Anh Nghe Gió Nam Thổi
Chương 32 : Diêu Uyển
Các nàng thả ❤ cho t đi. Tuần này chăm chỉ đột xuất😀
***
Bởi vì thích em. Mục Phách ở trong lòng nói.
Anh dùng tay chải tóc của Gia Ngộ, trong mắt tràn đầy sủng nịch ôn nhu như nước, thong thả chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
"Em cũng biết, trước kia anh rất thiếu tiền, tuy nhiên hiện tại cũng không tốt hơn chút nào đi." Anh tự giễu mà cười, "Em cho anh tiền, lúc ấy không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cho nên anh cảm thấy một câu chúc em năm mới vui vẻ là rất cần thiết."
"Phải không? Chỉ bởi vì lý do này mà thôi?"
Mục Phách buông tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, anh đáp: "Ừ."
Không biết vì sao Gia Ngộ có chút thất vọng. Cô xoay người, quấn chặt chăn, âm thanh phiền muộn nói: "Ngủ đi, em mệt nhọc."
Khuỷu tay Mục Phách trống rỗng, anh hơi thất thần nhưng không biểu hiện ra, chỉ là sờ sờ cái ót của Gia Ngộ, "Ngủ ngon."
Mà Gia Ngộ dường như là ngủ rồi cũng không đáp lại.
Mục Phách một chút buồn ngủ cũng không có.
Kỳ thật vừa rồi anh rất muốn thừa nhận.
Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng chính mình không có tư cách thừa nhận. Anh hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì muốn giữ Gia Ngộ lại bên người chứ? Kể cả Gia Ngộ không thèm để ý chuyện này thì trong lòng anh cũng không dễ chịu.
Bởi vì thói quen cũng không phải là thích.
Theo tình hình trước mắt mà nói Gia Ngộ đối với anh có lẽ là thói quen cùng ỷ lại, có lẽ có một chút thích, có lẽ một chút cũng không có, anh không rõ lắm. Nói khó nghe thì Gia Ngộ giống như không cần tình yêu, cô cũng không cảm thấy cô độc mà cô lại sống quá tự do, giống như ngọn gió, anh có thể cảm nhận được nhưng không thể nào nắm bắt được.
Hơn nữa, chuyện này còn phải xét xem Gia Ngộ có nguyện ý tiếp nhận anh hay không sau đó mới có thể suy xét được.
Nếu sau khi anh thừa nhận, Gia Ngộ không muốn tiếp nhận anh thì khả năng sau đó anh phải đối mặt chính là đơn ly hôn.
Đó là chuyện anh không muốn nghĩ đến.
Tiếng hít thở của người bên cạnh dần trở nên nhẹ nhàng đều đều, Mục Phách nhẹ nằm xuống, lại nhẹ nhàng mà duỗi tay ôm lấy Gia Ngộ.
Như là theo thói quen, Gia Ngộ bị cuốn vào lồng ngực của anh liền thân mật mà cọ cọ vào ngực anh.
Mục Phách cong môi.
Anh nghĩ anh sẽ có một bắt đầu tốt đẹp.
Tết âm lịch nghỉ dài ngày chớp mắt một cái đã trôi qua.
Mục Phách quay lại công việc hàng ngày, bụng của Gia Ngộ cũng dần dần hiện rõ, đến khi Viện Viện thấy cô liền oa oa kêu lên lấy làm kỳ lạ: "Mẫu tính của cậu phát ra làm bỏng mắt của mình rồi!"
Gia Ngộ sờ sờ mặt, tự đắc mà cười: "Nếu không cậu cũng mang thai một đứa đi, gần đây làn da của mình quả thực là tốt đến cực hạn."
"Thôi đừng!" Viện Viện xua tay, "Lão gia tử nhà mình mà nghe mình chưa kết hôn đã có thai còn không phải hai mắt tối sầm mà ngất mất sao."
Nhà Viện Viện là thư hương thế gia, cha cô ấy là nhà thư pháp nổi tiếng ở Bắc thành. Không biết có phải do vật cực tất phản hay không, khí chất gia tộc thư hương không dính chút nào lên người Viện Viện, đúng là thái độ hào phóng, bên ngoài là ngọc bích bên trong lại là tâm hồn phóng khoáng không thể kiềm chế.
"Cậu có thể kết hôn trước."
Viện Viện trừng cô: "Cậu cho rằng mình là cậu sao?"
Gia Ngộ cười, không dám nói gì thêm, sợ nói lỡ miệng.
"À đúng rồi," Viện Viện uống hai ngụm nước trái cây, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Cậu có biết gần đây Thẩm Hành đang quen bạn gái không?"
Gia Ngộ lắc đầu: "Không biết."
"Nghe nói là bạn học khi cậu ta đi học ở nước ngoài. Tên là gì mình cũng không hỏi, không phải người ở Bắc thành, bất quá có ý tứ muốn ở lại nơi này lâu dài, mỗi ngày đều cùng Thẩm Hành ra ra vào vào, ăn uống nghe nhạc, ngọt nị chết người."
Gia Ngộ cười cô ấy: "Biểu tình kia của cậu là sao? Vẻ mặt ghét bỏ."
"Mình đây là vì cậu cảm thấy bất bình đó!" Viện Viện phết phết miệng nói, "Ai không biết người trong lòng Thẩm Hành chính là cậu chứ"
Trước kia không dám nhắc tới đề tài này, sau khoảng thời gian lắng đọng lại bỗng nhiên nhắc đến cũng giống như không có gì ghê gớm.
Gia Ngộ lại lạnh mặt: "Viện Viện."
"Rồi rồi, mình biết cậu là phụ nữ đã có chồng, vừa rồi là mình lắm miệng, được chưa?"
Gia Ngộ sắc mặt hòa hoãn lại một chút, cô dùng thìa đè lên miếng chanh, nhìn thịt quả nho nhỏ trôi nổi trên mặt nước, trong lòng tự nhiên vui sướng.
Cô nói: "Mình đã cùng Thẩm Hành nói rõ ràng, về sau cậu cũng đừng đem chuyện này ra nói đùa nữa."
Viện Viện khiếp sợ nói: "Hóa ra cậu biết hắn thích cậu? Mình còn tưởng cậu không biết đó."
"Ở trong mắt các cậu mình chính là loại người không hiểu tình cảm sao?"
Viện Viện hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Gia Ngộ không phục, "Mình chỉ là lười nói đến mà thôi."
"Thôi đi. Phàm là người có đầu óc sẽ không tìm một người không có gì đến để lừa hôn. Nhiều mệt. Còn không bằng tìm người có sẵn như Thẩm Hành đâu."
Như là nghe được chuyện gì kinh thế hãi tục, Gia Ngộ mạnh mẽ mà nắm chặt nắm tay, cô gằn từng chữ nói: "Mục Phách rất tốt, mới không phải là người không có gì."
Viện Viện tùy tiện, căn bản không đem lời Gia Ngộ nói để ở trong lòng, cô ấy hừ một tiếng: "Văn Gia Ngộ, cậu cũng quá bênh vực người của mình đi?"
Sớm biết Viện Viện thần kinh thô, Gia Ngộ vẫn là có điểm không vui, cô bực bội đẩy ra ly nước: "Mục Phách rất tốt. Đây là sự thật khách quan, không phải mình thiên vị anh ấy, các cậu đều không hiểu được."
Viện Viện rốt cuộc phát hiện ra điểm không thích hợp, cô ấy cẩn thận nhìn vào mắt Gia Ngộ: "Cậu yêu anh ta rồi sao?"
"..." Gia Ngộ mặt vô biểu tình mà nhắc nhở cô ấy, "Mình đều đã kết hôn rồi."
"Nhưng mà các cậu cũng không có tình cảm làm cơ sở."
Cho dù không biết giữa Gia Ngộ và Mục Phách có giao dịch, Viện Viện cũng dám vỗ ngực đảm bảo Gia Ngộ không có khả năng mang theo tình cảm cùng Mục Phách kết hôn.
Thử nghĩ mà xem một người sớm chiều ở chung mười mấy năm còn là thanh mai trúc mã yêu thầm chính mình đều không thể đả động cô, một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện lại có thể chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày có thể bắt được tâm thiếu nữ ngoan cố sao... Chỉ dựa vào hàng to xài tốt? Quỷ mới tin!
Không thể không nói, Viện Viện chó ngáp phải ruồi, thế nhưng sắp sờ đến chân tướng sự việc.
Gia Ngộ không được tự nhiên mà đem tóc vén ra sau tai, ấp úng: "Cảm tình là có thể bồi dưỡng."
Nhìn đến cô gái đối diện vẻ mặt thẹn thùng, Viện Viện sợ tới mức nổi da gà, cô ấy đánh cái rùng mình, lầm bầm lầu bầu nói nhỏ: "Nữ nhân lâm vào tình yêu thật đáng sợ!"
Gia Ngộ không nghe rõ, hỏi lại: "Cậu nói cái gì cơ?"
Viện Viện bất đắc dĩ mà uống nước trái cây, không đáp lại, chỉ ở trong lòng chửi thầm: Đều đã như vậy còn không thừa nhận chính mình không hiểu tình cảm, thật là không đâm nam tường không quay đầu lại.
Gia Ngộ không hỏi ra nguyên cớ cũng lười truy cứu kỹ càng. Cô tùy ý chống cằm quét mắt ra cửa, vừa đảo mắt qua cư nhiên thấy được "Tào Tháo".
Mà Thẩm Hành cũng nhìn thấy Gia Ngộ trước tiên, trước mắt hắn sáng ngời, lập tức đi tới: "Cậu cùng ai tới đây?"
Viện Viện tức giận mà trợn trắng mắt: "Này, cậu bị mù à?"
Thẩm Hành lúc này mới xin lỗi mà nhìn Viện Viện cười: "Xin lỗi, ai dám không phát hiện Viện đại tiểu thư chứ."
Viện Viện hừ hừ, đảo mắt nhìn về phía sau hắn. Một cô gái tóc xoăn cuộn sóng, tuy da trắng, cũng khá xinh đẹp nhưng cũng không thể bằng Văn Gia Ngộ tản ra nữ tính quang huy. Cô ấy âm thầm tổng kết, Thẩm hành ánh mắt thụt lùi.
Gia Ngộ đương nhiên cũng thấy được cô gái phía sau Thẩm Hành.
So với Viện Viện bất động thanh sắc mà khinh thường, cô còn không xác định mà nhăn chặt mày.
"Diêu Uyển?"
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
197 chương
66 chương
12 chương
10 chương
45 chương