Trong nháy mắt, cả người Serena cứng ngắc lại. Cho dù gương mặt, tuổi tác hay tính cách thay đổi, thì cô vẫn nhận ra ánh mắt của người đó, y như đúc. Người đàn ông kia đã từng luôn luôn nhìn cô với ánh mắt như thế, mỗi lần hắn đến trường học để kiểm tra tiến độ việc học của cô thì Gin luôn nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc. Không hề có bất kì một biểu cảm nào. Lơ đãng và không để ý. Huống chi hai gương mặt này có rất nhiều điểm tương đồng, chỉ là hình thể và tuổi tác được thu nhỏ lại thôi. Serena chưa bao giờ nghi ngờ vào trực giác của mình, cho nên, hiện tại, ngay lập tức, cô liền khẳng định Draco Malfoy chính là Gin. Trái tim Serena chùng xuống, cô hiện tại không biết mình nên làm gì. Hắn đã nhìn thấy cô, liệu có còn muốn giết cô nữa không? Cô chưa bao giờ quên Gin căm hận nhất là kẻ phản bội. Mà cô chính là một trong số đó.Cho dù quan hệ của hai người đã từng rất thân mật. Serena vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, ngay cả mắt cũng không nháy một chút, tim đập thình thịch từng hồi từng hồi như muốn vỡ ra, chờ đợi nụ cười tà ác chấm dứt quen thuộc. Đột nhiên, ánh mắt kia cụp xuống, hơi thở nguy hiểm cũng mất đi. Sạch sẽ như không có chuyện gì. Serena thậm chí cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác. --- ------ ------ ------ ------ ----- Serena thì thầm một câu thần chú, lập tức cây diêm trước mặt biến thành một chiếc kim khâu màu bạc. Xinh đẹp, nhưng chưa đạt yêu cầu. Giáo sư Mcgonagall đứng ở phía sau nhìn hành động của cô, mở miệng: “Em chưa thật sự tập trung, Wilson”. Cô nhíu mày, đúng vậy,chỉ cần nghĩ đến chiếc kim màu bạc là lại nhớ đến mái tóc dài lạnh lẽo kia, liền không thể nào tập trung được. Nhìn cô học trò nhà Ravenclaw đã hiển lộ sự ưu tú ngay từ ngày đầu tiên, giáo sư Mcgonagall không ngần ngại chỉ điểm và đào tạo để tạo ra được một học sinh ưu tú của thế hệ sau. Có lẽ, cô gái này sẽ còn ưu tú hơn cả Granger, bà nghĩ. Từ ngày đó đến giờ đã hơn một tháng, nhưng tâm trí Serena vẫn không thể nào dứt đi được cái nhìn không cảm xúc và bình thản của ánh mắt kia. Hắn đã từng căm hận cô đến mức nào. Căm hận đến mức từ bỏ nguyên tắc giết người không ngần ngại của mình mà tra tấn cô, muốn cho cô cảm nhận được sự sợ hãi không biết lúc nào tử thần sẽ lấy đi mạng của mình. Cô không sợ chết. Nhưng luôn luôn sợ hắn một cách vô cớ. Mà hiện tại, bây giờ, người kia lại bình thản nhìn cô như vậy, bình thản đến mức gần như không quen biết cô. Giống như sự căm hận, khinh bỉ và chán ghét đều tan biến hết. Tất cả chỉ còn là hờ hững và lạnh lùng. Đáng lẽ Serena phải cảm thấy vui mừng và may mắn mới đúng. Bởi vì đây đã từng là mong muốn của cô. Thoát khỏi sự truy lùng của tổ chức và sống một cuộc sống không có sự sợ hãi. Có thể là chính bản thân mình mà không phải ngụy trang hay sống chui sống lủi. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có một cỗ áp lực thật lớn đang đè ép lại, chỉ chờ ngày bùng phát. Chẳng lẽ cô là người thích ngược? Serena cười khổ. Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ không đâu đó đi, lại một lần nữa tập trung vào bài học. Cô cầm đũa phép lên, miệng thì thầm câu thần chú, lập tức chiếc kim màu bạc đang nằm trên bàn tỏa sáng lấp lánh, mát lạnh như đá cẩm thạch. “Rất tốt” - Giáo sư Mcgonagall lập tức lên tiếng - “Ravenclaw thêm 5 điểm”. Serena thở phào nhẹ nhõm một hơi, bài học biến hình hôm nay nâng cao một chút so với những bài học trước, không chỉ là tạo hình, mà còn phải tạo ra cảm giác và vẻ đẹp, giống như một đồ vật thật sự mà mình đang nghĩ ra trong đầu. Cho dù không phải lần đầu tiên đã làm được, nhưng ít nhất cũng thành công, chứng tỏ sự bình tĩnh và lý trí của bản thân chưa bị mất đi. Tiếng chuông tan học vang lên, Serena gấp sách vở, đứng dậy chuẩn bị đến phòng học độc dược. “Serena, đợi mình với” - Tiếng gọi đằng sau vang lên, không cần quay đầu cũng biết là của ai. Cô dừng lại, đợi Luna Lovegood đến bên cạnh mình liền cùng cô nàng bước nhanh đến phòng học. “Sắp đến Hallowen rồi!” - cô nàng cảm thán, rồi quay sang hỏi cô - “Cậu có dự định gì không?” Cô lắc đầu, có lẽ đó là thời tiết thích hợp để ngủ hoặc đọc sách? hay thử nghiệm câu thần chú mới? đáng tiếc học sinh năm nhất không được tự ý chế tạo độc dược, nếu không cô rất thích ý để thử nghiệm những loại độc dược mình đã đọc được trong sách. Dù sao thì làm gì cũng được, nhưng cô nhất thiết không muốn đến sảnh đường! Serena không thể tưởng tượng nổi nó sẽ biến thành thứ kinh khủng cỡ nào khi có sự góp mặt của lão tắc kè hay ba hoa và làm màu - Lockhart. Cô vẫn còn nhớ những câu hỏi của ông ta trong tiết học Phòng chống nghệ thuật hắc ám đại loại như “Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?” hay “Tham vọng bí ẩn của Gilderoy Lockhart là gì?” và luôn bốc phét những câu chuyện phiêu lưu không phải của bản thân. Serena thề, nếu được phép cô sẽ không ngần ngại cho vị giáo sư vô dụng này một câu thần chú mơ màng ngã xuống đất mà không phải chỉ đơn giản là một bùa chú hất cẳng đơn giản như vậy. Chính vì thế ngoài giáo sư Snape, ông ta chính là người khiến cho cô nhanh chóng trở thành học sinh năm nhất nổi tiếng toàn trường, mặc dù cô không hề muốn điều đó một chút nào. Người có can đảm dùng bùa chú đối với giáo viên thì cô chính là người đầu tiên. Hơn nữa lại không hề thất bại. Hai người câu được câu không tiến vào phòng học, gần một nửa học sinh nhà Ravenclaw đều có mặt và ngồi vào chỗ của mình, mở sách giáo khoa ra và thì thầm thảo luận. Còn nhà Hufflepuff? đại đa số ghế đều trống không, chỉ có dải dác vài người đang than thở về việc cây chổi bay dù có gọi thế nào cũng không nghe lời mà nằm trong tay họ. Ba phút sau, khi gần như tất cả học sinh đều thở hồng hộc có mặt trong phòng học, thì giáo sư Snape âm trầm bước vào. Mặc dù gương mặt vẫn âm trầm và áp lực như mọi hôm, nhưng Serena mẫn cảm phát hiện được tâm trạng của thầy hôm nay rất tốt, thậm chí khi một học sinh nhà Hufflepuff làm hỏng một cái nồi quặng, thầy cũng chỉ phun độc xà mà không hề trừ điểm. Không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nồi quặng trong một thời gian dài, trong lòng không ngừng đếm ngược: 3..2..1...được rồi! Cô lập tức bốc nguyên liệu cuối cùng cho vào nồi, tiếp tục chờ đợi thành quả. Luna đứng bên cạnh vừa dọn dẹp vừa lầm bầm: “Hẳn là tâm trạng của thầy Snape hôm nay rất tốt” - cô nàng thì thào” - “ Mình nhìn thấy những con bọ Elvis presley đang bay xung quanh thầy . Đó là những con bọ chỉ đậu trên những người thực sự cần nó” Luna luôn biết đến những loài sinh vật kì lạ, và có tác dụng kì lạ. Cho dù Serena không nhìn thấy chúng và tin tưởng nhiều rằng trên đời này thật sự có những loài sinh vật như thế, nhưng cô cũng không mở miệng cắt đứt lời nói cô nàng. Thế giới pháp thật này rất kì bí, nó không có trong sách không có nghĩa là nó không có trên đời này. Biết đâu được cô nàng có thể nhìn thấy những sinh vật mà phù thủy bình thường không thể nhìn thấy được. Chất lỏng chứa trong nồi quặng từ một hỗn hợp màu đen dần dần chuyển sang màu xanh đậm, rồi cuối cùng dừng lại ở màu xanh nước biển xinh đẹp tựa như màu của đại dương, và... mênh mông như đôi mắt đó. “Ta nghĩ tiểu thư Wilson tự đại đã hoàn thành xong phần độc dược của mình” - Giọng nói trào phúng phía sau đột ngột vang lên, giáo sư Snape hừ một tiếng - đưa tay cầm bình độc dược trước mặt cô, tùy ý nói - “Ravenclaw thêm 5 điểm” - rồi bước đi. “Ánh mắt của mình thật không sai” - Luna vẫn thì thầm - “Hôm nay thầy ấy rất vui vẻ”. Đúng vậy. Serena nghĩ thầm, giáo sư Snape nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước, Cho dù Serena vĩ đại đến mức nào, cô cũng không thường xuyên được thầy cho điểm. Nhưng hôm nay thấy không ngần ngại mà cho cô, điều đó thể hiện cái gì? Có lẽ lý do thầy vui vẻ không gì khác mà chính là việc tắc kè ba hoa - cô vẫn luôn gọi Lockhart như vậy - bị một câu bùa chú của cô đánh ngã và mất hình tượng trước lớp học. Hiển nhiên, suy nghĩ của cô hiện tại là hoàn toàn chính xác. Nhưng Snape được gọi là giáo sư mặt than không phải là không có căn cứ. Luna vừa nhìn những con bọ Elvis preslay chưa được bao lâu thì chúng đã nhanh chóng tán đi và vẻ mặt âm trầm quen thuộc lại xuất hiện trên gương mặt thầy Snape khi một chiếc nồi quặng bên nhà Hufflepuff nổ tung và hai học sinh thủ phạm bị cháy hết phần tóc và đen sì từ đầu đến chân. Sau khi tức giận trào phúng một tràng dài, Snape lạnh lùng bỏ lại câu: “Hufflepuff trừ 40 điểm” Rồi cáu giận hai tay xách cổ hai cậu bé đến chỗ bà y tá Pomfrey. Vừa đi đến cửa liền không quên gây áp lực cho tân sinh hai nhà: “Còn lại viết bài thu hoạch 500 từ, ngay lập tức. Cuối giờ mời tiểu thư Wilson mang đến văn phòng cho tôi”. Sau đó chỉ để lại bóng dáng chiếc áo choàng đen dài âm trầm giống như chủ nhân của nó. --- ------ ------ ------- Serena bực mình ôm một chồng da dê đi xuống dưới tầng hầm, đáng lẽ ra hiện tại cô phải đang ở trong thư viện nhà Ravenclaw như mọi hôm, nhưng hiện tại lại mù đường mà đi mọi ngóc ngách để tìm văn phòng của giáo sư Snape. Có lẽ, sau ngày hôm nay, cô sẽ thuộc lòng các lối đi trong trường Hogwarts mà không phải phù phép lên chúng. Cô chán ghét vận động. Serena căm giận nghĩ. Rốt cuộc cũng tìm thấy văn phòng của viện trưởng nhà Slytherin ở dưới tầng hầm và sau khi lạc vào một vài lối rẽ nhìn như mê cung. Cô gõ cửa. Cánh cửa từ bên trong được mở ra. Serena bước vào, nói: “Giáo sư, em đến để mang bài luận cho thầy...” Tiếng nói im bặt khi nhìn thấy người đang ngồi ở trên Sofa. Thiếu niên mặc áo choàng đen, đeo cà vạt màu xanh lá cây lười biếng tựa vào trên ghế, hai tay vuốt vuốt cây đũa phép. Mái tóc màu bạch kim nổi bật trong ánh đèn u ám, hai mắt hơi nheo lại nhìn vào khoảng không. Đẹp như một vị thần. Draco Malfoy.