Anh Nghe Gió Nam Thổi
Chương 29 : Chụp ảnh chung
Đêm giao thừa, thời tiết sáng sủa, tuyết trắng khắp nơi đem bầu trời đêm như tỏa sáng lấp lánh.
Mục Phách đứng trước cửa sổ, sắc mặt so với gió lạnh bên ngoài còn lạnh hơn.
“Tôi đã nói rồi, đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Nữ nhân ở đầu điện thoại nói năng lộn xộn cùng anh giải thích, nội dung lung tung rối loạn, không có một cái trọng điểm. Mục Phách nghe thấy phiền, lại không cắt đứt điện thoại, anh mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào, suy nghĩ đang loạn như ma mới hơi rõ ráng chút.
Thật lâu xong, anh mở miệng: “Nói xong sao?”
“Một chút nữa là xong rồi.”
Cùng lúc đó, tiếng Gia Ngộ ngoài phòng vang lên, Mục Phách như là hạ quyết tâm, anh gằn từng từ một nói: “Không cần lại tới quấy rầy tôi, chúng ta đã không còn quan hệ.”
Trò chuyện kết thúc.
“Anh đang làm gì vậy?” Gia Ngộ mở cửa, “Sao không bật đèn?”
Mục phách cười một chút, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Nhắc tới việc quan trọng, Gia Ngộ trước mắt sáng ngời, cô giơ lên hai cây pháo hoa: “Chúng ta đi phóng pháo hoa đi!”
Mục Phách ngạc nhiên: “Em lấy ở đâu vậy?”
“Bí mật.” Gia Ngộ bắt lấy cánh tay của anh, nhắc mãi: “Năm trước bị dính nước nên không dùng được. Năm nay em kiểm tra rồi, đều có thể dùng. Em tính rồi bắn xong pháo hoa không sai biệt lắm là 0h, vừa lúc đếm ngược…”
Mục Phách càng nghe tâm càng mềm, anh cầm lại tay Gia Ngộ, dẫn cô đi.
Đây là năm mới đầu tiên bọn họ cùng nhau trải qua.
Trong viện tuyết trắng bị san bằng, bất đồng với trong nhà ấm áp, bên người gió thổi mang đến khí lạnh.
Gia Ngộ đem mặt vùi vào khăn quàng cổ, đưa hai cây pháo hoa cho Mục Phách, “Anh cẩn thận một chút, đừng để bị phỏng.”
Mục Phách trực tiếp nhận, dứt khoát lưu loát châm lửa, pháo hoa một mình một diệt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà phát ra ánh sáng, một đoàn nho nhỏ vẫn có thể chiếu sáng một nửa khuôn mặt minh diễm của Gia Ngộ.
“Thành!”
Cô cầm lấy pháo bông, lui về phía sau vài bước vẽ ra hai cái vòng kêu: “Mau quay video cho em!”
Mục Phách xem đến ngây người, đem điện thoại lấy ra thì pháo đã cháy hết, anh lại đưa cô hai cây khác: “Làm lại một hồi.”
Một cây pháo bông cháy chỉ chưa đến nửa phút, không chơi bao lâu Gia Ngộ liền mệt mỏi, cô hoạt động bả vai một chút, “Mệt mỏi quá.”
“Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Mấy giờ rồi?”
“Kém 20 phút là đến 0 giờ.”
“Để em xem lại video vừa rồi.”
Mục Phách đưa di động ra, “Xem cái cuối cùng thôi, mấy cái phía trước chưa kịp quay pháo bông liền tắt.”
Video chỉ có tám giây, Gia Ngộ lặp lại ba lần, đột nhiên nói: “Mục Phách, chúng ta giống như không có ảnh chụp chung.”
“…Anh rất ít chụp ảnh.”
“Lại đốt một cây đi.” Gia Ngộ bĩu môi, “Để chiếu sáng, chúng ta chụp một cái.”
Mục Phách nghe lời làm theo, chờ pháo bông cháy lên, hơi thở của Gia Ngộ thình lình vây quanh anh.
Cô đem mặt dán tới trên mặt anh.
Khoảng cách quá gần, anh thậm chí có thể cảm nhận được cô đang cười.
“Anh mau cười đi.”
Mục Phách chớp chớp mắt, không thấy màn ảnh, không thấy chính mình mà là nhìn về Gia Ngộ trên màn hình di động.
Cô thật xinh đẹp.
Nghĩ như vậy, anh liền cười.
Gia Ngộ chỉ kịp ấn một lần quay chụp, pháo bông liền tắt mất, cô lầu bầu: “Này chắc chắn là bị ăn bớt nguyên liệu.”
Cũng may ảnh chụp ra hiệu quả cũng không tồi, cô cười mị mắt, đưa cho Mục Phách xem, “Ảnh chụp đẹp quá đi.”
Mục Phách nhìn chăm chú đã lâu, cuối cùng nói: “Hôm nào đem in ra đi.”
“Hảo.” Gia Ngộ thuận miệng đồng ý, sau đó xoa xoa tay, “Lạnh quá, chúng ta về phòng đi?”
Mục Phách gật đầu, thu thập vỏ pháo hoa rơi rụng đầy đất, cầm trong một tay. Gia Ngộ ngầm hiểu mà dắt tay kia của anh, hỏi: “Tay của em thực lạnh đi?”
“Không sao, tay của anh thực nóng.”
Trong phòng sáng sủa một mảnh, TV chiếu chương trình liên hoan tiệc tối tết âm lịch đang đi vào cao trào, náo nhiệt phi phàm, Văn Trọng lại không có tâm tư đi xem TV, cúi đầu mân mê di động.
Gia Ngộ nắm tay Mục Phách đi ngang qua, “Bọn con lên lầu nhé?”
Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên, xua xua tay nói đã biết.
Gia Ngộ thấy thế, sau khi về phòng liền hỏi Mục Phách: “Anh không chuẩn bị gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho người khác sao?”
Mục Phách nói không có: “Anh cũng không gửi mấy thứ này.”
Gia Ngộ hô thanh, để anh đem cửa sổ mở ra, “Lát nữa khẳng định sẽ có người phóng pháo hoa.”
Mục Phách mở cửa sổ, khoác chăn lên người Gia Ngộ: “Sẽ lạnh.”
Gia Ngộ nắm lên một cái góc chăn, “Anh cũng vào đi.”
Một người sưởi ấm như thế nào cũng không bằng hai người ôm nhau.
Cửa sổ mở lớn, thanh âm bên ngoài truyền vào trở nên phá lệ rõ ràng. Đối diện tựa hồ là bạn bè cùng nhau ăn tết, bọn họ đều đứng ở ban công, nói cười không thôi, cuối cùng ở không khí rộn ràng nhốn nháo trăm miệng một lời mà đếm ngược –
Mười giây kết thúc, Gia Ngộ lỗ tai nóng lên.
“Năm mới vui vẻ, Gia Ngộ.”
Cô bất giác cuộn lên mười đầu ngón tay, chậm nửa nhịp mới trả lời lại: “Năm mới vui vẻ.”
Ánh sáng xẹt qua, một bó pháo hoa nở rộ ở không trung, giống như sấm dậy trên đất bằng, tạo ra tiếng vang thật lớn.
Lại một chút cũng không ảnh hưởng đến hai người.
Chóp mũi cùng chóp muic khoảng cách ngày càng gần, không khí vừa lúc, nụ hôn vừa muốn rơi xuống, Gia Ngộ bỗng nhiên “nha” một tiếng.
Ái muội nháy mắt bị cắt đứt.
Gia Ngộ click mở màn hình di động, buồn bực nói: “Năm nay như thế nào không nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của người kia.”
“Người nào?”
“Một người liên tục gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho em đã nhiều năm."
Mục Phách khóe miệng co rút.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
197 chương
66 chương
12 chương
10 chương
45 chương