Tôi có thể thấy có ít nhất 30 tên cướp. Tình cảnh hiện tại có vẻ khá tồi tệ, vì cả phía trước và phía sau của chúng tôi đều bị bao vây bởi những tên cướp cầm kiếm, giáo và vũ khí cận chiến khác. Trên sườn núi bên phải chúng tôi, có các cung thủ sẵn sàng xả cung xuống chúng tôi và bên trái chúng tôi là mép núi với sương mù lờ mờ như muốn vẫy gọi chúng tôi. Jasmine, Durden và cha tôi dường như vẫn ổn, không có vết thương rõ ràng nào, nhưng cô Helen có khuôn mặt hơi tái nhợt vì có một mũi tên nhô ra khỏi bắp chân phải. Một gã đầu trọc với nhiều vết sẹo khiến khuôn mặt như bị biến dạng và cơ thể to lớn như một con gấu, mang theo một chiếc rìu khổng lồ lên tiếng."Xem chúng ta có gì ở đây này. Khá lắm anh em. Chỉ để phụ nữ và thằng nhóc đó còn sống. Cố gắng đừng làm chúng bị sẹo quá nhiều. Hàng hóa bị hư hỏng sẽ bị giảm giá đấy. Hàng hóa bị hư hỏng…? Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng lên và cứng ngắc lại vì một cơn thịnh nộ mà đã khá lâu rồi tôi không cảm thấy. Được che chở trong bong bóng của ngôi nhà của mình đã khiến tôi gần như quên rằng bất kỳ thế giới nào cũng có chung những tên rác rưỡi. Tôi đã sẵn sàng lao về phía tên côn đồ đó mà gần như quên mất rằng bây giờ tôi chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi. “Chỉ có 4 pháp sư và không ai trong số chúng là Conjurer! Những kẻ còn lại là chiến binh bình thường thôi!” Cha tôi hét lên. Nhìn dao động mana nhẹ xung quanh cơ thể của người khác có thể giúp ta phân biệt người thường với pháp sư, nhưng đó chỉ là khi bạn có thể tập trung đủ tốt. Ngoài ra, cũng có thể đoán họ là một Augmenter hay Conjurer dựa trên thể chất và vũ khí mà họ cầm trên tay. Nhanh chóng quay trở lại những ngày còn làm thám hiểm gia trước đây của mình khi còn là chỉ huy nhóm Twin Horns; cha tôi đeo găng tay sắt vào và hét lên. “Lập đội hình phòng thủ!” Adam nhanh chóng đến đứng ở phía sau chúng tôi, giơ ngọn giáo sắc nhọn lên, trong khi Jasmine và Helen nhanh chóng đến bên trái chúng tôi với cả hai vũ khí của họ trên tay, đứng trước mặt bọn tôi. Cha tôi và Durden đứng đối mặt với sườn núi, chọn vị trí có thể che chắn cho chúng tôi khỏi các cung thủ trên cao. Angela duy trì vị trí của mình, nhưng rồi cô đứng dậy và chuẩn bị một câu thần chú khác trong khi cô giữ cho rào chắn gió hoạt động. “Nghe lệnh ta hỡi các thổ tinh linh và bảo vệ đồng minh của ta; không được phép để họ bị thương. Tường Đất!” Mặt đất rung lên ầm ầm khi một bức tường đất dài 4 mét trồi lên từ mặt đất, cong lên trước mặt Durden. Ngay lúc đó, cha tôi xông lên phía trước và nâng đôi găng tay lên để đỡ đống mũi tên, lao về phía các cung thủ của kẻ thù. Một lát sau, Angela hoàn thành niệm chú phép của mình và giải phóng một luồng gió mạnh nhắm vào phía trước và phía sau con đường. Như hiểu ý, Adam và Jasmine liền đi theo sát sau câu thần chú gió đó, đối mặt với kẻ thù đang bị choáng và cố gắng chặn những lưỡi dao. Helen ở lại phía sau, giương cung lên và cường hóa đầu tên trong một ánh sáng xanh huyền ảo. Đội hình này khá lý tưởng trong việc bảo vệ hàng hóa có giá trị cao, hoặc V. I. P., với hai lớp bảo vệ từ Conjurer và một pháp sư cung thủ sẵn sàng bắn hạ bất cứ ai có thể để vượt qua hàng tiến công của Adam, Jasmine và Cha. “Có mấy tên đang đến đó Helen!” Adam hét lên khi chú ấy né được một cây gậy chùy đập mạnh xuống mặt đất nơi chú đứng trước và nhanh chóng lia kiếm chém vào cổ họng tên cướp kém may mắn đó. Mắt hắn ta mở to khi hắn tuyệt vọng thả vũ khí xuống và cố gắng ôm vết thương chí mạng bằng tay, máu tuôn ra quakhe hở giữa các ngón tay. Trong khi đó, một gã đàn ông trung niên cộc cằn cầm mã tấu lao về phía Angela, cố gắng phá vỡ câu thần chú. Mặc dù phép thuật lưỡi kiếm gió không đủ mạnh, nhưng nó có thể phân tâm Angela nên cần phải ngăn đòn đó lại ngay tức khắc. Tôi cố gắng giải thoát bản thân khỏi vòng tay của mẹ để chặn người đàn ông trước khi hắn có thể kịp tấn công Angela, nhưng trước khi tôi có thể tách mình ra khỏi Mẹ và lấy thanh kiếm gỗ của mình, mọi thứ đã kết thúc. Một tiếng “Vút” xé gió vang lên. Mũi tên do Helen bắn ra có lực đủ mạnh để xuyên qua bộ giáp bằng sắt của tên đó và nhấc hắn ta lên và đẩy hắn bay lùi lại vài mét trước khi găm chặt hắn ta xuống đất. Rút thêm mũi tên khác, Helen nheo mắt. Tôi có thể thoáng thấy mana tụ tập ở mắt phải của cô khi cô ấy nhắm mắt lại. Sau đó là một tiếng “Vút” khác vang lên. Mũi tên được cường hóa bay xé gió, bỏ qua mọi sức cản của không khí và bay đến trước một tên chiến binh khác. Gã này này làm tôi nhớ đến một Durden nhưng nhỏ con hơn, ngoại trừ có nhiều cơ bắp và khuôn mặt nham hiểm hơn nhiều. Hắn ta trợn mắt tập trung và chặn mũi tên với thanh kiếm khổng lồ có cùng chiều cao với hắn. Với một âm thanh khiến tôi nghĩ đến một viên đạn bắn vào kim loại, tên chiến binh đó bị đẩy lùi khoảng một mét nhưng không hề hấn gì vì hắn ta găm cây đại đao của mình xuống đất, và giảm lực va chạm bằng đôi chân của mình. Tuy nhiên, trước khi hắn ta còn có cơ hội làm bất cứ điều gì khác, một mũi tên khác đã bay thẳng vào trán hắn ta, hút hết sự sống khỏi mắt hắn. Trong khi đó, Jasmine thì đang chiến đấu dữ dội với một tên Augmenter sử dụng một cây roi dài. Jasmine gặp bất lợi vì hai con dao găm của cô có tầm tấn công ngắn, cô phải tập trung cao độ để tránh những chuyển động thất thường của cây roi. Kẻ thù dường như hiểu được rằng cô đang gặp khó khăn, nên hắn chêm thêm một vài lời khiêu khích trong khi liếm đôi môi nứt nẻ của hắn. “Ta sẽ đảm bảo chăm sóc tốt cho cô trước khi bọn ta bán cô đi như một nô lệ. Đừng lo lắng, đến khi ta huấn luyện xong, cô sẽ quỳ xuống cầu xin ở lại với ta thôi!” Và tiếp tục liếm lên môi. Tôi rùng mình và siết chặt nắm đấm của mình trong bực bội vì không thể làm được gì. Chống lại một tên chiến binh, tôi có thể có thể chiến thắng đấy, nhưng chống lại pháp sư Augmenter trưởng thành? Tôi không đủ tự tin có thể giành được chiến thắng. Chẳng lẽ tôi phải đứng nhìn trong khi mọi người liều mạng bảo vệ chúng tôi? Tôi không thể làm gì được sao? Tôi chỉ có thể nghiến răng và chịu đựng. Bức tường đất đang đứng vững trãi không có mũi tên nào có thể xuyên qua. Với bàn tay trái hướng về phía bức tường đất, chú ấy vận một luồng mana liên tục vào nó để giữ cho nó không bị sụp đổ. Durden sau đó tạo ra một khe nhỏ ở giữa bức tường để anh ta có thể nhìn thấy cha tôi và các cung thủ đang cố gắng chạy tán loạn để trốn. “Hãy nghe lệnh con hỡi Đất Mẹ. Đâm xuyên qua các kẻ thù của con. Đừng để bất kì ai trong số chúng sống. Gai Đất!” Gần như ngay lập tức, một tá gai đâm lên từ mặt đất, nhắm vào cung thủ. Trong khi một số tên xoay sở để tránh các gai đất, nhiều tên bị găm xuyên người, tiếng hét của chúng chỉ kéo dài trong tích tắc trước khi từ bỏ nhân gian. Durden có vẻ khá kiệt sức sau khi thi triển câu thần chú đó; tôi có thể thấy một vài giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên khuôn mặt chú. Mẹ đưa tôi ôm tôi chặt hơn. Không có ai từ phía chúng tôi bị thương sau khi Helen buộc lại vết thương trên bắp chân. May mắn thay, mũi tên đó không ghim sâu nhờ cường hòa cơ thể. Khi cô băng bó vết thương lại, máu đã ngừng chảy. Nhưng trong suốt khoảng thời gian này, mẹ tôi có vẻ mặt hốt hoảng liên tục, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng, đầu mẹ luôn ngó dọc xuôi, cố gắng để ý bất cứ điều gì có thể gây hại cho chúng tôi. Mặc dù ban đầu tôi có chút bối rối, nhưng rồi tôi cũng lờ đi. Xét về mặt tinh thần, vì bà không còn làm một thám hiểm gia đã quá lâu rồi, không như cha tôi, có lẽ bà không quen với những tình huống như thế này và chỉ đang lo lắng cho chúng tôi. Trận chiến đang đến dần đến đỉnh điểm. Nhóm cướp đã không hề nghĩ rằng mọi thành viên trong nhóm của chúng tôi đều là pháp sư hàng xịn. Tất cả các chiến binh cận chiến đã chết hết, những tên duy nhất còn sống là bốn pháp sư và một vài cung thủ rải rác trên đường chạy trốn. Jasmine vẫn gặp rắc rối với tên sử dụng roi bệnh hoạn đó, nhưng hắn ta gần như không còn kiêu ngạo nữa, người đầy các vết cắt và bầm tím trên cơ thể, máu tuôn ra. Rút thêm mũi tên khác, Helen nheo mắt. Tôi có thể thoáng thấy mana tụ tập ở mắt phải của cô khi cô ấy nhắm mắt lại. Sau đó là một tiếng “Vút” khác vang lên. Mũi tên được cường hóa bay xé gió, bỏ qua mọi sức cản của không khí và bay đến trước một tên chiến binh khác. Gã này này làm tôi nhớ đến một Durden nhưng nhỏ con hơn, ngoại trừ có nhiều cơ bắp và khuôn mặt nham hiểm hơn nhiều. Hắn ta trợn mắt tập trung và chặn mũi tên với thanh kiếm khổng lồ có cùng chiều cao với hắn. Với một âm thanh khiến tôi nghĩ đến một viên đạn bắn vào kim loại, tên chiến binh đó bị đẩy lùi khoảng một mét nhưng không hề hấn gì vì hắn ta găm cây đại đao của mình xuống đất, và giảm lực va chạm bằng đôi chân của mình. Tuy nhiên, trước khi hắn ta còn có cơ hội làm bất cứ điều gì khác, một mũi tên khác đã bay thẳng vào trán hắn ta, hút hết sự sống khỏi mắt hắn. Trong khi đó, Jasmine thì đang chiến đấu dữ dội với một tên Augmenter sử dụng một cây roi dài. Jasmine gặp bất lợi vì hai con dao găm của cô có tầm tấn công ngắn, cô phải tập trung cao độ để tránh những chuyển động thất thường của cây roi. Kẻ thù dường như hiểu được rằng cô đang gặp khó khăn, nên hắn chêm thêm một vài lời khiêu khích trong khi liếm đôi môi nứt nẻ của hắn. “Ta sẽ đảm bảo chăm sóc tốt cho cô trước khi bọn ta bán cô đi như một nô lệ. Đừng lo lắng, đến khi ta huấn luyện xong, cô sẽ quỳ xuống cầu xin ở lại với ta thôi!” Và tiếp tục liếm lên môi. Tôi rùng mình và siết chặt nắm đấm của mình trong bực bội vì không thể làm được gì. Chống lại một tên hiến binh, tôi có thể có thể chiến thắng đấy, nhưng chống lại pháp sư Augmenter trưởng thành? Tôi không đủ tự tin có thể giành được chiến thắng. Chẳng lẽ tôi phải đứng nhìn trong khi mọi người liều mạng bảo vệ chúng tôi? Tôi không thể làm gì được sao? Tôi chỉ có thể nghiến răng và chịu đựng. Bức tường đất đang đứng vững trãi không có mũi tên nào có thể xuyên qua. Với bàn tay trái hướng về phía bức tường đất, chú ấy vận một luồng mana liên tục vào nó để giữ cho nó không bị sụp đổ. Durden sau đó tạo ra một khe nhỏ ở giữa bức tường để anh ta có thể nhìn thấy cha tôi và các cung thủ đang cố gắng chạy tán loạn để trốn. “Hãy nghe lệnh con hỡi Đất Mẹ. Đâm xuyên qua các kẻ thù của con. Đừng để bất kì ai trong số chúng sống. Gai Đất!” Gần như ngay lập tức, một tá gai đâm lên từ mặt đất, nhắm vào cung thủ. Trong khi một số tên xoay sở để tránh các gai đất, nhiều tên bị găm xuyên người, tiếng hét của chúng chỉ kéo dài trong tích tắc trước khi từ bỏ nhân gian. Durden có vẻ khá kiệt sức sau khi thi triển câu thần chú đó; tôi có thể thấy một vài giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên khuôn mặt chú. Mẹ đưa tôi ôm tôi chặt hơn. Không có ai từ phía chúng tôi bị thương sau khi Helen buộc lại vết thương trên bắp chân. May mắn thay, mũi tên đó không ghim sâu nhờ cường hòa cơ thể. Khi cô băng bó vết thương lại, máu đã ngừng chảy. Nhưng trong suốt khoảng thời gian này, mẹ tôi có vẻ mặt hốt hoảng liên tục, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng, đầu mẹ luôn ngó dọc xuôi, cố gắng để ý bất cứ điều gì có thể gây hại cho chúng tôi. Mặc dù ban đầu tôi có chút bối rối, nhưng rồi tôi cũng lờ đi. Xét về mặt tinh thần, vì bà không còn làm một thám hiểm gia đã quá lâu rồi, không như cha tôi, có lẽ bà không quen với những tình huống như thế này và chỉ đang lo lắng cho chúng tôi. Trận chiến đang đến dần đến đỉnh điểm. Nhóm cướp đã không hề nghĩ rằng mọi thành viên trong nhóm của chúng tôi đều là pháp sư hàng xịn. Tất cả các chiến binh cận chiến đã chết hết, những tên duy nhất còn sống là bốn pháp sư và một vài cung thủ rải rác trên đường chạy trốn. Jasmine vẫn gặp rắc rối với tên sử dụng roi bệnh hoạn đó, nhưng hắn ta gần như không còn kiêu ngạo nữa, người đầy các vết cắt và bầm tím trên cơ thể, máu tuôn ra. Adam đã đính hôn với một người làm việc với song kiếm. Phong cách chiến đấu của anh ấy khiến tôi liên tưởng đến một con rắn, với những pha di chuyển linh hoạt và tấn công bất ngờ. Anh ta nên được coi là một trong những người tăng cường nguyên tố hiếm hoi với phong cách thuộc tính nước. Gia cố cho trục của cây thương của anh ta trở nên linh hoạt, các đòn tấn công của anh ta là một ảo ảnh của những cú đâm nhanh và vuốt chất lỏng. Trận chiến có vẻ có lợi cho anh ta; Người cầm hai tay có những vết thương chảy rất nhiều máu khi anh ta cố gắng tránh khỏi sự tấn công dữ dội của các cuộc tấn công. Một tiếng va chạm như sấm sét đã chuyển sự chú ý của tôi khỏi trận chiến của Adam. Cha tôi đã bị đánh gục bởi những mảnh vụn của thứ giờ còn sót lại của phép thuật [Bức tường Trái đất] và đang cố gắng gượng dậy khi máu chảy ra từ khóe môi."Cha!!" "Anh yêu!"Tôi lao ra khỏi hàng rào chắn gió, quỳ trước Cha, mẹ tôi theo ngay sau lưng. Tôi có thể thấy sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy khi cô ấy hồi hộp suy nghĩ xem mình có thể làm gì. Tôi không biết tại sao cô ấy không chữa bệnh cho anh ấy, có lẽ vì cô ấy quá giật mình, nhưng ngay khi tôi định đề nghị thì bố tôi đã cắt lời tôi."Ho! Alice, hãy nghe tôi. Đừng lo lắng cho tôi. Nếu bạn sử dụng một câu thần chú chữa bệnh ngay bây giờ, họ sẽ nhận ra bạn là người như thế nào và cố gắng hơn nữa để bắt bạn. Họ sẽ sẵn sàng hy sinh nhiều hơn nữa nếu họ biết! " anh căng thẳng, giọng thì thào trầm thấp. Sau một hồi do dự ngắn ngủi, run rẩy, mẹ tôi lấy cây đũa phép ra và bắt đầu tụng kinh. Tôi sẽ cho rằng việc tụng kinh lắp bắp của cô ấy là do thấy chồng mình bị thương, nhưng không hiểu sao, có cảm giác như cô ấy gần như… sợ sử dụng phép thuật của mình. Cha quay sang tôi sau khi từ bỏ việc thuyết phục vợ. “Art, hãy lắng nghe cẩn thận. Sau khi phép chữa bệnh kích hoạt, chúng sẽ cố gắng bắt giữ mẹ bạn bằng mọi giá. Sau khi tôi đủ lành lặn, tôi sẽ giao tranh với thủ lĩnh và cố gắng câu thêm thời gian. Tôi nghĩ tôi có thể đánh bại anh ta, nhưng không phải nếu tôi phải lo lắng về việc bảo vệ các bạn. Đưa mẹ bạn trở lại con đường và không dừng lại; Adam sẽ mở ra một con đường cho bạn ”. “Không có bố! Tôi đang ở với bạn. Tôi có thể chiến đấu! Bạn đã thấy tôi! Tôi có thể giúp!" Cân nhắc về sự trưởng thành đã lảng tránh tôi. Dường như vào lúc này, tôi ở bên ngoài thật sự làm ra vẻ đứa trẻ bốn tuổi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi sẽ không bỏ lại gia đình mà tôi ngày càng yêu thương và những người bạn mà tôi đã gắn bó rất nhiều trong tuần rưỡi qua."HÃY NGHE TÔI, ARTHUR LEYWIN!" Cha thống khổ gầm lên. Đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng anh như thế này; loại giọng nói mà người ta chỉ sử dụng cho các biện pháp tuyệt vọng. “Tôi biết bạn có thể chiến đấu! Đó là lý do tại sao tôi giao mẹ của bạn cho bạn. Bảo vệ cô ấy và bảo vệ em bé bên trong cô ấy. Tôi sẽ bắt kịp với bạn sau khi chuyện này kết thúc. "Lời nói của anh làm tôi rung động như sấm. Bảo vệ cô ấy và bảo vệ em bé bên trong cô ấy… Đột nhiên, mọi thứ nhấp nháy. Tại sao cô ấy lại hành động hoang tưởng như vậy. Tại sao cô ấy lại ôm chặt lấy tôi và đảm bảo rằng không có gì đến gần chúng tôi. Tại sao cả Durden và Angela đều bảo vệ chúng tôi bằng những phép thuật phòng thủ, thay vì chỉ một trong số chúng. Mẹ tôi đã mang thai. “Cha đã định nói với con khi chúng ta đến Xyrus, nhưng…” Chưa nói hết câu, cha chỉ nhìn tôi ngượng ngùng; vẫn còn tái nhợt vì cú đánh mà anh ta nhận được từ tên trùm đầu hói, cầm rìu."Được rồi, tôi sẽ bảo vệ mẹ."“Cậu bé Atta. Đó là con trai tôi."Mẹ tôi đã hoàn thành bài tụng của mình vào lúc này và cả bà và bố tôi đều tỏa sáng trong một thứ ánh sáng trắng vàng rực rỡ. “Sonova— Một trong số họ là một người chữa bệnh! Đừng để cô ấy chạy mất! ” tên cầm đầu gầm lên. Tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của mẹ bằng cả hai tay và kéo bà di chuyển trong khi củng cố bản thân bằng mana. Chúng tôi đến khu vực Adam và tay đôi đang giao chiến cách đó chục mét."Art, nhanh xuống, tôi bắt được anh ta!" Adam sủa khi giữ chân đối thủ. Người song hành rõ ràng đã thất vọng vì không thể liên lạc với tôi và mẹ vì Adam. Chúng tôi vội vã xuống dốc khi tôi nghe thấy một âm thanh * wizz * yếu ớt ở bên trái. Hành động theo bản năng, tôi bật dậy, đưa thanh kiếm gỗ của mình lên và gia cố toàn thân và thanh kiếm để chống lại cú đánh của mũi tên đang lao tới. Một tiếng nứt vỡ vụn vang lên khi mũi tên chạm vào thanh kiếm gỗ. May mắn thay, mũi tên không được gia cố bằng bất kỳ mana nào nên, mặc dù lực đẩy tôi lùi lại, tôi vẫn có thể lấy lại thăng bằng giữa không trung bằng cách sử dụng lực bắn bằng cách xoay người và chuyển hướng mũi tên đi. Tôi tiếp đất bằng đôi chân của mình kém ấn tượng hơn một chút so với mong muốn, ném đi những gì còn sót lại trên thanh kiếm gỗ của tôi. “Cái gì— Hự!”… Là tất cả những gì tôi nghe được từ kẻ tấn công trước khi anh ta bị đâm ngay bởi một mũi tên do Helen bắn."ĐI!" Cô ấy kêu lên, bổ sung một mũi tên khác và bắn nó vào tên thủ lĩnh của bọn cướp để hỗ trợ cha tôi. Điều đó thật kỳ lạ. Hiện tại, Jasmine, Adam, và cha tôi, cùng với Helen, mỗi người đang chiến đấu với một pháp sư. Đã không có bốn? “Damien! Quên kế hoạch đi, đừng để họ sống! ” Con đầu đàn sủa lên. Anh ta đang chỉ huy ai? “… Đáp lại lời kêu gọi của tôi và rửa sạch tất cả vào quên lãng!” một giọng nói yếu ớt kết thúc tụng kinh.[Vòi rồng]Từ trên sườn núi, một trong những "cung thủ" rải rác đã chắp tay lại, nhắm vào tôi và mẹ. Chúng tôi đã bị lừa. Anh ta đã tự ngụy trang trong lúc hỗn loạn. Anh ta không phải là một cung thủ hay thậm chí là một người tăng cường. Anh ấy là một người gợi ý! Chết tiệt! Tôi không có nhiều thời gian để phản ứng khi một quả cầu nước có áp suất khổng lồ, đường kính ít nhất ba mét, bắn về phía chúng tôi, tăng kích thước khi nó đến gần. Đầu óc tôi quay cuồng cố gắng đưa ra các lựa chọn. Bên phải tôi là mẹ tôi, và bên trái tôi là Adam và đối thủ của anh ta không xa; và đằng sau tôi, tất nhiên, là rìa núi. Ngay cả khi tôi có thể né được điều này, mẹ sẽ không thể làm được và mẹ sẽ bị buộc ra khỏi mỏm núi. Tôi nên làm gì?"Chết tiệt!" Tôi hét lên một tiếng không thích hợp với một đứa trẻ bốn tuổi! Lấy hết lượng mana còn lại trong cơ thể bị nguyền rủa này, tôi tóm gọn mẹ mình, đẩy cả hai chúng tôi ra khỏi đường. Tôi nhanh chóng nhận ra cơ thể nặng 40 pound của mình không đủ động lực để đẩy cả hai ra khỏi tầm bắn của vòi rồng. Không có lựa chọn! Nếu tôi đi xuống, tôi sẽ đảm bảo hạ gục tên khốn đó với tôi! Tôi truyền mana vào tay mình và đẩy mẹ xuống xa hơn, ra khỏi phạm vi. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như chuyển động chậm lại khi mẹ tôi từ từ mở to mắt vì hoảng sợ và không thể tin được. Cô ấy có thể bị bầm tím khá nặng sau cú xô đẩy, nhưng những vết thương nhẹ trên cơ thể là vấn đề ít nhất của tôi vào lúc đó. Nếu cô ấy không muốn dính phải một câu thần chú khác, tôi phải loại bỏ kẻ ám ảnh này. Tháo con dao mà Jasmine đưa cho tôi từ thắt lưng, tôi thấm đẫm ma lực vào nó. Những gì tôi đang cố gắng làm, tôi chỉ làm với ki trong thế giới cũ của tôi, không bao giờ với mana. Sau khi đã sẵn sàng mana vào con dao, tôi ném nó như một chiếc boomerang, nhắm nó vào người liên hợp, người vẫn đang tập trung vào vòi rồng. Vừa uốn mình quanh mép của khối nước đại bác khổng lồ, tôi nghe thấy tiếng dao đâm mạnh vào da thịt. Pháp sư hét lên một tiếng đau đớn chói tai sau đó là một chuỗi lời nguyền cho thấy rằng pháp sư chưa chết. Mất tập trung, vòi rồng của pháp sư mất dạng, nhưng không may, vẫn có một dòng nước dâng lên đủ mạnh để đẩy tôi ra khỏi vách đá. Thời gian cho kế hoạch B. Kế hoạch B chỉ trong trường hợp cú ném ban đầu của tôi không thể giết được anh ta. Tôi đã thành công trong canh bạc của Kế hoạch B, và điều đó đang tạo ra một chuỗi mana mỏng gắn con dao, hiện đang gắn chặt ở đâu đó trong cơ thể của người liên hợp, vào tay tôi. Tôi giật lại sợi dây mana ngay khi câu thần chú đâm vào cơ thể tôi như một bức tường gạch, đánh bay từng ounce không khí mà tôi có trong phổi và rất có thể làm tôi gãy xương sườn. Giống như một con cá mắc câu trên dây, tôi có thể nghe thấy tiếng hét của pháp sư trên dòng nước đang phun trào khi anh ta bị kéo xuống với tôi một cách bất lực bằng sức mạnh của phép thuật của chính mình. Ngay cả khi tầm nhìn của tôi bắt đầu tối đi, tôi vẫn có thể thấy trận chiến sắp kết thúc. Cha và Helen vừa giết được tên thủ lĩnh. Angela, cung cấp cho Jasmine sự dự phòng, cho phép họ đặt người sử dụng roi lên vị trí cuối cùng của anh ta. Trong khi đó, tôi phát hiện ra Durden khi anh ta đang tuyệt vọng dùng một câu thần chú để cứu tôi, nhưng tôi biết đã quá muộn; câu thần chú đã đánh gục tôi quá xa. Tuy nhiên, tôi được an ủi rằng mọi người sẽ ổn thôi. Có lẽ điều duy nhất tôi sẽ hối tiếc khi không thể gặp em bé của mình. Cùng với đó, tôi cảm thấy giấc ngủ lạnh lẽo đã cướp mất tôi. Chết tiệt… Tôi luôn muốn trở thành một người anh trai.