Anh Nghĩ Muốn Em
Chương 44
CHƯƠNG 44
“Khụ! Tôi nói này anh bạn, xin hỏi anh cùng Vũ nhi nhà chúng tôi đã phát triển đến mức nào rồi?” Lão ba ngồi ở một bên bị bỏ quên thật lâu đột nhiên mở miệng, tôi lập tức đẩy cái tên dính ở trên người tôi giống như kẹo cao su ra, lùi đến chỗ xa nhất trên sô pha.
Phó Ninh Viễn thì lại nháy mắt trở lại thành người thanh niên thời đại mới phong độ tao nhã, khí chất xuất chúng, điều chỉnh kính mắt gọng vuông hơi chảy xuống, quay đầu lễ phép nói với lão ba: “Con cùng lệnh công tử đã sớm hứa hẹn chung sống cả đời, hy vọng cha vợ có thể thành toàn cho chúng con.”
Tôi lại trợn trắng mắt lần nữa, sao lại có người như thế chứ, cư nhiên mở miệng đã gọi cha vợ, thật sự da mặt quá dày.
“Thì ra là thế.” Lần này mở miệng chính là lão mẹ, nụ cười khéo léo, cảm giác như là một người mẹ hiền hoàn mỹ, trên thực tế lại không hề biết giặt quần áo nấu cơm. Lão mẹ nghe vậy gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Hai đứa đã thề non hẹn biển, thân là trưởng bối chúng ta cũng tương đối tiến bộ, không biết vấn đề sính lễ…”
Không đợi lão mẹ nói xong, tôi lập tức lên tiếng cắt ngang. “Sính lễ cái gì chứ, vừa rồi con nói gì mẹ không hề nghe thấy sao? Cho dù muốn kết hôn, cũng là con lấy anh ta mẹ hiểu không!”
Thấy Phó Ninh Viễn chỉ dịu dàng mỉm cười nhìn tôi chứ không hề lên tiếng phản bác, lão mẹ gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. “Như vậy liên quan đến đồ cưới…”
Tôi thật sự nghe không nổi nữa, đang muốn mở miệng gào lên thì tay lại bị người đè lại, ngẩng đầu nhìn thấy anh ta lắc đầu trấn an tôi, tôi dứt khoát im miệng. Anh ta đã muốn coi tiền như rác thì kệ anh ta đi, dù sao anh ta kiếm nhiều tiền như thế bị các cụ bóc lột vài lần cũng sẽ không đau.
Tôi chịu không nổi nữa lập tức đứng lên, kéo Vĩnh Khánh vẫn lộ ra vẻ mặt không biết làm sao rời đi phòng khách không khí ngột ngạt này, sau khi đến phòng tôi khoác tay lên vai Vĩnh Khánh, thận trọng nói với em: “Nhớ rõ quy định ba điều với thầy máy tính, tương lai khi anh cho phép, không được sự đồng ý của em thì không cho phép anh ta chạm vào em, biết không.”
Vĩnh Khánh cuống quít gật đầu, vươn tay vỗ vỗ mặt tôi vẻ thương tiếc. “Anh hai, nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát trước không?”
Đương nhiên mệt, tôi đến sáng mới ngủ, mới vừa ăn đồ ăn Trung Quốc xong đã bị anh ta kéo đến nhà cầu hôn, thật sự là cái tên gấp gáp.
Tôi vui vẻ hôn chụt một cái lên mặt Vĩnh Khánh, bắt đầu cởi quần áo định đánh một giấc, Vĩnh Khánh thấy vậy liền chủ động ra tay giúp tôi cởi quần, lúc cởi được một nửa cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Ninh Viễn mặt mày hớn hở xuất hiện ở cửa.
Tôi chú ý thấy nụ cười của anh ta cứng đờ, rồi mới nhẹ nhàng chậm chạp nói với Vĩnh Khánh: “Anh có việc muốn nói với tiểu Vũ, em đi ra trước được không?”
Vĩnh Khánh tự nhiên là ngoan ngoãn gật đầu ra khỏi phòng, mà tôi thì lại mơ hồ có dự cảm xấu.
“Anh làm gì vậy?” Tôi vươn tay giữ lại bàn tay đang đặt lên người tôi của anh ta, hỏi.
“Giúp em cởi quần áo chứ làm gì, vừa rồi không phải Vĩnh Khánh đang làm như thế sao?” Tuy nụ cười của anh ta vẫn dịu dàng như cũ, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của anh ta có vẻ không giống bình thường, có vẻ cực kỳ quen thuộc, giống như thường xuyên nhìn thấy…
“Không cần đến cả quần lót cũng cởi chứ!”
“Tiện thể thôi.”
“Tiện cái đầu nhà anh ý! Anh đừng… A, anh sờ chỗ nào thế hả?”
“Xuỵt, sẽ bị nghe thấy đấy.”
“Vậy đừng có sờ… Ô… Muốn sờ thì sờ nhanh lên!”
“A, em thật đáng yêu.”
“Câm miệng.”
Ba tiếng sau.
“Sau này anh không được gặp mặt tôi nữa!” Tôi hung tợn cảnh cáo thằng cha đang mát xa cho tôi.
“Nhưng mà em còn thiếu anh năm lần.”
“Không phải mới vừa làm rồi sao?”
“Vừa rồi không tính.”
“Không tính cái con khỉ!”
“Được rồi, anh sẽ làm em cầu anh chạm vào em.”
“Mơ tưởng!”
“Muốn đánh cược hay không?”
“Cược cái gì?”
“Nếu anh thành công làm cho em cầu anh chạm vào em, sau này em phải tùy tiện cho anh chạm vào, nếu như thất bại, sau này anh sẽ tùy tiện chạm vào em.”
“Được, cược!” Nhưng mà, hình như có chỗ nào là lạ thì phải?
Chỉ thấy mặt anh ta tươi như kiểu gian kế thực hiện được, tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào.
“Chỉ là nhìn thấy anh ta dịu dàng mát xa cho tôi, vẻ mặt thỏa mãn kia giống như chiếm được trân bảo đã chờ mong thật lâu rồi, trong lòng không khỏi nóng lên.
Quên đi, cứ tùy ý anh ta thôi, đến lúc đó tôi sẽ lại lấy bất biến ứng vạn biến!
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
14 chương
75 chương
13 chương
132 chương
13 chương