Trời ạ! Người đàn ông này không phải do mình mua về tối hôm qua chứ? “Anh... Là ngưu lang tôi mua về?” Thư Mật Nhi kinh ngạc hỏi. Mặt Mạc Đông Lăng đầy vạch đen, cô gái dòng máu pha trộn này lại có thể nói lưu loát tiếng Trung, hắng giọng một cái, “Cô em, xin chú ý cách dùng từ!” Chân mày ngọn núi của Thư Mật Nhi chau lên, cô có nói sai sao? “Anh không phải là người đàn ông ở phòng đấu giá chợ đêm tối hôm qua sao?” Cô hỏi ngược lại. “Tiểu thư, đột nhiên tôi rất muốn hiểu rõ mục đích cô mua tôi làm gì? Thuần túy chỉ muốn tìm đàn ông phá trinh sao? Hay là nói... Dung mạo của tôi giống như người trong lòng cô nhớ mãi không quên... Anh Nghiêu?” Mạc Đông Lăng đột nhiên lại gần cô, khóe môi khẽ nhếch lên, hơn nữa cường điệu hai chữ “Anh Nghiêu” này, không che giấu được vui vẻ trong đáy mắt. Mới nghe đến cái tên kia, trong lòng Thư Mật Nhi run lên, hỏng bét, tối hôm qua lúc uống say chắc chắn mình ói ra lời nói thật rồi, làm không tốt chính là nhận nhầm người đàn ông trước mắt thành anh Nghiêu rồi. Nghĩ như vậy, chua chát nổi lên trong lòng cô, người kia, nhất định không phải là của mình. “Anh quản được sao?” Thư Mật Nhi cắn cắn môi, không muốn nhắc lại vấn đề này, đó là một vết sẹo trong lòng mình, cô muốn chôn giấu vĩnh viễn, không muốn để người ta dòm ngó. “Sao tôi lại không xen vào? Tôi là người bị hại.” Mạc Đông Lăng nói rất đúng ý hợp tình. “Người bị hại?” Thư Mật Nhi hừ lạnh. Mạc Đông Lăng lấy tư thế nhàn nhã dựa trên giường, cố ý lộ ra vân da rõ ràng trên lồng ngực vạm vỡ, trong tròng mắt đen khẽ nở nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Mặc dù, kết quả sau đó tôi dieendaanleequuydonn không bị thua thiệt, nhưng tôi cũng không phải tự nguyện lên giường, trước tiên cô cho tôi ăn thuốc mê tình, sau đó bổ  nhào vào tôi, coi tôi như người tình trong mộng mà ra sức giày xéo, chẳng lẽ... Cô không nên bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi sao?” “Khỏi nói bản thân mình vĩ đại như vậy! Anh dám nói tối hôm qua anh không hưởng thụ?” Thư Mật Nhi cười nói. Từ nhỏ cô nhận giáo dục phương tây, đã sớm thấy chuyện này quá nhiều, hôm nay xảy ra trên người mình, cô cũng không cảm thấy có gì, mọi người đều là nam nữ trưởng thành, xem như tình một đêm là được rồi. “Cô em, nếu không phải tối qua tôi tự mình trải nghiệm, tôi thật sự hoài nghi lớp màng kia của cô được làm lại.” Mạc Đông Lăng không chút khách khí đánh trả. Nói cho cùng, Thư Mật Nhi chỉ là nữ sinh chừng hai mươi tuổi, da mặt nào dày bằng Mạc Đông Lăng? “Khốn kiếp! Anh có gì hay mà hả hê! Từ hôm nay trở đi, không đúng! Là từ tối hôm qua trở đi, anh chính là nô lệ của tôi.” Cuối cùng cô cho chính mình hòa nhau một ván. Nói tới vấn đề này, Mạc Đông Lăng nhớ tới khoảnh khắc nhục nhã tối hôm qua mình bị mang đi bán đấu giá, đều do tam ca ra phương pháp cùi bắp, nhị ca cố ý lừa gạt để cho mình thua, bằng không, giờ phút này anh đang nằm trên bờ biển Hawai tắm nắng! “Tiểu thư, chuyện này chúng ta có thể thương lượng một chút không?” Giọng anh hòa hoãn không ít. Thư Mật Nhi liếc anh, quả quyết đáp lại: “Không thể!” “Nếu như cô thật sự muốn đầy tớ, tôi có thể đưa một chục người cho cô, chỉ cần cô bỏ tờ khế ước kia đi là được.” Mạc Đông Lăng thương lượng, dù sao cũng là người mua mình, lúc năn nỉ cô thái độ vẫn nên thả lỏng một chút, giải quyết cô mới quan trọng nhất. “Xin lỗi, tôi chỉ muốn anh làm nô lệ cho tôi.” Thư Mật Nhi nói chậm rãi từng câu từng chữ. “Cô! Cô...” Mạc Đông Lăng nổi giận. “Có can đảm lên phòng đấu giá bán? Không có can đảm gánh chịu hậu quả sao?” Thư Mật Nhi khiêu khích nhìn về phía anh, cô ghét nhất đàn ông thúi tự cho mình là đúng như vậy! Không cần biết anh ta có thân phận gì, có can đảm bắt đầu trò chơi, nhất định phải tiếp tục chơi tiếp, bỏ dở giữa đường đâu tính là đàn ông? Mạc Đông Lăng khẽ híp tròng mắt đen, “Không phải coi trọng tôi chứ? Phí hết tâm sức muốn giữ tôi lại như thế?” “Là xuân thu đại mộng * của anh!” Thư Mật Nhi mắng. (*) xuân thu đại mộng: thành ngữ, chỉ ý tưởng không thiết thực, bởi vì lúc Xuân Thu chiến quốc, rất nhiều quân chủ vì xưng vương xưng bá mà lạm dụng vũ lực, bọn họ thường thường phấn đấu rất nhiều năm cũng không đoạt được, giống như làm một giấc mộng rất dài. “Thật sao? Chứ không phải bị tôi đoán trúng tâm tư cho nên thẹn quá hóa giận sao?” Mạc Đông Lăng nhếch môi. “Anh cảm thấy tôi sẽ yêu một thế thân sao?” Một câu nói của Thư Mật Nhi hoàn toàn chọc giận Mạc Đông Lăng, tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn đàn ông của anh! Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Mạc Đông Lăng anh coi thường phụ nữ, chưa từng có người anh không chiếm được cũng như không giải quyết được, lần này hay rồi, lại thua trên tay một cô nhóc này, còn xui xẻo hồ đồ ký khế ước bán thân, còn không hiểu sao mà ấn dấu tay. Quả thực buồn cười! Mạc Đông Lăng, nhà ở hoàng thành, lính ba đời tiêu chuẩn, năm xưa ông nội đã tham gia không ít chiến dịch lớn có tiếng, sau đảm nhận tư lệnh quân khu, hiện giờ nhàn rỗi ở nhà. Cha, bác và chú chia ra làm chính trị trong quân, đến thế hệ anh, anh chị em tuy nhiều, nhưng nghề nghiệp cũng càng ngày càng rộng khắp. Cho nên, từ nhỏ anh đã là con cưng của trời, bởi vì trong nhà đứng thứ tư, cho nên mọi người tôn xưng anh là tứ thiếu. Anh không thích nhập ngũ, sau khi tốt nghiệp đại học, đã tự gây dựng sự nghiệp, đăng ký làm công ty hữu hạn die3nda`nle3quydo0n giải trí ở Bắc Kinh, dưới kinh doanh của anh, hiện đã phát triển thành công ty truyền thông lớn số một số hai trong nước. Cái này, đều đủ tư cách để anh kiêu ngạo.  “Cô, cô tự đâm đầu vào chỗ chết!” Mạc Đông Lăng lấn người ép về phía cô ta, cắn răng nghiến lợi nói. “Tôi cũng không phải bị hù dọa từ nhỏ mà lớn lên!” Mắt đẹp của Thư Mật Nhi trừng anh. Bên nhà mẹ, cô có hai người chị họ, một là tình địch của cô, một là bạn khuê phòng đáng tin của cô. Không nghi ngờ chút nào, bạn khuê phòng này chính là nữ vương hắc đạo Thư Cách Gia, phụ nữ bình thường không cách nào so sánh được với tà khí và dũng mãnh trên người chị ấy, Thư Mật Nhi thường xuyên ở cùng chị ấy, khó tránh khỏi sẽ bị chị ấy đồng hóa một chút. “Chúng ta chơi trò chơi, như thế nào?” Đột nhiên, trong đầu Mạc Đông Lăng nảy ra ý tưởng, không biết vì sao, anh cảm thấy cô gái này rất thú vị, để cho anh dâng lên ham muốn chinh phục cô. Nhất định phải làm cho cô yêu mình, sau đó vứt bỏ! “Trò chơi gì?” Thư Mật Nhi bị lời của anh gợi lên hứng thú. “Trò chơi tình yêu.” Mạc Đông Lăng xấu xa nhếch môi. “Không có hứng thú!” Thư Mật Nhi cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. “Thế nào? Sợ? Sợ yêu tôi thật?” Mạc Đông Lăng cố ý dùng từ khích bác cô. Thư Mật Nhi là người tính tình sảng khoái, không chịu được phép khích tướng, “Chơi thì chơi, ai sợ ai!” Có lẽ, vừa đúng để cô tìm một người dời đi sự chú ý của mình, để cho cô dần quên người đàn ông kia. “Được, trò chơi bắt đầu từ bây giờ, nếu như cô thua, nhất định phải hủy giấy khế ước vô điều kiện, cũng thề sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện này; nếu như tôi thua, cam tâm tình nguyện làm đầy tớ cho cô.” Hành động lần này của Mạc Đông Lăng chính là muốn một hòn đá bắn hạ hai con chim. “Nếu như anh thua, không chỉ cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho tôi, còn phải kéo dài kỳ hạn một năm.” Thư Mật Nhi thêm lợi thế. “Cô... Không khỏi khinh người quá đáng!” Mạc Đông Lăng không đồng ý. “Tôi không phải người ngu, coi như không chơi trò chơi này, anh cũng là đầy tớ của tôi, khế ước đã có hiệu lực, chẳng lẽ die nda nle equ ydo nn anh định ăn vạ? Tốt! Tôi sẽ truyền nó ra, để cho mọi người biết chuyện này, hơn nữa... Anh cũng biết quy củ của phòng đấu giá, trừ phi chủ nhân là tôi đây đồng ý, nếu không, trong thời gian có hiệu lực, anh vĩnh viễn không thể thoát khỏi thân phận này.” Thư Mật Nhi cũng không phải người dễ lừa dối, nhạy bén phát hiện tính toán nhỏ của Mạc Đông Lăng. -_-||| Suy tính trong lòng Mạc Đông Lăng bị vạch trần rồi, trên mặt hơi khó coi, nhưng Thư Mật Nhi nói cũng là sự thật, mình không có quyền phản bác. Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống! “Được.” Anh cắn răng, cho dù bất cứ giá nào,, kể cả dùng mỹ nam kế, anh cũng muốn cho người phụ nữ này yêu mình, sau đó vứt bỏ cô ta, để cho cô ta hối hận, để cho cô ta khóc lóc nức nở! Thư Mật Nhi thấy anh sảng khoái đáp ứng rồi, thì đứng dậy chuẩn bị xuống giường vào phòng tắm. “Tiểu thư, còn chưa biết quý danh?” Mạc Đông Lăng đột nhiên cười tủm tỉm đến gần. “Thư Mật Nhi?” Mật Nhi? Thật đúng là một cô gái ngon miệng ngọt ngào, người cũng như tên. Mạc Đông Lăng thầm nghĩ trong lòng. “Cùng đi tắm chứ, tôi có thể hầu hạ em.” Anh đá lông nheo. Vừa xuống giường, Thư Mật Nhi lại cảm thấy hai chân như nhũn ra, khi thấy Mạc Đông Lăng ném cái nhìn quyến rũ tới thì bước chân càng lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. “Yêu trong yêu khí!” Cô căm ghét liếc anh, bình tĩnh đi vào phòng tắm. Mạc Đông Lăng vẫn đang ngồi trên giường đã bị thương, trong quá khứ, anh ném cái nhìn quyến rũ tới, sẽ có vô số em gái đáp lại, ngày hôm nay, lại bị người ta mắng “Yêu trong yêu khí”. “Không biết thưởng thức!” Anh tức giận mắng. Với đàn ông mà nói, cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là danh dự và mặt mũi rồi! Mặc dù Mạc Đông Lăng là một hoa hoa công tử lang thang không biết kiềm chế, nhưng trước hết anh là người đàn ông hết lòng tuân thủ lời hứa, có chơi có chịu, đây là nguyên tắc làm người của anh. Cũng coi như trời cao đối đãi với anh không tệ lắm, không cho anh rơi vào trong tay đàn ông quái dị và có háo sắc kỳ lạ hoặc trong tay phụ nữ, bằng không, anh muốn chết cũng đã có. May mà chủ nhân hiện tại không tệ, thiếu nữ trẻ tuổi có dòng máu pha trộn lại như hoa như ngọc, hoàn toàn giống như một cuộc gặp tươi đẹp. Thôi, coi như để cho bản thân nghỉ dài hạn, trải nghiệp cuộc sống không giống trước, về phần những người đang tìm anh, hết cách rồi chứ sao! Không phải anh cố ý không xuất hiện, thật sự không thể ra sức, từ từ tìm đi. Xem ai có năng lực tìm ra anh trước, sẽ cứu anh ra ngoài. Thư Mật Nhi có một căn biệt thự tư nhân ở Las Vegas, là quà sinh nhật năm mười tám tuổi cha cô đưa cho, vốn ít đến ở, dạo này, ngược lại hay ra vào sử dụng rồi. Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Mạc Đông Lăng dạo một vòng quanh biệt thự, trời ạ! Không nhìn ra, cô gái này còn rất có tiền! Sân trước sân sau, hồ bơi riêng, người làm, nữ giúp việc, đầy đủ mọi thứ.  Để cho anh không nghĩ tới chính là, bên trong biệt thự dùng toàn bộ kỹ thuật khoa học năng lực và trí tuệ cao, cho dù bạn đang ở góc nào trên thế giới, cũng có thể thông qua điện thoại di động khống chế tất cả người trong nhà. Rất tân tiến, rất model, anh vốn cho rằng mình đã đủ fashion rồi, không ngờ còn có người cao hơn anh. “Mạc tiên sinh, tiểu thư nhà tôi để tôi đưa cho cậu cái này.” Quản gia Peter đi tới, đưa cho anh một sấp tài liệu. “Cám ơn.” Mạc Đông Lăng lễ phép cười nói, nhưng trong lòng buồn bực, đây là cái gì, đợi sau khi quản gia rời đi, anh vội vã mở tài liệu ra, bên trong kẹp một tờ giấy trắng. Trên đó viết – ước pháp tam chương * quy tắc trò chơi. (*) ước pháp tam chương: ba điều quy ước, sau này dùng để chỉ những điều khoản đơn giản. Thứ nhất, trong thời gian khế ước, đầy tớ Mạc Đông Lăng phải nghe theo lời chủ nhân Thư Mật Nhi nói, không được die enda anle equu ydonn phép cãi lại, cũng không cho phép chạy trốn, nếu không coi như tự nhận bỏ cuộc chịu thua. Thứ hai, trong lúc chơi, hai người vẫn là quan hệ chủ tớ, Thư Mật Nhi nói yêu cầu, Mạc Đông Lăng phải tuân thủ theo vô điều kiện. Thứ ba, vì ngăn ngừa một số chuyện không cần thiết phát sinh, sau này Mạc Đông Lăng được gọi là “tiểu Lăng tử”... (Chính giữa rút gọn mấy cái.) Thứ mười, khi một trong hai người yêu đối phương, coi như trò chơi kết thúc, phải thực hiện quy tắc trò chơi. Mẹ nó! Người phụ nữ quỷ tha ma bắt! Cô ta thật sự coi mình là đầy tớ!  Tiểu Lăng tử? Đây là gọi thái giám hả? Vì vậy, Mạc Đông Lăng giận đùng đùng cầm tài liệu đi tìm Thư Mật Nhi tính sổ, cửa cũng không gõ, xông thẳng vào, kết quả, nhìn thấy hình ảnh hoạt sắc sinh hương. “Khốn kiếp! Ai cho anh tiến vào không gõ cửa!” Thư Mật Nhi hét lớn. Cô đang xức thuốc lên ngực mình, không ngờ Mạc Đông Lăng đột nhiên xông đến, ở trong nhận thức của cô, vào nhà gõ cửa trước là chuyện tất cả mọi người đều biết. Chỉ có người dã man, mới có thể thô lỗ và không biết lễ phép như thế này! Mạc Đông Lăng vốn rất tức giận, nhưng vừa vào phòng đã thấy hai khối đẫy đà mềm mại, là một người đàn ông đều sẽ mơ tưởng viển vông, huống chi mình từng sờ rồi, hôn rồi... Bị cô gào lên, người nào đó lập tức tỉnh táo lại, chỉ vào tài liệu bên cạnh nói: “Đây là ước pháp tam chương gì? Tôi không đồng ý!” “Đầy tớ không có quyền lợi phản kháng.” Thư Mật Nhi cũng không quay đầu lại, một câu ngăn chặn. “Con mẹ nó! Ông đây là người! Không phải đồ chơi của cô!” Mạc Đông Lăng nổi giận. Lúc này Thư Mật Nhi mới ngẩng đầu, không quên thắt lại áo ngủ, “Cảm xúc của anh như vậy, chúng ta không có cách gì để nói.” Bị nàng vừa hô đi qua, người lập tức tỉnh táo lại, chỉ vào tài liệu giáp nói: "Đây là cái gì ước pháp tam chương? Ta không đồng ý!" Mạc Đông Lăng hít vào một hơi thật sâu, “Nói cái mông!” “Vậy anh tới làm gì?” Thư Mật Nhi cũng không tức giận, lạnh nhạt hỏi. Lời của cô khiến Mạc Đông Lăng hơi tức giận, “Ai cho phép cô tự tiện sửa tên của tôi?” “Thì ra anh tức giận là vì cái này! Nhưng anh không cảm thấy cách gọi tiểu Lăng tử rất êm tai sao?” Thư Mật Nhi rất buồn bực. “Dễ nghe? Sợ rằng cô cố ý chỉnh tôi!” Mạc Đông Lăng hừ lạnh. Thư Mật Nhi vô tội nhìn anh, “Chơi anh? Đổi nick name cho anh sao lại gọi là chơi anh?” Cô lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, mặc dù có thể nói lưu loát quốc ngữ, nhưng vẫn không hiểu rõ một chút văn hóa và phong tục nhân tình trong nước. Dưới con mắt màu xanh lam vô tội dieendaanleêquuydonn nhìn chăm chú, lúc này Mạc Đông Lăng mới ý thức được có thể cô không phải người Trung Quốc, trong lòng khó tránh khỏi hơi thất bại. “Tóm lại, tôi không thích nick name này!” Giọng anh đầy kiên quyết, tràn ngập oán khí không có chỗ phát tiết, thật sự khó chịu tới cực điểm. “Nhưng tôi cảm thấy dễ nghe! Đúng như điều thứ ba mà tôi nói, đổi nick name chỉ để tránh một chút phiền toái không cần thiết.” Thư Mật Nhi cảm thấy nhất định thân phận của Mạc Đông Lăng không đơn giản, từ cách nói chuyện bình thường cùng cử chỉ thần thái, cùng với thói quen hằng ngày, tất nhiên là một công tử con nhà giàu. Mặc dù bị bắt đi phòng đấu giá bán, nhưng nhất định có nội tình khác: hoặc gia tộc bị diệt vong rồi, bị kẻ thù hãm hại, hoặc chính là không có việc gì làm, đi tìm kiếm kích thích. Cho dù là khả năng nào, cô đều muốn giày vò tính nết của anh. “Phiền toái không cần thiết?” Mạc Đông Lăng cười lạnh vểnh môi. Không nhìn ra, cô gái này còn rất thông minh. “Dĩ nhiên.” Thư Mật Nhi gật đầu, “Nếu không có chuyện gì khác nữa, tôi muốn ra ngoài một chuyến, về phần anh, tùy ý hành động, nhớ về trước giờ cơm tối là được, còn nữa! Anh không chạy thoát được đâu.” Tài liệu trong tay Mạc Đông Lăng càng nắm càng chặt, dứt khoát xé thành một đống bầy nhầy, thật sự uất nghẹn! Người chọc giận Thư Mật Nhi mặc váy ngắn màu đen đi giày cao gót mười phân tao nhã đi ra từ phòng thay quần áo, liếc mắt nhìn thấy “Ước pháp tam chương” bị Mạc Đông Lăng xé tan thành từng mảnh. “Không có việc gì, anh thích xé bao nhiêu cũng có, giấy rất rẻ.” Cô cười rất đúng mực. Chung đụng với Mạc Đông Lăng, cô cảm thấy rất dễ dàng, chơi rất tốt, có thể để cho mình tạm quên đi một chút phiền não.