Anh Nghe Gió Nam Thổi
Chương 65 : Thao huyệt (H)
côn th*t cắm đưa ngừng một chút.
Lông mi Mục Phách rất dài, che lại cảm xúc của đôi mắt, anh chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
Những lời này anh đợi đã lâu lắm rồi.
"Sẽ không. Anh sẽ không rời khỏi em."
Anh sao có thể rời khỏi em chứ?
Đôi môi đỏ mọng no đủ vừa mới đạt khoái cảm giống như hoa hồng sau cơn mưa, Mục Phách đem cánh hoa hàm ở trong miệng, gần như thành kính mà hôn môi cô.
Hạ thể khôi phục luật động, từ chậm đến nhanh, thủy dịch sền sệt, nụ hôn cũng theo đó mà kéo ra chỉ bạc thong thả mà chuyển qua bả vai. Hàm răng nhẹ nhàng cắn đầu vai cô, một tay Mục Phách ấn ở trên vú Gia Ngộ, một tay đỡ bụng nhỏ của cô, chỗ đó nhô lên như sườn núi nhỏ, cộm trên lòng bàn tay, dường như mang lại cảm giác ngứa ngáy.
"A...A...A--"
Va chạm càng lúc càng nặng, hôm nay Mục Phách đặc biệt thô lỗ, Gia Ngộ lại trầm mê trong đó. Cô bắt lấy nắm tay trên cửa tủ, như là muốn đem nó bẻ xuống, đột ngột mà dùng lực!
Tinh dịch từ mã mắt thình thịch phun ra, rót tràn đầy vào nhục huyệt, Gia Ngộ gắt gao mà cắn môi, vòng eo băng thành một đường, cô tùy tay bôi lên cửa tủ, tất cả đều là nước.
Cũng không biết là sữa hay là mồ hôi.
Mục Phách thở gấp vài tiếng, nhiệt tức toàn bộ chiếu vào gáy Gia Ngộ, anh vươn đầu lưỡi liếm một chút, vị có điểm hàm.
Anh nói: "Thuốc cọ lên người anh rồi."
Mát lạnh thật sự, phúc đầu v*, quá kích thích.
Gần đây Gia Ngộ không nghe được thanh âm của Mục Phách, thanh tuyến khàn khàn nặng nề, đặc biệt bị tình dục nhuộm đẫm, giống lưu sa nằm ở trong tay, sột soạt sột soạt mà câu người, hết sức gợi cảm.
Sóng âm kích thích xuống, côn th*t vừa bắn còn chưa mềm hẳn mà vẫn cắm ở miệng huyệt, quy quy củ củ, cô không nhịn được kẹp một cái, "A..."
Cơ bắp trên mông Mục Phách căng thẳng, côn th*t dần dần ngẩng đầu lên.
"Cố ý?"
Đem Gia Ngộ ôm về giường, dương v*t liền cứ như vậy lưu lại trong thân thể, không có rút ra tới quá một tấc.
Hoa tâm lại bị quy đầu cọ sát.
Gia Ngộ ghé vào trên giường, vú bị áp thành hình tròn, thấm một vòng vệt nước, cô nhẹ nhàng nâng khởi thân trên, lắc mông, giống như hồ ly vẫy đuôi.
"Động sao?"
Hầu kết lăn lộn, Mục Phách thúc một cái.
So với vừa rồi mưa rền gió dữ, lúc này anh cực kỳ ôn nhu, nhẹ nhàng, dùng côn th*t chậm rì rì cọ sát vách động hồng nộn, Gia Ngộ bị tra tấn đến run rẩy.
Mục Phách thật là đem cô ăn đến gắt gao.
"Ân..."
Hừ hừ mà hưởng thụ, Gia Ngộ đột nhiên nhớ tới chính sự: "Anh còn chưa nói cho em biết vì sao anh nghe xong có cái phản... A nha, đừng mạnh như vậy! Liền động như vừa rồi đi!"
"Thẩm Hành nói cho anh."
"Cái, cái gì...A!"
Lúc này không phải thời điểm nói chuyện này, Mục Phách đâm xong mới thôi, không chịu nói nữa. Anh dùng hành động đem Gia Ngộ đang nói chuyện trở nên lung tung, rối loạn, trong phòng nhất thời chỉ còn âm thanh thao huyệt bạch bạch.
Sau khi kết thúc, tủ quần áo, sàn nhà, khăn trải giường, một mảnh hỗn độn.
Gia Ngộ đem mặt chôn vào chăn, ô ô nói: "A di còn ở bên ngoài."
Mất mặt chết mất.
"Có lẽ dì ấy quen rồi?"
Gia Ngộ: "... Còn không bằng anh không nói lời nào đâu."
Mục Phách cười trở mình, giúp cô lau sát hạ thể chật vật, cô lười biếng mà rung rung ngón chân đầu, tiếp tục đề tài trước đó không lâu: "Thẩm Hành cùng anh nói gì vậy?"
Không có nhiều lời, Mục Phách xuống giường, từ trong quần lấy ra di động, mở ra mục tin nhắn, "Cái này."
Gia Ngộ xem xong, một chưởng chụp ở trên chăn bông, mắng to nói: "Đồ khốn kiếp!"
Mục Phách đồng ý: "Đúng vậy."
Gia Ngộ cũng không dám nghĩ đến phản ứng của Mục Phách khi nhìn thấy tin nhắn kia, cô suy sụp mà xoa rối loạn đầu tóc của chính mình, "Là em quá ngốc."
Nếu cô không đáp ứng ra cửa, tất cả đều sẽ không phát sinh.
"Không trách em. Nếu hắn muốn làm, này chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Gia Ngộ chán nản nhìn anh, hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Mục Phách, nếu hắn thật chạm vào em, anh có để ý không?"
"Kỳ thật ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tin nhắn kia, anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này." Như là cảm thấy ý tưởng của chính mình thật ấu trĩ, anh thẹn thùng mà cào cào cằm, "Lúc ấy rất sợ, em sẽ bởi vì cái này mà không cần anh."
Cư nhiên là sợ cô không cần anh.
Gia Ngộ giật mình: "Em sao... Sao có thể không cần anh?"
Rõ ràng hẳn là cô sợ anh ghét bỏ chính mình mới đúng.
Mục Phách dùng ngón tay giúp cô vuốt lại tóc, "Em cũng không biết khi nhìn thấy em nhắn tin cho anh, anh có bao nhiêu cao hứng. Chỉ là có điểm khổ sở, không thể trực tiếp qua đi ôm lấy em."
Gia Ngộ chần chờ: "Anh lúc ấy cũng ở khách sạn?"
Mục Phách gật đầu.
Gia Ngộ muốn khóc.
Mục Phách liền ngay phía sau cô, lại bởi vì cô làm bộ dường như không có việc gì nhắn tin cho anh nên anh cố nén không tiến lên hỏi cô.
Này đến nhẫn đến nhiều vất vả.
Gia Ngộ giang hai cánh tay, "Ôm."
Mục Phách tiến vào trong lòng ngực của cô.
Hai người thân thể trần trụi, gắt gao ôm nhau.
Gia ngộ ở trong lòng nói, Mục Phách à, sao anh có thể tốt như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
197 chương
66 chương
12 chương
10 chương
45 chương