Đồng Xuân Hiểu mang thai mà một sự kiện ngoài ý muốn, nhưng đứa nhỏ này đến vẫn khiến cả nhà vui sướng vạn phần, nhất là Đồng Tịch. Cô vẫn luôn là người nhỏ nhất trong nhà, anh họ và chị gái đều lớn hơn mười mấy tuổi, thói quen coi cô như đứa bé, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thăng cấp thành bậc bề trên rồi. Tưởng Văn Tuấn mượn xe tới đón Đồng Xuân Hiểu đến bệnh viện ở thành phố T kiểm tra, sau đó lại đi làm giấy chứng sinh. Đồng Xuân Hiểu quyết định sinh sản ở thành phố T, cô tìm khách trọ để thu lại phòng ở Hương Chương Viên, bảo Tưởng Văn Tuấn tìm người sửa chữa một phen. Bận rộn hai ngày, Đồng Xuân Hiểu có chút không đỡ được, còn có dấu hiệu sinh con, sau khi từ thành phố về thì cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng. Bởi vài năm nay cô trường kỳ thức đêm làm việc nên thân thể không quá tốt, thời kỳ đầu rất không khỏe, ăn gì cũng nôn, gầy yếu rất nhiều. Đồng Tịch vô cùng lo lắng, mang thai chỉ là bắt đầu, chờ đứa bé sinh ra sẽ có rất nhiều chuyện phải làm. Bây giờ còn có chú thím chăm sóc chị, nhưng khi tới thành phố T thì làm sao bây giờ? Nếu cô đi học ở thành phố B, cách thành phố T xa như vậy, nhỡ chị có gì cần chiếu cố thì cô cũng chẳng giúp được gì. Sau khi bố mẹ qua đời, mấy năm này Đồng Xuân Hiểu đối xử với cô tốt khỏi phải chê, thậm chí còn vì ở lại Hy Trấn chăm sóc cô mà chậm trễ việc hôn nhân của mình cho đến khi cô thi đại học. Cho nên cô không thể vong ân phụ nghĩa, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, khi chị cần mình nhất thì cô không thể cứ thế bỏ đi được. Một bên là Nhiếp Tu, một bên là Đồng Xuân Hiểu, Đồng Tịch cơ hồ không chút chần chừ mà chọn chị mình. Nhưng cô lại không dám nói quyết định này của mình cho Nhiếp Tu. Sau khi bố trí xong căn hộ ở Chương Hương Viên, Tưởng Văn Tuấn tới đón Đồng Xuân Hiểu tới xem có vừa lòng hay không. Vừa hay đang cuối tuần, Đồng Tịch cũng cùng chị trở về thành phố. Xuất phát từ góc độ khỏe mạnh nên chỉ sửa mới căn hộ, tuy rằng rực rỡ lên nhưng không có chút mùi vị nào, đồ đạc mua thêm cũng đều là đồ gỗ thân thiện với môi trường. Đồng Xuân Hiểu thập phần vừa lòng, khen ngợi thổi phồng Tưởng Văn Tuấn một lần. Tưởng Văn Tuấn ra vẻ vô tình nói: "Nếu căn hộ này là bốn phòng hai sảnh thì tốt rồi, về sau em không có thư phòng, chỉ có thể gõ chữ trong phòng khách." Thư phòng ban đầu làm phòng trẻ. Một phòng khác là phòng ngủ của Đồng Tịch. Đồng Tịch vội nói: "Bình thường em ở nội trú, sửa phòng em thành thư phòng thì tốt rồi." Tưởng Văn Tuấn cười nói: "Vậy không được, cuối tuần em vẫn phải về đây mà." Đồng Tịch không lên tiếng, đột nhiên có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu. Trước kia, khi Đồng Xuân Hiểu còn chưa lấy chồng, Đồng Tịch ở cùng chị ở nơi này cũng không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ chị đã lập gia đình rồi, hình như hết thảy đều đã thay đổi, cô cứ như kẻ dư thừa xen vào gia đình của chị vậy. Thật ra, cô cũng chỉ muốn dành ra chút thời gian để chăm sóc chị như nấu cơm, làm việc vặt linh tinh, tương lai còn có thể phụ giúp chị chăm sóc em bé. Nhưng mà Tưởng Văn Tuấn cũng không vừa ý, anh ta muốn đón mẹ mình tới trông cháu. Tiếc rằng căn hộ này là của Đồng Xuân Hiểu, anh ta ngại không dám nói ra nhưng lại sợ Đồng Tịch chiếm phòng rồi, sau này mẹ mình đến ở thì có chút phiền phức. Cho nên, anh ta mong Đồng Tịch cứ ở nội trú mãi thôi, còn đến ngày lễ ngày tết về Hy Trấn ở là tốt nhất. Chờ đến buổi tối khi mà hai vợ chồng ở chung, Tưởng Văn Tuấn nhân cơ hội nói ra quyết định của mình. Đồng Xuân Hiểu nhìn anh ta, không nói gì, biểu cảm có chút kỳ lạ. Tưởng Văn Tuấn sợ cô tức giận, vội giải thích: "Chủ yếu là căn hộ nhỏ, không phải là anh muốn đuổi nó." Ba phòng hai sảnh còn nhỏ gì chứ? Đồng Xuân Hiểu không phản bác, trầm mặc một lát nói: "Đồng Tịch sẽ không ở cùng em mãi đâu, anh yên tâm, nhiều nhất nó chỉ ở đây một năm thôi." Tưởng Văn Tuấn biết Đồng Xuân Hiểu đặc biệt yêu thương cô em gái này, anh ta vô cùng vui vẻ bởi không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy. Anh ta không biết trong lòng Đồng Xuân Hiểu có dự tính khác và cô cũng đã thất vọng thêm một lần nữa về nhân cách của anh ta. Cô không có bố mẹ, chỉ có em gái duy nhất này, thế mà Tưởng Văn Tuấn cũng không thể chấp nhận. Hơn nữa, anh ta còn đang sống dưới mái hiên nhà cô đó. Cô vốn rất tin tưởng Tưởng Văn Tuấn, chỉ nghĩ rằng anh ta quá tiết kiệm mà thôi nhưng nhân phẩm không tệ. Nhưng chuyện nhỏ lần này lại khiến cô sinh lòng cảnh giác. Cuối tháng mười hai, Đồng Tịch đi tham gia thi và phỏng vấn ở đại học T. Hết thảy chuyện này cô không dám nói cho Nhiếp Tu. Đợi đến khi tới tết âm lịch và đã có kết quả thi, hai người sắp gặp mặt thì cô cố lấy thêm dũng khí gọi điện cho anh. Trong điện thoại nói cứ như là học sinh tiểu học phạm sai lầm, không dám tỏ ra vui vẻ chút xíu xiu nào, chỉ lí nhí bảo mình đã thi đỗ đại học T. Nhiếp Tu trầm mặc nửa buổi, chỉ nói hai từ chúc mừng, sau đó dập điện thoại. Đồng Tịch biết anh nhất định tức giận lắm, nhắn mấy tin liền cho anh giải thích nguyên nhân. Nhiếp Tu chẳng trả lời tin nhắn nào của cô cả. Cô viết một bức thư dài cho Nhiếp Tu để xin lỗi, anh cũng chẳng thèm đáp lại. Nửa năm qua, chỉ cần cô gửi mail cho anh, dù bận rộn mấy nhưng ngay hôm sau Nhiếp Tu nhất định sẽ đáp lại, kiên nhẫn giải đáp các đề bài khó cho cô. Anh không giỏi biểu đạt tình cảm, càng không am hiểu nói lời ngon tiếng ngọt, mail trả lời đều rất quy củ viết từng bước giải đề và cách giải, vô cùng phù hợp với thân phận "Thầy Nhiếp" này. Nhưng cuối thư luôn có một khoảng thời gian biểu đếm ngược, không phải đếm ngược thời gian thi đại học mà là đếm ngược thời gian đến khi hai người ở cùng một thành phố. Nhiếp Tu không liên hệ với cô suốt một tuần. Đồng Tịch dự cảm đây là điềm báo chia tay, vài lần cầm điện thoại muốn gọi cho anh nhưng lại bỏ xuống. Có lẽ đối với Nhiếp Tu, chuyện đột nhiên thay đổi nguyện vọng của cô không chỉ đơn giản là chuyện thất tín mà anh còn sẽ nghĩ rằng, trong lòng cô coi trọng Đồng Xuân Hiểu hơn mình nhiều lắm. Về điểm này, Đồng Tịch đúng là không thể phủ nhận, trong lòng mỗi người đều có một cây cân, bên cân của Đồng Xuân Hiểu đúng là nặng hơn Nhiếp Tu. Cô rất sợ Nhiếp Tu sẽ hỏi tới đề tài này, cô không thể phủ nhận trái lương tâm, nhưng nói thật lại nhất định sẽ khiến anh tổn thương. Nghỉ đông cấp ba ngắn đến mức chỉ có một tuần, hôm nay là ngày hai sáu tháng chạp nhưng vẫn còn phải lên lớp. Thời gian tan học buổi chiều khá sít sao, cơm nước xong phải gấp gáp trở về tự học buổi tối. Đồng Tịch đang vội vàng rời lớp với bạn học thì đột nhiên thấy một người đứng cách cô khoảng hai mươi mét, cô kinh ngạc ngừng lại. Nhiếp Tu mặc một chiếc áo măng tô lông cừu màu cà phê đậm, cổ áo dựng thẳng lên che mất cằm, chỉ lộ ra đôi mày đẹp và chiếc mũi cao thẳng. Đồng Tịch không thừa nhận mình mê trai đẹp nhưng cô không thể không nói, Nhiếp Tu trong khoảng khắc này thật sự vô cùng đẹp mắt. Bạn học đi ngang qua, bất kể là nam hay nữ đều quay ra nhìn anh. Đồng Tịch vừa bất ngờ vừa kích động, trong lòng lại khẩn trương không yên, không biết Nhiếp Tu tới đây định làm gì. Người đến người đi ở cổng rất nhiều, cô sợ bị chú bắt gặp, vội đến trước mặt Nhiếp Tu nói: "Anh tới cầu đá ở ngõ Cò Trắng chờ em." Nói xong thì vội quay về trường học, tới văn phòng chủ nhiệm lớp xin nghỉ, lấy lý do là mình đau bụng không thể tự học buổi tối. Chủ nhiệm lớp tưởng cô đến tháng, cũng ngại không dám hỏi nhiều, lập tức đồng ý cô trở về. Đồng Tịch vội vã chạy tới chỗ cầu đá, khi thấy Nhiếp Tu lại không nhấc nổi chân được nữa. Nhiếp Tu bước tới gần cô nhưng chẳng có chút vẻ tươi cười nào, khí tràng cao lãnh phát huy cực hạn. Đồng Tịch nghĩ, đây là định mặt đối mặt nói chia tay sao? Nhưng Nhiếp Tu lại không chủ động mở miệng, chỉ nhìn cô từ trên cao xuống. Vẻ lạnh lùng và oán khí trong mắt anh khiến Đồng Tịch không dám nhìn, cô cụp đầu xuống, mắt chỉ dám nhìn vào ánh măng tô của anh, câu hỏi bật ra theo bản năng: "Anh lạnh hay không? Sao mặc ít như vậy?" "Không lạnh." Giọng nói không mang theo chút cảm tình. Được rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, lãnh đạm thế này là muốn chia tay đây mà. Đồng Tịch khụt khịt, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?" Bởi vì chạy tới bất chấp gió lạnh nên mũi cô bị đông lạnh khụt khịt, tiếng nói cũng mang theo giọng mũi. Nhiếp Tu không trả lời, lôi tay cô kéo tới xe, nhét người vào trong rồi mới nói: "Chưa ăn." "Vậy em mời anh ăn cơm nha." Nhiếp Tu từ chối cho ý kiến, khởi động xe. Mắt thấy xe rời khỏi trấn, đi hướng làng du lịch Hy Hồ, Đồng Tịch vội hỏi: "Anh lái tới làng du lịch à? Có thể đừng ăn cơm ở đó nữa hay không?" "Vì sao?" "Em sợ bị người ta bắt gặp." "Em sợ bị bắt gặp hả?" Trong lòng Nhiếp Tu vốn đã vô cùng tức giận, cái này càng như lửa cháy đổ thêm dầu, không kìm nén được nữa. Đồng Tịch khổ mặt, không dám kháng nghị tiếp nữa. Đã mùa đông nhưng làng du lịch vẫn kinh doanh rất tốt bởi vì có suối nước nóng. Vừa vào đại sảnh, Đồng Tịch đã ngó nghiêng khắp nơi, sợ gặp phải Thẩm Hi Quyền. Học trung học sáu năm, đây là lần đầu cô nói dối trốn học, ngàn vạn lần đừng để chú biết được nhé. Nhiếp Tu dẫn cô vào phòng riêng ở tầng hai, mặt trầm như nước, không nói một lời. Đây là lần đầu tiên Đồng Tịch nhìn thấy Nhiếp Tu tức giận. Người đàn ông xưa nay ôn nhu săn sóc, nho nhã lễ độ, khi tức giận lại hoàn toàn biến thành người xa lạ, khí tràng lạnh lùng đến mức khiến người ta chỉ muốn cách anh thật xa. Đồng Tịch có thẹn trong lòng, không dám chủ động mở miệng, cũng không dám bắt đầu đề tài gì, chỉ cụp mắt xuống, hai tay nâng cốc uống nước chanh từng ngụm nhỏ một, dáng vẻ rất ngoan rất mềm mại dễ thương. Dáng vẻ đó lại khiến cho cái bụng ngập tràn sự tức giận của Nhiếp Tu không có chỗ phát tiết, chỉ đè nén tới mức muốn nội thương. Sự trầm mặc khiến người ta muốn nghẹn thở cuối cùng cũng bị người bồi bàn mang đồ ăn lên đánh vỡ. Sao Nhiếp Tu lại gọi nhiều đồ ăn thế, vừa thấy đã biết là hai người không ăn hết. Đồng Tịch nhỏ giọng thở dài: "Ôi, cơm chia tay rất phong phú nhỉ." Đồng Tịch nhìn cô một cái, tức giận nói: "Nghĩ hay lắm." Nửa năm quen biết, đây là câu nói nặng đầu tiên của anh với cô. Đồng Tịch chẳng tức giận chút nào, mắt sáng lên, cắn chiếc đũa nở nụ cười: "Di, anh không phải muốn chia tay với em à?" "Anh nói chia tay khi nào hả?" Đồng Tịch bĩu môi nói: "Anh không liên lạc với em rất lâu rồi." "Rất lâu? Một tuần không liên lạc em đã thấy lâu, vậy yêu xa nửa năm trời không gặp mặt mà không không thấy khó chịu à?" "Không phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện mà." "Ý của em là nói chuyện qua mạng là đủ rồi? Vậy được, về sau nghỉ phép chúng ta cũng không cần gặp nữa." "Đương nhiên không phải." Đồng Tịch vội vàng gắp thức ăn cho anh: "Sao anh không ăn, lạnh rồi không ăn được nữa." Nhiếp Tu nửa thật nửa giả nói: "Tức giận no rồi." Đồng Tịch cười hì hì nói: "Bạn trai như thế thật dễ nuôi nha, chỉ tức giận một chút đã no rồi, hơn nữa dáng vẻ tức giận còn đẹp mắt như vậy nữa." Nhiếp Tu đỡ trán, cười có chút bất đắc dĩ: "..." Thật ra anh không thích bạn gái thời thời khắc khắc dính lấy mình ỷ lại vào mình, anh càng thích nữ sinh độc lập, có thể tự giải quyết chuyện của mình, có nguyên tắc và cũng có sự nghiệp của riêng mình. Tính cách Đồng Tịch chính là như thế, vừa độc lập vừa quyết đoán, nhưng hình như lại độc lập quá. Chuyện gì cũng tự mình quyết định, tiên trảm hậu tấu. Đến cùng thì trong lòng cô có người bạn trai là anh hay không, anh cảm thấy đây là một vấn đề không nhỏ.