Tiết Giai Ny hừ lỗ mũi, không để ý tới sự kháng nghị của anh. Về sau, đều do cô quyết định! Mặc dù Trình Nhã Chi không can thiệp vào chuyện con trai lấy vợ, nhưng trong lòng bà vẫn chưa mãn nguyện, cảm thấy Tiết Giai Ny không phải là con dâu lý tưởng trong lòng mình, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Tiết Giai Ny cũng biết mẹ chồng không thích cô, nhưng cô có cách gì đây? Bảo cô tốn sức đi lấy lòng bà, mặt nóng dán mông lạnh, đó là chuyện không thể nào, nhưng nhìn mặt mũi của chồng, cô vẫn sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của con dâu, sẽ không để người ngoài nói ra nói vào. Cũng may ba chồng đối với cô rất tốt, làm cho cô rất là thích. Trình Nhã Chi lúc đầu đối với cô hờ hững, càng về sau thỉnh thoảng cũng nói một đôi lời, nói tóm lại, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng coi như là có chút cải thiện. Sau khi cưới xong, Tiết Giai Ny liền cùng Quan Hạo Lê trở về thành phố C, ở tại nhà của Tiết Giai Ny, với cha mẹ cô. Buổi chiều, Tiết Giai Ny hẹn gặp mặt với hai bạn thân, vẫn ở chỗ cũ. Vào cuối thu, lá ngô hai bên đường bay xuống theo gió, tất cả đều dát lên một màu vàng rực rỡ. “Giai Ny, chẳng lẽ sau này bạn sẽ định cư ở Singapore sao?” Cát Xuyến hỏi. Tiết Giai Ny lắc đầu một cái, “Không có, mình với mẹ của Quan Hạo Lê không hợp, hơn nữa, mình không bỏ được nơi này.” “Rốt cuộc mẹ của anh ta bị gì vậy? Bây giờ đâu còn là xã hội phong kiến, còn cưới gả theo lời của cha mẹ, lời của mai mối.” Lương Chân Chân giận dữ bất bình thay cho bạn. “Dù sao cũng không ưa mình.” Tiết Giai Ny bất đắc dĩ khuấy muỗng. Cát Xuyến cau mày nói: “Chắc không phải mẹ của Quan Hạo Lê quá nghiêm khắc trong chuyện tình cảm của con cái chứ?” “Nói bậy gì đấy! Rõ ràng người ta rất thích Giản Mộng Ngữ, một lòng chỉ muốn cô ấy trở thành con dâu.” Tiết Giai Ny liếc cô một cái. Cát Xuyến vô tội nhún vai, “Được rồi, vậy mình chỉ có thể nói, tâm tư của quý bà thật khó đoán.” “Cùng không cần nghĩ nữa, trên TV không phải đều diễn như vậy sao? Nam chính nữ chính luôn phải trải qua muôn ngàn trắc trở mới có thể tiến tới với nhau, quá trình rất gian khổ, kết quả rất hoàn mỹ.” Lương Chân Chân buông tay. “Này! Đột nhiên mình phát hiện, từ khi mình và chồng mình quen nhau cho đến khi yêu nhau rồi kết hôn, dương như không có bất kỳ trắc trở nào! Quá thuận buồm xuôi gió! Bây giờ suy nghĩ một chút đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một chút xíu cảm giác kích thích cũng không có.” Cát Xuyến chợt thở dài nói, bộ dáng rất bất mãn. “Được rồi! Đừng ở trong phúc mà chẳng biết hưởng !” Tiết Giai Ny sẳng giọng. “Đứng trên góc độ của mình, mình rất hâm mộ hai bạn, ai cũng trải qua một tình yêu oanh liệt, đáng giá khắc ghi cả đời, mà mình đây? Êm đềm như nước!” Cát Xuyến tiếp tục cảm thán. “Êm đềm là phúc.” Lương Chân Chân liếc cô một cái. “Mới lạ! Mình thích kích thích.” Cát Xuyến rất cố chấp. Tiết Giai Ny đang uống cà phê thiếu chút phun ra, “Mình và Chân Chân đã trải qua những chuyện gì, chẳng lẽ bạn còn chưa rõ, bất kỳ đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm nào đều phải trả giá thật lớn, hạnh phúc và đau đớn song song.” “Nhưng ngày sau nhớ lại, sẽ là một hồi ức quý giá!” Lương Chân Chân rất bình tĩnh nhấp một hớp cà phê, sau đó để xuống, chậm rãi nói. “Ngừng! Không cần tranh cãi nữa, mình không thuyết phục được bạn... tương tự bạn cũng không thuyết phục được mình, bất luận là tình yêu oanh oanh liệt liệt hay là êm đềm như nước, chỉ cần kết quả là hạnh phúc, đó chính là một tình yêu hoàn mỹ.” Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đều không có lên tiếng, như đang nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Lương Chân Chân, mặc dù rất dễ hiểu, nhưng đạo lý rất sâu sắc. Con người mà! Phải biết cách thấy đủ với cuộc sống. “Mình đồng ý với quan điểm của Chân Chân.” Tiết Giai Ny tỏ thái độ. Cát Xuyến chống cằm, “Con mình cũng sinh rồi, còn có cái gì không hài lòng đây? Dĩ nhiên hạnh phúc rồi!” Chợt, “Ọe. . . . . .” Tiết Giai Ny đột ngột nôn. Hai người phụ nữ bên cạnh đã vinh dự được làm mẹ liếc mắt nhìn nhau, thì ra. . . . . . mang thai? “Bao lâu rồi chưa có kinh nguyệt?” Lương Chân Chân hỏi. Tiết Giai Ny nhìn ra vấn đề từ nét mặt của hai cô, nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như gần hai tháng rồi.” “Bingo! Nhất định là có rồi!” Cát Xuyến rất kích động. “Nhưng mình chưa muốn sinh con sớm như vậy.” Tiết Giai Ny nhíu mi đau khổ nói, cô còn muốn tìm việc làm, nếu thật sự mang thai, ít nhất cũng phải hai năm không thể làm việc. “Cô gái à, cô hãy nhìn tôi với Chân phi này, con cũng hơn một tuổi rồi, dánh người cũng dần dần bắt đầu khôi phục, tôi chắc chắn không bao lâu nữa, tôi và Chân phi có thể khôi phục như trước rồi, cô còn không mau đuổi theo chúng tôi? Muốn đợi tới khi nào đây?” Cát Xuyến tận tình làm công tác tư tưởng. “Cát gia nói không sai, nếu mang thai, thì sinh thôi.” Lương Chân Chân nói tiếp. Mặt của Tiết Giai Ny đầy vạch đen, đợi hai cô nói xong, cô mới mở miệng, “Mình nói hai bạn có thể bình tĩnh chút không, ngộ nhỡ chỉ là bị tiêu chảy thôi thì sao?” “Vừa đúng lúc buổi chiều không có việc gì, chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra đi?” Cát Xuyến hấp tấp đề nghị. Tiết Giai Ny hoàn toàn bị cô đánh bại. Cuối cùng, vẫn tới bệnh viện, quả nhiên là mang thai. Lương Chân Chân và Cát Xuyến rất vui mừng, Tiết Giai Ny biểu hiện bình thường, cô nghiêm túc nhớ lại rốt cuộc là ngày nào trúng số, có phải là đêm trước khi tốt nghiệp, Quan Hạo Lê từ trên trời giáng xuống cho cô một bất ngờ, sau đó, hai người giằng co suốt đêm trong khách sạn. Không có mang áo mưa nhỏ, sau đó cô cũng quên uống thuốc. Kết quả, trúng thưởng rồi. Cô sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, nơi này có một sinh mệnh nhỏ rồi sao? Vừa nghĩ tới An An và Nhạc Nhạc nhà Chân Chân, còn có Thần Thần của Cát gia, đều rất đáng yêu, có lẽ, sinh con cũng rất tốt. Sau khi Quan Hạo Lê biết, hưng phấn đến không kiềm được, rốt cuộc anh cũng được làm ba. Rất nhanh, cha mẹ hai bên đều biết, dĩ nhiên đều rất vui vẻ, Trình Nhã Chi cũng đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị phòng trẻ rồi, ngay cả vấn đề giáo dục đứa bé sau này, cũng nhắc đến mỗi ngày. ***** Buổi tối nào đó, Tiết Giai Ny vùi đầu ở trong ngực ông xã, hai tay bưng mặt của anh, nói rất chân thành: “Nói trước, mặc kệ là con trai hay là con gái, em đều muốn giữ, không giao cho mẹ anh.” Quan Hạo Lê ngắt cái mũi của cô, “Đứa ngốc, chỉ cần em không ngại mệt mỏi.” “Đừng cho là em không biết mẹ anh có ý gì, mẹ muốn đem tất cả hi vọng ký thác vào trên người đứa bé này, mẹ muốn bồi dưỡng nó thành hy vọng của mẹ vậy, em sẽ không đồng ý.” Tiết Giai Ny thở phì phò chu mỏ. Quan Hạo Lê vuốt vuốt tóc của bà xã, “Ngoan, yên tâm đi, em nhìn anh này... không phải anh là đặc biệt sao!” “Không được là không được! Em không muốn con còn nhỏ đã phải vác gánh nặng lớn như vậy, rất mệt mỏi! An An và Nhạc Nhạc nhà Chân Chân rất tốt, hoàn toàn phát triển tự do.” Tiết Giai Ny đấm lồng ngực của chồng, đứa bé là do cô sinh ra, đương nhiên phải do cô làm chủ.”Được được được, anh nghe theo em hết được không?” Quan Hạo Lê Nhu dụ dỗ nói. “Vậy sau này chúng ta ở đâu?” Đây cũng là một vấn đề rất quan trọng, gả ra nước ngoài thật là phiền toái! “Em muốn ở đâu, chúng ta ở đó.” “Em muốn ở thành phố C.” Tiết Giai Ny chu mỏ. “Bà xã, chúng ta có thể ở thành phố C 1 năm, ở Singapore một năm, em cảm thấy thế nào?” Tiết Giai Ny uốn éo người, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng có cách gì đây? Thuyền theo lái, gái theo chồng! Ai bảo mình gả xa như vậy đây? “Được rồi.” “Bà xã, anh mong là con gái.” Quan Hạo Lê sờ bụng của cô gái trong ngực. “Em cũng muốn là con gái, ai cũng nói con gái là cái áo ấm thân thiết của mẹ.” Tiết Giai Ny cười hì hì nói. “Vậy chúng ta sinh thêm nhiều đứa?” “Đừng! Em không phải là heo mẹ.” Tiết Giai Ny quả quyết từ chối. “Bà xã, em nghĩ xem, nếu như chúng ta chỉ có một con gái, vậy sau này tất cả gia sản đều do nó thừa kế, ngộ nhỡ nó không thích những thứ này thì sao? Chẳng phải là làm người khác khó chịu? Giống như anh cũng thế, rõ ràng rất không thích, nhưng trong nhà chỉ có một mình anh, bất đắc dĩ gánh vác phần trách nhiệm này, em không muốn con cũng như anh chứ?” Tiết Giai Ny nhíu mày suy nghĩ một chút, lời của chồng không phải không có lý, đây đúng là một vấn đề phiền lòng. “Vậy thì sinh hai.” “Được, càng nhiều càng tốt.” “Nhiều cái đầu anh á! Anh cho rằng sinh con dễ lắm sao?” Tiết Giai Ny dùng sức nhéo anh. “Đau. . . . . . bà xã, đau. . . . . .” Quan Hạo Lê không ngừng kêu khổ. “Ngủ.” Tiết Giai Ny lật người, tìm tư thế thoải mái nhất nằm xuống. Quan Hạo Lê thở dài không tiếng động, anh quá vui mừng, mà quên mất mình phải chịu cuộc sống như Liễu Hạ Huệ hơn mấy tháng, thật là vừa vui vẻ vừa khổ sở . . . . . .