự rất giống một đứa trẻ mắc lỗi bị bố mẹ mắng . Thật đáng yêu .
" Lam tiểu thư có lẽ đã phải trải qua một sự việc vô cùng kinh hoàng cùng sợ hãi , mà bây giờ nếu như muốn điều trị thì phải an tâm dưỡng thương ( vết thương trong lòng đó ) , phải làm mất đi sự sợ hãi đó . Mà việc này , chỉ có ngài mới có thể làm được , giờ đây cô ấy như một đứa trẻ không điểm tựa mà ngài chính là một người mà Lam tiểu thư cảm thấy an toàn nhất , vậy nên ... "
Ông chưa dứt lời , giọng nói trầm thấp của người đàn ông mạnh mẽ xen vào
" Tôi biết "
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
85 chương
36 chương
7 chương
6 chương