Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, thoắt một cái từ lúc nhập học đến giờ đã được hai tháng. Cuộc sống của Serena mặc dù có một vài điều ngoài ý muốn nhưng cũng được coi là trở thành quy luật. Ban ngày lên lớp học, buổi tối ở nhà làm bài tập, cứ đến ngày chẵn thì ở trong tầng hầm của giáo sư Snape từ 7h30 đến 9h30, sau đó nơm nớp lo sợ và không được tự nhiên mà ở cùng một không gian với Malfoy đến hai tiếng đồng hồ. Hôm nay là ngày 31 tháng mười, lễ Halloween. Đối với Serena thì ngoài việc buổi tối phải đến Đại sảnh đường dự tiệc thì ngày hôm nay cũng chẳng khác những ngày bình thường là bao nhiêu. Nếu như không muốn nhắc đến chuyện cô được hưởng yên tĩnh của một ngày nghỉ mà không có tiếng lải nhải và thăm dò của Lisa. Dĩ nhiên, hôm nay cô nàng đi đến làng Hogsmeade, ngôi làng ngoài khu vực trường học duy nhất mà chỉ có học sinh năm ba trở lên mới được phép đến đó. Và dĩ nhiên, cô được biết Cedric cũng ‘trùng hợp’ có ý định đến đó trong ngày hôm nay. Đến đây đã đủ hiểu cô nàng tóc vàng kia ra ngoài với mục đích gì. Ơn giời là Lisa không theo đuổi cuồng nhiệt và lộ liễu giống như thần tượng Malfoy. Dạo này khi đứng trước Cedric thì Serena đã có dịp choáng mặt khi chứng kiến vẻ ‘dịu dàng’ của cô nàng. Tất nhiên, không ngoại trừ khả năng vì thời điểm đó là ở trong thư viện nên cô nàng không thể lải nhải nói suốt được. Serena nghĩ, khả năng mỗi khi cô muốn được yên tĩnh thì nên đi tìm Cedric. “Hi . . . chào mọi người” Cánh cửa lớn của kí túc xá bỗng nhiên được mở ra, Lisa Turpin hưng phấn bước vào. Theo sau cô nàng là những người khác cũng đi trong ngày hôm nay. Nhìn cô nàng đang bước đến chỗ cô và Luna, Serena bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, mới có hơn 4 giờ mà đã về rồi? “Sao cậu về sớm vậy?” Cô còn chưa đọc xong cuốn sách đây. Cô nàng thần bí kéo cô và Luna vào trong phòng ngủ, ‘Kính hồng’ đầu óc lơ mơ không hiểu gì cả, trong đầu của cô bé bây giờ vẫn là những sinh vật huyền bí mà bản thân chưa bao giờ nhìn thấy. Vội vàng khóa cửa lại, Lisa chẳng quan tâm đây không phải phòng ngủ của mình mà tùy tiện ra vào. Thuần thục đến bên giường của Serena, cô nàng mới lôi từ trong túi ra một đống kẹo dẻo các loại mà chỉ cần nhìn cô liền biết ăn vào thì tốc độ sâu răng của con người sẽ tăng trưởng đến mức bao nhiêu phần trăm. “Mình mang về cho các cậu này, ăn đi”, Lisa vui vẻ nói. Serena khoanh tay nhìn cô nàng, ánh mắt không thèm nhìn đống kẹo được vứt la liệt trên giường: “Mình không thích ăn kẹo đâu” Luna cầm một cái lên mếm thử, sau đó không nhịn được nhăn mày: “Ngọt quá” Serena đặt quyển sách trên bàn, ngồi xuống ghế rồi mới khinh bỉ: “Nhìn cậu kìa, cứ như là trúng được tiền ấy” Lisa không thèm để ý sự độc miệng của cô, mỉm cười vui vẻ: “Hôm nay mình gặp được Cedric ở đó” Cô nàng chắp tay “Cậu không biết đâu, anh ấy bắt chuyện với mình rồi, lại còn cười với mình nữa” Cô không để ý nói: “Thế bình thường anh ấy không cười với cậu?” Cedric luôn luôn cười với người khác mà. “Không giống” Cô nàng phản bác “Không giống như thế.” “Không giống chỗ nào?” Serena soi mói nhìn Lisa một lượt từ đầu đến chân, cô nàng hiện tại đang ở tuổi dậy thì, chiều cao tăng trưởng rất nhanh, ngực hơi nhô lên một chút. Mặc dù vẫn được coi là một tiểu mĩ nhân nhưng so với anh tuấn cao lớn Cedric mà nói thì vẫn chỉ là một con nhóc choai choai chưa lớn. Trong thời kì nhạy cảm này, mặc dù chỉ hơn kém nhau một tuổi nhưng lại có sự khác biệt không hề nhỏ. Cứ nhìn Cho Chang mà xem, cô gái kia mặc dù là người phương đông nhưng hiện tại đã là một mĩ nhân có ngực có eo. Đó chính là minh chứng rõ nhất thể hiện sự cách biệt về tuổi tác. “Cedric đã học năm thứ sáu rồi” Luna đột nhiên nói, cô nàng hiếm có khi nghiêm túc và chọt đúng chỗ ngứa như hôm nay, “Cậu mới học năm thứ ba. Khi cậu học năm thứ năm thì anh ấy ra trường rồi” Cả hai người đồng loạt quay sang nhìn cô bé. Luna không sợ chết nói tiếp: “Đợi đến lúc cậu phát triển đủ để đàn ông động lòng thì anh ấy cũng chẳng nhìn thấy” Serena phải nói là vui như lên trời, cô âm thầm vỗ tay khen ngợi Luna, vấn đề này cô cũng từng nhắc tới, nhưng Lisa lại chẳng thèm nghe, chỉ coi trọng chiến thuật tăng lên số lần đụng mặt để thân thiết hơn. Hôm nay ngay cả người không để ý lắm đến yêu đương cũng phát hiện ra điểm này thì Lisa không quan tâm cũng không được rồi. Rèn sắt khi còn nóng, Serena nói tiếp: “Bây giờ vẫn chưa phải muộn lắm đâu, hai người vẫn còn hai năm để tiếp xúc nhưng cậu phải nhớ là Cho Chang chính là một đối thủ đáng gờm, nếu cậu không lớn nhanh lên thì hoàng tử trong lòng cậu sẽ thành của người khác đó” Lisa Turpin bị đả kích đến đứng hình. Cô kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên không đến ba phút thì nghe thấy giọng nói quyết tâm của Lisa: “Mấy bài tập thể hình của cậu . . . mình sẽ luyện” Serena hài lòng mỉm cười. Cuộc sống hạnh phúc sau này tất cả là nhờ nó đó. Tình yêu thật đúng là một điều tuyệt vời, mặc dù cô chỉ là người được thơm lây. Sau này sẽ không phải nghe thấy tiếng ồn ào oán giận của cái mồm lải nhải này nữa.