"Không mang cái này à?" Đổng Văn Văn vất vả soạn đồ đạc cho vào vali, Âu Thời Phong ngồi một bên chỉ hết cái này đến cái kia, khiến cô thực sự rất muốn đánh anh. "Âu Thời Phong anh mà còn bỏ thêm đồ vào nữa, đêm nay anh đừng có mà động vào em." Nghe Đổng Văn Văn uy hiếp, bàn tay đang cầm chiếc áo ngực ren đen bất chợt dừng lại, anh không sợ gì cả chỉ sợ cô ấy lạnh nhạt với mình, có những thói quen thật đáng sợ, khi mất đi rồi mới nhận ra không còn hơi ấm bên cạnh, sẽ chẳng thể nào an tâm ngủ ngon giấc. "Em xong rồi, đi thôi." Đổng Văn Văn cảm thấy mang theo chút quần áo là được rồi, trước sau gì mà chẳng phải dọn đi, đâu thể coi nhà anh như nhà mình được, nhỡ đâu chưa kịp ở, vị Âu phu nhân kia đã tới đuổi cô đi rồi. "Âu Thời Phong anh không đi à?" Người đàn ông này vừa rồi còn vui vẻ lắm mà, mới thế đã xị mặt ra rồi, tính cách thay đổi bất thường như vậy thật khó nuôi. Cô đi tới cúi xuống quan sát khuôn mặt anh, có chút buồn cười hai tay ôm lấy má anh: "Em đã làm gì anh đâu mà anh dỗi, anh mà không đi em dỗi lại đấy nhé." "Hay là ngủ dậy rồi mới đi?" Anh bắt lấy bàn tay đang sờ tới sờ lui trên mặt mình lại, kéo cả người cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt nổi lên tia dục vọng ở bên tai cô thì thầm. "Anh đừng có cả ngày dùng thân dưới để suy nghĩ được không? Em ngủ chán rồi không muốn ngủ nữa." Đổng Văn Văn đẩy Âu Thời Phong ra đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người mình, tự mình xách hành lý đi ra cửa. "Chuyện gì?" Bên kia Âu Thời Phong vừa bắt máy đã mang theo sự bực dọc, khó chịu, trợ lý Từ ngơ ngác không hiểu mình hôm nay bước chân nào ra cửa? Mà lại đen đủi thế này gọi đúng vào lúc Âu Thời Phong khó ở, một lúc lâu sau ấp úng lên tiếng: "Âu tổng tôi đã sắp xếp được cuộc hẹn với Hoa Kế Đạt rồi, lúc 10 giờ tại nhà hàng Nhật Á." Âu Thời Phong nhìn đồng hồ trên tay bây giờ đã 9 giờ 30 rồi, cậu ta nghĩ anh lúc nào cũng rảnh để mặc người ta quyết định giờ giấc, gọi lúc nào là đi lúc đấy à? "Từ Cận báo cáo của cậu, ngày mai tôi tới phải có sẵn trên bàn rồi." "Âu..." Từ Cận than khóc định nói thêm vài câu nhưng đầu dây bên kia chỉ còn tiếng kêu "Tút tút" anh đã làm sai cái gì chứ? Bản báo cáo kia không phải ba ngày sau mới cần sao, anh còn chưa làm được chữ nào, tối nay còn có hẹn đi uống rượu với mấy người bạn nữa, thức thâu đêm còn chẳng xong ấy, ra ngoài cái gì nữa. "Vừa rồi em thấy anh to tiếng với ai đấy?" Đổng Văn Văn đứng ở ngoài cửa chờ mãi mới thấy Âu Thời Phong đi ra, vừa rồi không biết người nào xấu số bị người đàn ông này thị uy? "Đâu có, em nghe nhầm rồi giọng anh chỉ hơi to thôi." Âu Thời Phong phút chốc liền thay đổi sắc mặt, hớn hở cầm lấy vali giúp cô mang xuống xe. "Vào đây chờ anh một lát, anh đi gặp một người." Anh theo địa chỉ trợ lý Từ đưa cho dừng xe trước cửa nhà hàng, thấy cô đang thắc mắc nhìn mình, quay sang giải thích. "Vâng." Đổng Văn Văn tự mình mở cửa xuống xe, theo anh đi vào bên trong. Không biết có phải bọn họ tới sớm hay người kia đi muộn, ngồi một lúc lâu vẫn chưa thấy bóng dáng chỗ nào, Đổng Văn Văn bắt đầu khó chịu liên tục trống tay thở dài. "Anh gọi đồ ăn cho em nhé!" Âu Thời Phong ôm lấy eo Đổng Văn Văn để cô dựa sát vào người mình, đã qua giờ hẹn gần 20 phút rồi, mà hắn ta vẫn chưa chịu tới Hoa Kế Đạt này nghĩ mình là người quan trọng, nên muốn làm giá với anh sao? Đối với anh chuyện gì cũng có bước dự phòng thiếu đi hắn cũng chẳng sao cả. "Cạch." Chiếc cửa đóng chặt đã lâu lúc này mới có dần hé mở. "Âu tổng xin lỗi anh tôi bị theo dõi, khó khăn lắm mới ra được tới đây." Hoa Kế Đạt không giống như nói dối, cả người giống như vừa mới chui từ căn nhà hoang đi ra, quần áo khắp nơi đều là bụi bặm. "Cậu ngồi đi." Âu Thời Phong liếc nhìn Hoa Kế Đạt coi như đã hiểu, không muốn mất thời gian vào những chuyện không đâu, bảo anh ta ngồi xuống. "Yên tâm, cô ấy là bạn gái của tôi." Thấy Hoa Kế Đạt nhìn về phía Đổng Văn Văn đang ngồi ở một góc chơi game, Âu Thời Phong hiểu ý anh ta đang nghĩ gì, lên tiếng giải thích. Hoa Kế Đạt gật đầu, lúc này mới yên tâm cầm lấy tài liệu mình mang theo từ trong túi áo lấy ra. Khi anh ta còn ở nước ngoài, đã sớm tìm hiểu về đối thủ cạnh tranh của Thạch Lâm, trong đó người nổi bật nhất chính là Âu Thời Phong, đang muốn tìm cách liên lạc thì anh lại chủ động gọi tới, đáng lẽ có thể đi sớm hơn, nhưng vừa bước ra khỏi khách sạn cảm thấy có ai đó luôn đứng từ xa dõi theo mình, phải lăn lộn mãi mới tới được đây. "Đây là tài liệu tôi đã dùng rất nhiều năm để thu thập được." Tất cả những gì anh ta tìm hiểu đều liên quan đến cái chết của Hoa Lam Nguyệt, người vợ đầu của Thạch Lâm, trước kia ông ta công bố với bên ngoài phu nhân mình bị chết vì bệnh suy tím, nhưng trong những gì Hoa Kế Đạt điều tra ra thì bà ấy chưa từng có tiểu sử bệnh tim. Trong các xét nghiệm gần nhất trước khi chết của Hoa phu nhân, phát hiện được bà ấy trong nhiều năm liền thường xuyên uống một loại thuốc độc hại, thứ thuốc này rất khó phát hiện ra bởi độc tính của nó thiên về thời gian, một khi đã quen với liều lượng có nó, chỉ cần tăng thêm liều lượng cơ thể sẽ không chịu nổi dẫn đến tình trạng giống như bệnh tim, đột ngột đau tim khó thở mà chết đi. "Người nào mà lòng dạ ác độc như vậy, đến người vợ kết tóc cũng âm mưu hại chết được." Đổng Văn Văn nghe hai người nói chuyện với nhau tò mò tiến lại gần Âu Thời Phong, đọc nội dung tờ giấy trong tay anh. "Là Thạch Lâm." Âu Thời Phong nhẹ giọng trả lời. "Ông ta?" Đổng Văn Văn kinh ngạc, là người đàn ông mới của Bạch Văn Linh đây mà, trên đời này thật nhiều câu chuyện ly kỳ, vì tiền bạc mà bất chấp tất cả. "Chứng cứ ông ta sát hại Hoa Lam Nguyệt, tôi đã nắm chắc trong tay, chắc hẳn hôm nay anh hẹn gặp tôi ở đây là muốn cùng tôi bắt tay hợp tác." Hoa Kế Đạt mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng thành phố này đối với anh ta rất xa lạ, đôi cánh không đủ lớn để tự mình đối đầu với tên cáo già kia, cần phải có người đang nắm giữ huyết mạnh kinh tế Thành phố Nam Thành như Âu Thời Phong hỗ trợ. Dù anh ta không được công nhận như trong người vẫn chảy dòng máu nhà họa Hoa, làm gì ngu tới lỗi tới lượt lão cáo già Thạch Lâm nuốt chửng tất cả. "Hợp tác vui vẻ." "Anh ta tham vọng thật lớn." Đổng Văn Văn vừa rồi luôn ở một bên thầm quan sát người đàn ông kia, không biết Âu Thời Phong trong đầu đang tính toán thế nào, có một người em kế như vậy người phụ nữ kia không chết vì chồng cũng chết vì em trai. "Người có tham vọng không tốt sao? Có anh ta rồi chúng ta sẽ đỡ vất vả hơn." Âu Thời Phong hôn lên đầu Đổng Văn Văn, trong đáy mắt hiện lên những toan tính khó lường. Lúc đầu chỉ là một vụ tranh chấp nhỏ trong gia đình thoáng chốc phát triển thành hỗn chiến giữa hai thế lực lớn, Đổng Văn Văn tự nhiên cảm thấy thật cao hứng, mong chờ kết quả. "Anh có từng nghĩ tới sẽ thua." "Không phải sau lưng anh còn có nhà họ Âu sao?" Âu Thời Phong nghiêng người sang thắt dây an toàn cho Đổng Văn Văn, trước khi rời đi không quên kiếm lợi, đặt lên đôi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Nhà họ Âu bao nhiêu đời nay giống như cây đại thụ vươn tán lớn khắp nơi, đâu phải chỉ có duy nhất một Công ty Âu Thời, ngoài ra thế lực bên ngoại anh cũng toàn là những quan chức cấp cao, cây to bóng lớn Âu Thời Phong anh sợ gì ai. Đổng Văn Văn đôi môi có bị hôn sưng lên liếc nhìn thủ phạm đang ung dung lái xe thầm nghĩ, nếu không có gia tộc chống lưng, cái mặt bao giờ cũng vênh lên của Âu Thời Phong, bị người khác đập nát từ lâu rồi..