" ^ " Những lo lắng về đám cưới của Mira được tăng lên nhanh bởi hình ảnh của điền trang Falkner. Một khu rừng rậm bao quanh nó chứa nhiều loại cây và thực vật mà nàng chưa từng thấy, được mang đến từ những nơi rất xa. Con đường kín đáo có một khúc quanh rộng dễ chịu, và rồi Mira được xuất hiện với một khung cảnh khiến nàng như ngừng thở, một lâu đài uy nghiêm mọc lên từ một quả đồi rộng lớn. Những tòa tháp xám lờ mờ đâm thủng những đám mây lững lờ trôi qua. Hai cái hồ trang trí tô điểm cho phía tây và phía đông của cung điện, những bề mặt trong như thủy tinh phản chiếu những vòng cung và những cửa sổ có khung cái mà hình thành lên một khối granite trên các bức tường. Mira bị thuyết phục rằng hàng trăm người có thể sống thoải mái ở đó, và đột nhiên nàng muốn xin Alec đưa nàng tới cái nhà gỗ nhỏ khiêm tốn và ở đó với nàng mãi mãi. Nàng được mong chờ điều gì? Nàng sẽ làm thế nào để thích nghi với kiểu cuộc sống này? Vì sẽ mất nhiều ngày để khám phá kỹ càng lâu đài, Mira chỉ có một chuyến thăm vội vàng nhờ Juliana, trong khi vài người nhà Falkner đi theo và quan sát phản ứng của nàng. Vợ của Alec là một chủ đề tuyệt vời cho tất cả họ, vì họ đã tranh luận nóng hổi trong vài năm qua về kiểu phụ nữ mà chàng cuối cùng chọn cưới. Không có dấu hiệu nào trong vẻ mặt trống rỗng, tò mò để biết liệu nàng đã làm thỏa mãn hay phá hỏng những mong đợi của họ. Dù Mira thành công chú ý tới những đặc điểm ấn tượng nhất của ngôi nhà mới, phần nhiều sự chú ý của nàng tập trung vào các thành viên của gia đình Falkner. Họ thì đen trong khi những người Berkeleys thì vàng, hầu hết đều tóc đen và mắt xanh. Mira thấy họ rất hấp dẫn, vì dù họ dường như cư xử tốt, tế nhị, và ngạo mạn như người nhà Berkeleys, có một không khí nổi bất của tính ngay thẳng bao quanh lấy họ. Dù nàng hiếm khi gặp họ đủ nhiều để đánh giá, họ dường như hay thay đổi và dễ nổi giận. Sau khi gặp nhóm người này, Mira đột nhiên hiểu ra làm sao chồng nàng lại có ánh mắt lạnh lùng cứng rắn ấy, thái độ quyền chức, và khả năng cảm nhận điểm yếu và những điểm mạnh của người khác. Để quản lý những người Falkner và tổ hợp phức tạp những trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc, Alec cần phải bắt nạt, thuyết phục và tán tỉnh lần lượt. Nguồn vui và thích thú của Mira là quan sát Alec làm việc với nhiều người khác nhau tới gặp chàng, và nàng khám phá qua vài ngày tới rằng chàng có phẩm chất của một nhà chính trị gia xuất sắc. Với người phụ tá, người hầu, và nhiều người chuyên gia đến điền trang để nói chuyện với chàng, Alec khá hòa nhã và thực tế. Với Juliana, ông bác Hugh, và những người em họ đủ loại, chàng lịch sự và cứng cỏi. Với những cô em gái không chồng đầu hai thứ tóc của Juliana, Letitia và Jessamine Penrhyn, Alec thật dịu dàng. Chàng cư xử với người em trai 18 tuổi Douglas, người hay thẹn thùng và ham đọc sách, với tính bảo vệ y như một người cha. Và với người em họ Carr, Alec hay mỉa mai, thẳng thắn, và vui vẻ như quỷ. Chàng cảm nhận được tất cả các nhu cầu của họ, và chàng xử lý chúng với cái chạm nhẹ như nhung, mạnh mẽ chỉ dẫn và còn cho phép sự tự do nhiều hơn cần thiết nếu họ cần tới. Mira là người duy nhất chàng không thể điều khiển và không cố gắng làm thế. Nàng không phải là một trách nhiệm hay một sự cần thiết. Nàng là một sự xa hoa cần thiết của chàng. Và để giữ gìn nó, một dãy phòng gồm một vài phòng ở trong cung điện là của riêng họ để hay lui tới, Alec say mê nàng, yêu nàng, và tôn sùng nàng. Vào đêm tân hôn của họ, Alec cho phép nàng có thời gian riêng tư để chuẩn bị đi ngủ, và chàng nán lại dưới lầu trong khi nàng chậm rãi mặc một chiếc váy ngủ trắng bằng ren. Những căn phòng chói lọi với cùng sự quyền quý như những nơi khác của lâu đài, với trần nhà làm bằng khuôn thạch cao phức tạp, đồ đạc từ đời vui Louis XIV, một thảm thêu kiểu pháp, một cái thảm Aubusson. Mary, một cô hầu phòng đã rời khỏi lâu đài Berkeley để đến với nàng, chải tóc Mira thành những lọn cong dài hoàn hảo và đưa nàng một cái lọ nhỏ bằng thủy tinh đựng nước hoa. Mùi hương chưng cất tinh khiết sạch sẽ của gỗ đàn hương và hoa hồng, và Mira hít vào chấp nhận trước khi phun nó lên cổ và cổ tay. “Cô sẽ muốn tôi ở lại với cô tới khi-“ Mary bắt đầu nói, chú ý tới sự run rẩy trên gương mặt Mira. “Không, cám ơn.” Mira hơi mỉm cười. “Em nghĩ em sẽ ở một mình một chút, Mary ạ.” Người hầu nữ khẽ cúi chào và lặng lẽ rời khỏi phòng. Bò lên giường và chống cằm lên khủy tay, Mira nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kêu tí tách ở bếp lò. Đó không phải là một đêm lạnh, nhưng nàng vui với ngọn lửa nhỏ bé vui vẻ này. Nó mang lại hơi ấm bè bạn cho căn phòng, chiếu ánh sáng của nó lên các bức tường và làm mềm đi thứ có thể là sự im lặng khắc nghiệt với tiếng cháy của nó. Trong một vài phút nàng nghe thấy tiếng bước chân vọng lên bên ngoài cửa. Có một chút do dự trước khi một vài tiếng gõ nhẹ hướng lên cánh cửa gỗ. “Mời vào,” Mira nói, ngạc nhiên trước tiếng nói mềm mỏng của mình. Nàng nhảy lên, vòng tay trước ngực khi Alec tiến vào căn phòng. Đôi mắt chàng say đắm nhìn nàng, và một nụ cười hiện nên khóe môi khi chàng đóng cửa phòng. “Anh không thể đợi thêm nữa,” chàng nói nhỏ. Nàng lặng lẽ quan sát khi chàng cởi áo khoác, tự hỏi liệu mình có phải giúp chàng không. Việc khôn ngoan cần làm là gì? Nàng nên hỏi về bất cứ thứ gì cần thiết cho chàng quan tâm đúng không? Nàng nên quay lại chăn và lên giường, hay tới bên chàng và – “Mira, em lo lắng à?” Alec hỏi, đôi mắt xám mỉm cười nhìn nàng khi nàng quẳng áo khoác vào ghế và cởi giày. “Oh, không, tất nhiên là không rồi. Sao em sẽ -“ “Không có lý do gì. Em biết rằng chuyện giữa hai chúng chị sẽ tốt đẹp thế nào.” “Chỉ là… chỉ là cũng lâu rồi,” nàng nói vấp, và chàng cười khúc khích, bước nhẹ chân trần tới một cái bàn dát đồng thau nhỏ và tháo nút chai rượu đã được để ở đó cùng với hai ly lớn tinh tế. Những chiếc ly bằng được nạm ngọc và mạ vàng là một phần trong một bộ mà Rand và Rosalie tặng họ. “Ừ, đúng là đã lâu rồi,” chàng nói, rót đầy một ly và đưa cho nàng. “Ít nhất là một tháng vui. Có lẽ em có quyền lo lắng… Chúa biết rằng chuyện này có lẽ đã thay đổi trong thời gian một tháng… Em đang cười gì vậy? Đây là chuyện quan trọng đó, thưa bà Falkner. Một việc, một cuộc hôn nhân cực kỳ quan trọng. Giờ em là vợ của anh, em phải học cách thân thiện và nhạy cảm.” “Em sẽ học,” nàng hứa với chàng, nhấp một ngụm rượu và cảm thấy nó duyên dáng trôi qua cổ nàng. “Ngày mai.” “Tốt,” chàng mạnh mẽ tán thành. “Người chị bảo anh rằng làm vợ Falkner là một gánh nặng khủng khiếp, nhưng anh sẽ cố gắng đền bù chút nào đó cho em. Em có thích rượu không?” “Nó thật đáng yêu. Nhưng em xứng đáng với khoản đền bù lớn hơn là chỉ một cốc rượu vì những gì em đã phải trải qua hôm nay.” Chàng cười và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. “Đừng lo lắng. Tối nay em sẽ có được mọi thứ em xứng đáng có.” “Em chỉ hi vọng vậy.” Nàng lén lút nhìn chàng, và một ngọn lửa nhỏ hoạt động bập bùng giống như lửa trong lòng nàng. Họ chưa từng có khoảng riêng tư hoặc thời gian rảnh đề nhìn nhau cụ thể, và chàng là một người đàn ông thật đẹp. Cơ thể chàng to lớn và rắn chắc, eo chàng và mông chàng thon lại với những búi cơ thật chặt, trong khi những đường cong lớn của vai và lưng được hình thành với tính đối xứng không thể so sánh được. Đám lông đen mọc rậm trên ngực chàng, và Mira bị quyến rũ đi về phía chàng và đưa những ngón tay lướt qua đám lông mềm mượt ấy, cọ mặt nàng vào nó như thể một con mèo thèm khát sự yêu thương. Thay vì vậy, nàng nhìn lên vành ly rượu và uống hết chỗ rượu ấy. Ý thức được sự tò mò của nàng, Alec chậm rãi cởi áo sơ mi và ném nó lên ghế. Đôi tay chàng chậm rãi di chuyển để cởi chiếc quần ống chẽn, rồi chàng dừng lại khi đôi mắt nàng nhìn ra chỗ khác ngay lập tức. Lông mày hơi cong lại, chàng sải bước tới chỗ nàng đang đứng, lấy chiếc ly ra khỏi những ngón tay run rẩy của nàng và đặt nó lên bàn. Miệng của Mira mở ra ngạc nhiên khi chồng nàng tiến đến giường và lôi phắt chiếc khăn trải giường ra với cái vung tay rất mạnh. “Anh đang làm gì vậy?” nàng hỏi. Chàng trải cái vật dày được làm tinh tế ấy lên sàn ở trước lò sưởi. “Anh đang thay đổi nơi gặp mặt của chúng chị.” “Alec,” nàng nỏi, sững sờ nhìn vào hành động của chàng. “Cái khăn trải giường đắt tiền đó ở trên chiếc thảm Aubusson – nó sẽ bị -“ “Mira,” chàng ngắt lời, “chúng không phải thánh tích của người sùng đạo. Chúng chỉ là những thứ… những vật… những thứ để chúng chị dùng.” “Chúng là những vật đắt tiền. Em không thể bất cẩn với những thứ này. Em sẽ không thể nào.” Nàng ấn lòng bàn tay lên trán thể hiện sự lo lắng và nhắm mặt thật chặt. “Chúa ơi, em sẽ sống ở đây thế nào? Em không muốn sống trong một lâu đài! Em đã thấy rất sợ kể từ lúc chúng chị tới rằng em có lẽ sẽ làm hỏng cái gì đó, hay làm tràn cái gì đó – làm sao em có thể sống ở đây?” Đôi tay mạnh mẽ của chàng nắm chặt lấy cổ tay của nàng, hiểu được sự mỏng manh của chúng, và chàng kéo đôi tay ra khỏi gương mặt nàng. “Đây không phải là một lâu đài. Nó là một ngôi nhà, của em cũng là của anh. Không có gì ở đó không thể được thay thế nếu như em làm hỏng. Trên thực tế, chúng ta có thể xây dựng lại hoặc trang trí lại toàn bộ nơi chết tiệt này một vài lần. Điều đó có giúp em cảm thấy thoải mái hơn không?” “Không. Đây là một lâu đài, và nó quá to, và nó làm em mất bình tĩnh. Em muốn sống ở một căn nhà gỗ nhỏ.” “Em yêu của anh, hãy tưởng tượng đến một căn nhà gỗ. Bốn bức tường và một cánh cửa. Nhà của chúng chị chỉ đơn giản là một sự biến dạng của cùng một chủ đề đó, trừ khi là nó có nhiều hơn những bức tường và những cánh cửa. Anh rất thông thạo về các quy luật của kiến trúc – hãy tin anh.” Nàng nghi hoặc nhìn chàng. “Anh sẽ nói bất cứ điều gì để làm em sẵn sàng chấp nhận tất cả những thứ này.” “Bất cứ điều gì,” chàng sẵn sàng đồng ý. “Nhưng cách nhìn của em về những bức tường và những cánh cửa này rất khác với cách nhìn của anh. Anh là một công tước, và anh quen thuộc với nó, đã được trưởng thành để -“. “Đừng nghĩ tới anh là một công tước. Hãy nghĩ tới anh như một người chồng của em.” Chàng tặng cho nàng một nụ cười hấp dẫn. “Giờ thì, em không muốn ngồi cạnh lò sưởi với người đàn ông yêu em sao?” “Trên chiếc khăn trải giường đắt đỏ -“ “Tấm phủ giường,” chàng đính chính. Nàng miễn cưỡng mỉm cười, sự hoảng loạn nhẹ của nàng đang giảm bớt, và nàng cho phép chàng kéo nàng xuống tấm trải giường mềm êm ấy. Dựa lưng vào ngực chàng, nàng mơ mộng ngắm nhìn ngọn lửa, sự dễ chịu ngấm vào trong làn da nàng. Chàng nói đúng. Những cái tên và những đồ vật không phải là vấn đề. Chỉ có điều này là vấn đề. Chỉ chàng thôi. “Anh nghĩ mọi phụ nữ đều muốn được đưa đến một lâu đài,” Alec nói, cúi đầu hôn lên nơi mềm mại giữa cổ và vai nàng. “Và được giữ an toàn và được nương tựa-“ “Trong lúc chàng đi xa sao?” “Đúng, đi chiến đấu với rồng.” “Không. Em định giữ nàng gần bên em, đánh chúng cùng với em.” “Nhưng thật không công bằng cho lũ rồng.” Nàng cong người lại với nụ cười âm ỉ, định đánh trêu đùa đánh túi bụi chàng. Chiếc váy ngủ của nàng lộn xộn quanh chân, và ngực nàng cọ xát vào ngực chàng, và cái màn che của chất lụa đã bao phủ bộ ngực của nàng chẳng làm được gì để bao bọc cảm xúc của cơ thể nàng đè lên cơ thể chàng. Cơ thể chàng ấm, đầy sức sống, cứng lại dưới nàng. Không hề cử động, Mira hiểu được thứ xúc cảm nhanh chóng bùng lên bên trong nàng, cái đập rộn ràng nhanh giữa hai chân nàng. Nàng hít một hơi chậm, không đều. “Không có lòng tốt nào dành cho lũ rồng,” nàng nói, bị quyến rũ bởi nụ cười lười biếng của chàng. “Cũng không dành cho những người chồng, dường như là thế.” Alec xoay người nàng lại nằm thẳng, nhìn xuống nàng với đôi mắt sáng như ánh bạc. Chàng đưa ngón chịy vào áo lót của nàng và kéo nó xuống khỏi cơ thể nàng, kéo mạnh khi nó xuống tới hông nàng. Rồi miếng lụa được bỏ sang một bên, và Mira run rẩy khi bờ ngực trần của chàng hạ xuống đè lên ngực nàng. Chàng chậm rãi hôn nàng. Quá ngọt ngào, sự gần gũi này. Cơ thể nàng mềm mại và dẻo dai dưới cơ thể chàng. Và bị phá hủy với sự khao khát và sự nhẹ nhõm được thay thế. Chỗ quần áo còn sót lại của chàng bị đẩy ra một bên. “Em yêu anh,” nàng thì thầm, nói ra những từ này không hề chuẩn bị, không đòi hỏi, không sợ hãi. Cái cách mà chúng được nói ra, như một món quà cảm xúc, một lời tuyên bố với chàng không bình đẳng về giá trị. Chàng trả lời nàng cũng với những từ ngữ đó, và với cơ thể chàng, và với một trái tim đã từng khinh miệt tình yêu vì một thứ không hề tồn tại. Lý do của chàng đã biến mất, và chỉ như những lần đã trải qua trước đó, tình dục trở thành một hành động không tính toán nghĩ ngợi. Sự háo hức mù quáng chiếm lấn hai người, giữa họ với hơi nóng trắng. Tất cả tri giác của chàng được tập trung vào nàng… Mira trong ánh lửa, mái tóc nàng vướng vào mái tóc chàng dài như sợi lụa đen, đôi chịy thanh mảnh của nàng trượt trên sức mạnh căng ra của chàng. Làn da nàng mềm mại như lông chim. Đôi tay chàng di chuyển lên nàng, cái chạm của chàng liều lĩnh, rồi cực kỳ nhẹ nhàng, trượt từ chỗ căng trong nơi hông nàng tới đôi vai xinh đẹp của nàng. Một tiếng thì thầm nhỏ thoát ra từ môi nàng khi lòng bàn tay chàng khum lấy chỗ gò cao của ngực nàng, cọ xát đỉnh của chúng trong cử chỉ trêu đùa. Alec hôn lên chỗ hõm ở cổ họng nàng, và cái chạm nhẹ của lưỡi chàng đánh thức mọi dây thần kinh khiến nàng trở nên run rẩy. Một tiếng đập mạnh nữa giữa hai ngực nàng… háo hức nàng cong người lên dưới chàng, rên rỉ tên chàng khi miệng chàng chậm rãi kéo xuống đường dốc ấm áp… quá chậm, làm nàng đợi thậm chí chàng biết chàng đang định làm gì với nàng. Cuối cùng môi chàng trượt lên nụ hoa của nàng, và nàng rên rỉ đầy khoái cảm. Lưỡi chàng lướt nhẹ trên nàng đầy nghệ thuật, tìm kiếm đường viền của đỉnh căng cứng ấy. Nàng yếu ớt đắm mình với chàng và sự dằn vặt mà chàng đã làm được quá chuyên nghiệp trên cơ thể nàng. Ánh sáng của những ngọn lửa chiếu lên những sợi tóc của mái tóc chàng, và những ngón tay nàng luồn sâu vào chỗ tóc dày ấy trước khi trượt xuống bờ vai vạm vỡ của chàng. Trước cái chạm của nàng chúng tình nguyện cong lại. Alec ngẩng đầu lên,nhắm mắt lại khi những đầu ngón tay của nàng lướt xuống sống lưng chàng, ấn nhẹ vào những chỗ hõm. Miệng chàng quay lại cơ thể nàng, không ngừng khắc ghi hương vị của nàng. “Quá đẹp…” chàng nói, giọng chàng trầm và rời rạc. “Anh muốn biết em rõ hơn bất cứ một người nào có thể biết được một người khác.” “Anh biết mà. Anh đã biết.” Chàng nhìn nàng, đôi mắt sáng bỏng cháy, và sự gợi ý nhỏ nhất của một nụ cười hiện lên trên môi chàng khi chàng đọc được sự chân thành trên gương mặt nàng. “Anh đã biết sao?” chàng hỏi, và như thể để chứng minh nàng sai, chàng chạm vào nàng theo những cách mà chàng chưa từng làm trước đó, loại bỏ nhiều hơn sự kiềm chế. Đôi tay chàng khum lấy đôi mông nàng, vuốt ve và giữ chặt… và đột nhiên những ngón tay chàng đưa sâu vào đường nứt giữa chúng, khiến nàng cong người lại và trượt ra khỏi chàng. “Alec,” nàng không nói lên lời phản đối, sững sờ trước sự thân mật này, và chàng cười nhỏ, rút lại đôi tay tới một nơi đỡ phiền toái hơn. Đầu gối chàng dễ dàng tách chân nàng ra. “Đừng di chuyển,” chàng thì thầm, vuốt ve mông nàng. “Đừng di chuyển nhé.” “Tại sao?” Mira thở gấp, nhưng chàng không trả lời. Miệng chàng vuốt ve làn da xuống tới bụng nàng. Mọi cơ bắp trong cơ thể nàng cứng lại khi miệng chàng xâm chiếm rốn nàng, và nàng cứng lại phản ứng với cỗ cảm xúc mới lại. Đôi tay chàng cứng lại giữ lấy hai bên mông nàng, giữ nàng yên, và dần dần nàng cảm thấy một niềm vui sướng không quen thuộc khi chàng liếm và hôn vào lỗ nhỏ của nàng. “Alec, làm ơn hãy yêu em,” nàng run rẩy nói, muốn chàng dừng lại và nâng cơ thể chàng lên để bao phủ lấy nàng, và đâm vào nàng. Nàng ẩm ướt với mồ hôi, run rẩy lên vì ham muốn. “Anh yêu em đây,” chàng nói, tinh tế hiểu nhầm nàng, trái tim chàng đập loạn với sự háo hức. Nàng khó nhọc nuốt nước bọt thư thái khi miệng chàng rời khỏi rốn nàng, biết rằng giờ nàng sẽ có chàng, giờ chàng sẽ bên nàng và lấp đầy khoảng trống quặn đau bên trong nàng. Nhưng thay vì di chuyển lên trên dọc theo cơ thể nàng, đầu chàng cúi xuống thấp hơn nữa, và đột nhiên miệng chàng dịu dàng trêu chọc giữa hai chân nàng. Nàng kêu lên một tiếng nhỏ ngạc nhiên, cứng người vì bối rối, tràn đầy với cảm xúc. Nàng mù quáng tìm đến đôi tay to của chàng đang giữ hông nàng, và những ngón tay của chàng đan vào ngón tay nàng, và sự ngọt ngào tàn phá tiếp tục cho tới khi nàng nghĩ nàng sẽ ngất đi mất. Bị đánh thức một cách đau đớn, sững sờ đến im lặng, nàng không di chuyển, không nói gì, không chống đối khi cái vuốt ve ấy chấm dứt và chàng để miệng nàng quay lại cơ thể nàng đến bên cổ nàng. Mắt nàng gặp đôi mắt chàng, ánh mắt của nàng quá đen đến mức nó nhìn như màu đen. Nàng chậm rãi trượt cánh tay quanh cổ nàng. “Hãy để anh đưa em đến bên giường,” chàng thì thầm. Nàng gật đầu, giấu mặt vào cổ chàng khi chàng dễ dàng bế bổng nàng lên. Tấm đệm hơi nún xuống phía dưới họ, và chàng ấn nàng nằm thẳng ra, đùi chàng tì lên tách đôi chân nàng ra. Chàng chậm rãi khao khát hôn nàng, đam mê của chàng được cải tiến và gọt giũa bởi sự đáp lại háo hức của nàng. Với một cú thúc chậm, nặng nề, chàng làm đầy nàng tận đến khi nàng thở gấp. “Mira?” chàng nói, giữ mình ở yên với tính vừa đủ mạnh mẽ bao vây lấy chàng, và rồi chàng rên rỉ khi nàng nâng mông lên phối hợp với chàng và cố gắng đẩy chàng vào sâu hơn nữa. Hơi nóng bỏng của cơ thể chàng tràn vào nàng, cơ thể họ quấn chặt với nhau đến hoàn hảo. Họ mạnh mẽ di chuyển và chạm vào nhau, tìm hiểu mọi bí mật mà chỉ những đôi tình nhân mới có thể biết được. Chàng khám phá ra nàng thích được lướt những ngón tay trên đám lông trên ngực chàng, và rằng đôi chân nàng có chiều dài hoàn hảo để quấn quanh mông chàng. Nàng biết được chàng sẽ run lên sung sướng khi nàng bấm móng tay vào lưng chàng. Và Alec, người chưa từng mất kiểm soát, nghe được ai đó nức nở khàn khàn, và nhận ra những âm thanh mài mòn ấy phát ra từ chính cổ họng của chàng. Vùi mặt vào mái tóc nàng, chàng cảm thấy nàng quần quanh chàng. Chàng run lên mạng mẽ, và hít một hơi thật nhanh, và lại run rẩy, cơ thể nàng rung lên vì khoái cảm. Sau đó chàng cho phép bản thân cũng cảm nhận nó, khoái cảm tràn vào dòng máu mạnh mẽ của chàng. Trong một lúc lâu chàng ôm nàng mà không nói gì, kéo đầu nàng vào chỗ hõm của vai chàng và thở dài vui vẻ khi nàng rút một cánh tay mềm mại để lên bờ ngực nâu rộng rãi của chàng. Mira thoả mãn làm mình bận rộn với những hình vẽ mơ hồ trên da chàng từ đầu ngón tay của nàng và rồi sắp xếp những làn tóc dài của nàng lên ngực chàng như một tấm lưới lụa. Alec cầm tay nàng, hôn đầu ngón tay trước khi chống người lên khủy tay và nhìn xuống nàng. Họ cười nhìn vào mắt nhau. Nhưng sự vui vẻ chậm rãi rời khỏi gương mặt Alec, ánh mắt chàng trở nên can đảm và tìm kiếm. “Sao anh có thể sống lâu như vậy mà không có em nhỉ?” Chàng ngọt ngào hỏi. “Sao anh có thể từng nghĩ rằng anh thấy hài lòng? Anh không biết. Anh không biết rằng anh cần em.” “Em không thể sống mà không có anh,” nàng nói, đôi mắt đột nhiên lấp lánh những giọt nước mắt. “Không thể sau đêm nay.” Chàng đưa đầu ngón tay chạm vào môi nàng, giữ nàng im lặng. “Đừng nói thế. Đừng sợ tương lai nữa. Giờ anh là của em, và không gì có thể thay đổi tình cảm anh dành cho em. Không thể thay đổi dù em có thể thay đổi nó, thậm chí nếu em cố gắng.” Nàng gật đầu và cố gắng gạt nước mắt. Trong giây phút đó nàng bị cám dỗ mạnh mẽ để dỡ bỏ gánh nặng ra khỏi mình. Hơn bất cứ thứ gì, nàng muốn nói với chàng mọi chuyện, mọi bí mật trong quá khứ của nàng. Dường như tự nhiên một cách hoàn hảo rằng chỉ lúc này, trong giây phút gần gũi này, họ có thể chia sẻ những suy nghĩ thầm kín nhất. Nhừng lời nói hiện lên môi nàng, cố gắng thoải khỏi sự im lặng chặt chẽ. Không. Nàng sẽ không nói với chàng bây giờ. Nàng sẽ không bao giờ có thể nói với chàng. “Đừng rời khỏi em nhé,” nàng thì thầm. “Không, anh sẽ không.” Chàng dịu dàng hôn đi chỗ ẩm ướt trên má nàng. “Em sợ vì chàng. Em không muốn chàng liên quan quá nhiều vào việc tìm kiếm kẻ giết Holt với Carr-“ “Anh phải làm thế.” Ánh mắt nàng ướt và vui buồn lẫn lộn khi nàng nhìn chàng. “Em sẽ không dễ dàng để chàng đi đâu, Alec.” “Anh sẽ không đi đâu đến vài ngày.” “Em sẽ tạo ra một cảnh sợ chết khiếp khi chàng thật sự rời đi.” Chàng cười khúc khích trước lời dọa nạt của nàng, đặt lên mặt và cổ nàng một vài nụ hôn. “Chỉ ngay khi em vỗ về anh khi anh quay trở lại.” “Em sẽ vỗ về anh ngay bây giờ,” nàng nói, giọng nghèn nghẹn và chàng cười tươi. Môi chàng quấn quýt với môi nàng một cách nhàn rỗi; đôi tay chàng dạo trên cơ thể nàng và kéo nàng sát lại bên chàng. Mira đã cho rằng sau đám cưới nàng sẽ biết và hiểu chồng nàng sâu sắc. Sau tất cả, sống với nhau như vợ và chồng sẽ sinh ra sự thân mật hoàn toàn giữa họ, và nàng sẽ có thể hiểu được mọi thứ về chàng. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra rằng chàng là một người phức tạp và nhiều tính cách hơn nàng từng đoán. Nàng chưa từng biết liệu Alec và nàng có cùng đi ngủ vào buổi tối không – tình yêu dịu dàng hay tình yêu trần tục mạnh mẽ… một người hay ve vãn ở Luân Đôn hay một người quyến rũ người sẽ không để bất cứ phần nào của cơ thể nàng vẫn còn bí mật với chàng. Hầu hết thời gian chàng đã cực kỳ nuông chiều nàng. Chàng phủ nàng với những trang sức, những tấm lụa và sa tanh, đưa nàng đi khiêu vũ và dựng nàng dậy khi mặt trời mọc, thì thầm vào tai nàng những lời thơ và những lời nịnh nọt vô nghĩa. Những lúc khác, chàng sẽ khuyến khích nàng cưỡi ngựa với chàng và nô đùa trong những khu rừng giống như một cô nàng lanh chanh, và nàng sẽ trêu chàng với những cái nhìn thoáng qua của đôi chân trần của nàng khi nàng lội vào dòng suối nổi bọt và chạy vụt qua những chỗ trống nhiều ánh mặt trời trong rừng. Một buổi tối sau khi bồn tắm đã được chuẩn bị, nàng ngâm mình vào làn nước ấm và ngay lập tức đấu tranh tránh khỏi đôi tay truy lùng của chàng, vì tắm cho nàng là một trong những hoạt động yêu thích của Alec. “Hãy để em một mình – lần cuối cùng anh suýt làm em chết đuối đó,” nàng buộc tội, té nước một cách nghịch ngợm. Đáp lại, chàng đưa đôi tay nhanh nhẹ đến bên cơ thể nàng một cách gợi tình, đầu tiên là lấy đi những tiếng khúc khích và những lần tranh đấu quằn quoại ra khỏi nàng. Nhưng sau vài phút chơi như vậy, nàng dựa đầu vào thành bồn tắm và gọi tên chàng, hơi thở của nàng dồn dập hơn giữa đôi môi. Bàn tay dính đầy xà phòng của chàng trượt vào giữa hai đùi nàng, và chân nàng tách ra dưới nước khi chàng vuốt ve chỗ nhạy cảm nhất của nàng. Hôn nàng thật ấm áp, chàng nuốt trọn những tiếng run rẩy và vui vẻ với tiếng ồn ào và vui sướng trong trạng thái bối rối của đam mê của nàng. Vì nàng đang học được rất nhanh, làm tình với Alec luôn luôn thích thú… nhưng không luôn luôn nghiêm túc. Ở trên giường chàng có thể nồng nhiệt và say sưa, nhưng thi thoảng chàng nghịch ngợm và thô lỗ đáng ngạc nhiên. Chàng là một người tình không thể tự hiểu hết được, và chàng xé rách sự kiềm chế của nàng từng mảnh một, làm nàng hiểu được rằng hành động yêu đó là một nghệ thuật cũng như là sự thể hiện cảm xúc. Mira lần lượt vận dụng các bài học đã học được với khả năng chưa từng không làm Alec ngạc nhiên. Khi họ ở bên nhau cùng với những người khác nàng đóng vai một quý bà cao quý không tỳ vết, lặng lẽ và nghiêm trang, và chỉ với số lượng phù hợp của một quý bà hay e thẹn. Nhưng khi họ ở riêng, nàng tự do và cởi mở với chàng, có khả năng quyến rũ táo tợn hay sự dịu dàng hớn hở, thất thường giây phút này, vui vẻ và cứng rắn ở giây phút tiếp theo. Họ tranh luận về chính trị và những cái nhìn thấu đáo về thương mại theo cái cách mà hai người chưa từng trải qua với một thành viên khác giới nào. Một trong nhữn chủ đề họ thường xuyên thảo luận là số lượng tội phạm gia tăng ở Luân Đôn, không chỉ vì một vài cuộc tranh luận phổ biến về tội phạm đang diễn ra gần đây ở nghị viện mà còn vì mỗi người đều có những lý do cá nhân không thể nói cho việc thấy thích thú với chủ đề này. “Anh đã đọc bài báo trên tờ báo “Thời đại” sáng nay về những cái tàu cũ kỹ dùng làm trại giam đúng không?” Mira hỏi khi họ chơi bài sau bữa tối ở căn phòng hoàng đạo. Những bóng tối tụ lại ở góc của căn phòng bát giác và làm tối những dấu hiệu bát giác kì lạ được khắc vào đồ gỗ. Cái bàn tràn đầy ánh sáng từ chiếc đèn treo bằng đồng thau. “Không, anh không đọc.” Alec nghĩ ngợi nghiên cứu những con bài. “Có đúng là có gần 5000 tù nhân bị giữ lại chỉ trong 10 con tàu đều được neo ở sông Thames không?” “Đúng. Không có đủ không gian ở trong những nhà tù bình thường để giam giữ chúng.” “Nhưng bài báo nói rằng tất cả chúng đều được giữ ở trên những con tàu đó, và mỗi đêm những chiếc cửa gác được hạ xuống – làm sao để những người đó thở được? Và còn về những người ốm đau bệnh tật, và sẽ thế nào nếu một vụ hỏa hoạn xảy ra?” “Chỉ những người khỏe nhất sống sót. Có quá nhiều phạm nhân tử hình trên những con tàu đó.” Alec hơi lắc đầu, không còn hứng thú với những lá bài và đặt chúng xuống bàn. “và trong những trường hợp của những cậu thanh niên những người đến đó, chết còn tốt hơn là trở thành những người mà chúng buộc phải trở thành. Những hoạt động chỉ dành cho chúng là chơi bài và chọc ghẹo hay giết chết nhau. Một vài đứa lớn hơn được đi nạo vét sông và làm sạch dòng sông, trong khi những người khác làm đồng phục cho tù nhân.” “Và rồi họ được thả tự do,” Mira nói, thấy lo lắng với suy nghĩ đó. “Chỉ giống như Newgate – địa ngục của những người bị giam cầm ở một nơi làm cho bất cứ ai được thả ra quyết tâm trả thù hệ thống và xã hội mà đã đẩy hắn vào đó.” “Và đó là lý do chúng câu kết với nhau thành những tổ chức tội phạm như vậy sao? Để trả thù xã hội ư?” Alec gật đầu, và Mira đột nhiên nghĩ tới Guillaume với cơn đau nhói buồn bã. Nàng cầu nguyện rằng sau khi họ chia cách, anh trai nàng không trở thành thành viên của một nhóm như vậy. Mặc dù Guillaume đã làm nhiều điều sai trái và trái pháp luật trong đời, nàng vẫn hi vọng trong anh có đủ lương tâm để tránh một số phận như vậy. “Nàng đang nhớ đến điều gì vậy?” Alec lặng lẽ hỏi. “Không có gì,” nàng trả lời với tính trạng thoải mái bị ép buộc, tặng chàng nụ cười mà chàng không đáp lại. Thái độ của Alec cũng trống rỗng một cách cẩn thận khi chàng kìm xuống cơn giận. Chàng tự hỏi, khi nào nàng mới tin chàng đây? Liệu nàng sẽ tin chàng chứ? “Em sẽ đi gọi một ít trà,” Mira nói, đứng lên và đẩy ghế ra sau. Khi nàng di chuyển tới bên bàn, miếng vẻ che của tay áo nàng cọ vào khẩu lớn của cỗ bài đến sàn nhà. Chúng rơi xuống giống như đàn chim sổ lồng. Alec nhìn vào đám bài bị rơi xuống. Một cánh cửa đóng lại trong tâm trí chàng đã nhanh chóng bị đập nát. Trong giây lát Mira nhìn thấy một tia gì đó giống như sợ hãi hay hoảng loạn hiện lên trong mắt chàng, và nàng chuyển sang ngay cạnh nàng. Chàng không nhìn nàng nhưng vẫn tiếp tục nhìn xuống mặt đất. “Alec? Gì vậy?” nàng hỏi, quỳ xuống bên ghế chàng và nhìn lên chàng. Chàng nhắm mắt lại và quay mặt di. “Chúa ơi. Anh không nhớ được.” Giọng chàng thô ráp và rất chậm rãi. “Nhớ gì cơ? Tại sao chàng lại nhìn những lá bài như vậy?” Chuyển sự chú ý của nàng đến những vật gây khó chịu, Mira nguyền rủa chúng, nhanh chóng cầm chúng lên, và ném chúng ra khỏi tầm nhìn. “Anh là người… anh là người đã tìm thấy thi thể của Holt,” Alec nói. Nàng nhìn chàng đầy yêu thương và dịu dàng vuốt ve cánh tay chàng. “Lúc đó đã khuya rồi, trong một cái ngõ tối. Anh không chú ý đến bất cứ điều gì về nó… lúc đó anh bắt đầu say say rồi. Anh đã ngay lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra, và… có những dấu hiệu của một trận đánh nhau, một trận chiến ác liệt. Những vết tím trên người cậu ấy…” Chàng đột nhiên ngừng nói và rồi tiếp tục nói bình tĩnh hơn. “Giờ anh đã nhớ là có những lá bài bị rơi ra trên mặt đất.” Mira không hiểu tại sao thực tế ấy lại quan trọng với chàng. “Có lẽ Holt đang mang chúng,” nàng suy đoán, và chàng nhìn nàng thật nghiêm túc. “Có lẽ vậy.” Nàng lại có cảm giác rằng sự quan sát ấy có một ý nghĩa với chàng cái mà nàng đã nói ra. “Làm sao anh lại tìm được cậu ấy ở đó?” “Anh định gặp cậu ấy ở Rummer, nơi đó không xa địa điểm ấy lắm. Cậu ấy đã gửi cho anh một tin nhắn nói rằng cậu ấy có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” “Về chuyện gì?” “Về một cô gái tên là Leila. Nó yêu cô ấy… cô ấy biến mất, và nó đang đi tìm cô ấy.” Alec dường như nhìn thẳng vào nàng khi chàng nói thêm, “Anh nghĩ nó đã tìm được chuyện gì xảy ra với cô ấy, tìm ra được ai đã bắt cô ấy.” Mira vuốt ve cánh tay chàng một lần nữa và thở dài. “Muộn lắm rồi… chúng ta đi ngủ thôi.” “Tại sao em không đi ngủ đi? Anh sẽ nhanh chóng đi ngủ cùng em.” Nhặt lên một lá bài, Alec lơ đễnh nhìn nó, dường như quên mất nàng khi mải ưu tư. Mira mỉm cười với chàng và rời khỏi phòng. Chàng đi ngủ rất lâu sau đó. Mira hơi xoay người khi chàng duỗi người nằm bên cạnh nàng và buộc cơ thể mình thư giãn. Buộc bản thân ngủ đi, chàng để sang bên những suy nghĩ làm phiền tâm trí chàng và nhắm chặt mắt lại, nhưng trong giấc ngủ vẫn không có lối thoát cho những câu hỏi và những ký ức ấy. Chàng đấu tranh không mệt mỏi để thoát khỏi những giấc mơ phiền toái, đá chăn ra và hết di chuyển đầu từ bên này sang bên kia. Chàng thức dậy giữa cơn ác mộng với tiếng nguyền rủa nghèn nghẹn, toàn cơ thể tỉnh táo. Quá nóng và không thoải mái, chàng đặt một cánh tay lên trán, vuốt chỗ tóc dính vào da chàng sang bên. Mira, người đã bị thúc vào khủy tay, bị đá, và quay vòng hàng giờ liền như một kết quả của một đêm tồi tệ của chàng, ngẩng đầu lên và tuyệt vọng nhìn chàng. “Anh sẽ thấy mát hơn nếu anh cố gắng nằm im đó,” nàng nói. “Anh sẽ mát hơn nếu em dừng việc kéo cái chăn chết tiệt đó!” Chàng độp lại. “Một cơn ác mộng về Holt sao?” nàng hỏi, lờ đi tính nóng nảy của chàng, và chàng thở dài nặng nề, lại nằm xuống gốc. “Phần nào đó.” Vì chàng không mong muốn nghĩ về giấc mơ đó, nàng chuyển lại vị trí ở bên giường và quay lại giấc ngủ. Vài phút sau, nàng lại bị đánh thức bởi sự khuấy động không ngừng của chàng. Ngáp dài và tự lẩm bẩm với mình, nàng bò lên người chàng. Trước hình ảnh có chút lo lắng mà bản thân chúng đã hiện lên giữa hai bên mày của chàng, sự tán tỉnh của nàng biến mất. Nàng vuốt ve mái tóc đen rối bù ra khỏi trán chàng để xoa dịu chàng, đánh thức chàng vậy với một lời thì thầm. Đôi lông mi của chàng khẽ nâng lên. “Gì thế?” chàng thì thầm. “Anh lại cựa quậy.” “Anh xin lỗi,” chàng buồn bã nói, lại nhắm mắt lại. Lời xin lỗi của chàng là hành động lặp lại của nàng. “Đây, hãy di chuyển tới giữa giường. Chỗ chăn ở đó mát hơn.” “Chẳng có gì em có thể làm để -“ “Hãy để em sắp xếp lại gối. Tốt hơn không?” “Một chút,” chàng miễn cưỡng thừa nhận, thằng đàn ông tồi tệ trong chàng được xoa dịu nhờ cái vỗ về của nàng. Nàng mỉm cười khi chàng nằm sâu hơn vào tấm đệm. “Chàng nên cố dừng nghĩ về nó trong một lúc,” nàng nói nhỏ, và chàng tạo ra một tiếng chế giễu, vùi mặt vào trong gối. “Chuyện đó không dễ thế.” Dựa vào chàng, Mira khẽ đưa môi chạm vào môi nàng. Miệng nàng mát và ngọt, và cảm giác ngọt ngào kiên nhẫn của nó lấy đi sự bực mình lúc đầu của chàng. Chàng cọ vào khóe môi nàng bằng đầu lưỡi, rồi, sâm nhập sâu vào miệng chàng để cuốn lấy hơi ấm, hương thơm quyến rũ của chàng. Đầu Alec chuyển lên gối, miệng chàng nâng lên hợp với miệng chàng một cách thích thú. Đôi tay nàng vuốt dọc theo ngực chàng, rồi di chuyển xuống chỗ cơ hoành bằng phẳng của chàng, và những đầu ngón tay của nàng lướt trên cơ thể cơ bắp ấy. “Nó rất dễ,” nàng thì thầm, hôn cái quai hàm được cắt tỉa mạnh mẽ của chàng, hít vào mùi hương tươi mới của làn da chàng. “Chỉ cần chuyển tất cả những suy nghĩ của chàng về em…” Khi nàng dịch chuyển tới gần chàng hơn, cái đỉnh mềm mại của ngực nàng cọ vào bên người chàng, và Alec bắt đầu thấy khó thở. Giữ lấy khủy tay nàng, chàng lôi mạnh nàng xuống ngực chàng và kéo đầu nàng xuống bên chàng. Nàng tặng chàng một nụ hôn thật sâu, và mọi suy nghĩ lành mạnh, mọi câu hỏi và vấn đề đã đang quấy rầy Alec cả đêm biến mất trong giây lát. Những lọn tóc nàng kéo lê giống như ngọn lửa mượt mà lên cơ thể chàng khi đôi tay nhỏ bé gợi cảm của nàng trượt trên chàng. Dù chàng thúc đẩy và nói với nàng không kiên nhẫn, nàng tận dụng thời gian của nàng. Cái chạm mát lạnh của những ngón tay nàng trượt lên vật nam tính của chàng, nhàn rỗi vây quanh, và Alec cắn môi khi nàng đánh thức chàng đến sự sẵn sàng mạnh mẽ. Đôi lông mày của Mira hạ thấp khi nàng cảm nhận được sức mạnh điên cuồng của chàng dưới lòng bàn tay nàng. Nàng không muốn gì hơn ngoài việc chàng ở trong nàng, nhưng phần nào đó nàng xoay sở để cưỡng lại những nỗ lực của chàng kéo nàng nằm lên người chàng. Giống như một con chuồn chuồn chơi đùa với một con mèo vụt lên, Mira tránh vòng ôm của chàng và tiếp tục chòng ghẹo chàng với những cái vuốt ve nhẹ nhàng. Sự tĩnh mịnh của bàn đêm bị phá hủy bởi những hơi thở dồn dập của họ, và sự sung sướng ấy được kéo dài tới tận khi Mira không ngần ngại khi đôi tay chàng giữ chặt mông nàng và đẩy chúng lên trên chỗ nam tính của chàng. Đầu nàng lùi về sau một cách yếu đuối khi nàng cảm nhận được một vật dày nóng của chàng trượt trong cơ thể nàng, khi chàng đi vào nàng với những cú thúc mạnh mẽ kìn kịt. Nàng đang bay lên quá cao để có thể thở, bị tê liệt trong một chuyến bay ầm ầm, tâm trí nàng quay cuồng trong những giây phút sung sướng vô cùng. Dần dần chân tay nàng thả ra, và nàng chậm rãi phục hồi suy nghĩ, chuyển ra khỏi chàng và sụp đổ bên nàng với một hơi thở mệt nhọc. Alec không chuyển động. Nhìn nàng gương mặt nàng một cách lờ mờ, nàng thấy rằng chàng đã ngủ rồi, ngủ thật say như thể bị ngất đi. Một cánh tay để sang bên, những ngón tay nhẹ nhàng co lại trong trạng thái hoàn toàn thư thái. Sẽ không còn có những cái trở mình, xoay người đêm nay. Nàng khẽ mỉm cười và rúc người vào cơ thể lặng yên của chàng. “Và còn một sào huyệt nữa của – đây có phải là nơi thứ 42 hay 43 của chúng ta không?” Carr gầm gừ, đôi mắt xanh sưng lên khi chiếc xe ngựa phóng dọc theo những con phố ọp ẹp nhỏ bé. “Chết tiệt, nhưng em phát mệt vì điều này. Vài ngày trước chúng ta còn ở gần như mọi sào huyệt ở Luân Đôn, giao thiệp với mọi kẻ cặn bã có thể tưởng tượng được. Em đã đang mua đồ uống cho bọn giết người và lũ hay cắt cố người, chơi bài với những kẻ lừa bịp chuyên nghiệp và những tên trộm, bị hành hạ bởi những con điếm rẻ rách nhất em từng nhìn thấy – không ai trong số đó sẽ bị hại bởi một sự rửa tội, em có lẽ thêm vào – và không có dấu vết nào của Tilter. Dường như không ai từng nghe nói tới tên khốn đó. Anh nhận ra tổng số những nơi chúng ta từng tới phải không? Em từng ở trong đó quá nhiều tới mức em quên mất mặt trời trông như thế nào, và em hít thở nhiều khói thuốc và không khí ẩm thấp hơn là không khí sạch-“ “Đừng phàn nàn,” Alec nói, thái độ của chàng trầm ngâm và không mỉm cười. “Chúng ta đều đang đạt tới vẻ tái nhợt của nhà tù tốt đó.” Carr giận dữ với chàng thậm chí lời chỉ ra đó rất đúng. Một vẻ tái nhợt quyết định không làm tổn thương tới nguyên tắc của họ, vì họ chỉ có thể hợp với khung cảnh của những sào huyệt bằng cách trà trộn với những tên tội phạm mà thường lui tới đó. Để hoàn thành ấn tượng ấy, Alec và Carr đóng những bộ cũ khá rách rưới mà đã từng ở trong điều kiện tốt – “vẻ thanh nhã tốt” là thứ Carr đã có được vẻ ngoài đó, và nó đã phục vụ họ khá tốt. Trong suốt vài ngày qua, cặp đôi Falkner đã thật sự học được nhiều về những sào huyệt ở Luân Đôn. Một sào huyệt là nơi cho những tên tội phạm trốn tránh những người thi hành pháp luật. Thường thì nó được dùng như trụ sở chính của một bang tội phạm, và nó cung cấp thông tin và hộ trợ cho một người vừa được ra từ, dù cho hắn là một kẻ rong chơi, một tên giết người nửa mùa, hay một tên cướp chuyên nghiệp. Những thứ hàng hóa bị trộm được tìm thấy ở đây và được đưa tới những kẻ chuyên bán đồ ăn cắp, và bất cứ ai có thể đến nơi này để thuê một người trộm cho mình hay cung cấp bằng chứng giả ở một phiên xét xử. Đó là nơi gặp mặt cho những kẻ độc ác; đó là nguồn của tình bạn và sự giải trí. Nơi đặc biệt mà họ đang đến bây giờ được đồn là một nơi yêu thích của những thành viên của bang Stop Hole Abbey. Hị vọng nó sẽ hé lộ một vài thông tin về Tilter, một mảnh thông tin hữu ích về nhận diện những nơi mà họ có thể tiếp tục. Xe ngựa đi qua một hệ thống sân và các tòa nhà nhắc Alec nhớ tới những đoàn thỏ. Đó là một thiết kế yêu thích của những con phố của những sào huyệt, vì vùng này có thể bị sơ tán nhanh chóng trong suốt một cuộc tấn công bất ngờ, đàn ông và đàn bà tranh giành và chạy toán loạn nhanh như thể những con gặm nhấm hoảng loạn. “Chúa ơi, nơi này giống như là một trong những tụ điểm tồi tệ nhất mà chúng ta từng tới.” “Không nói thêm một từ nào,” Alec đột nhiên cáu kỉnh, chuyển sang một di chuyển êm và liên tục và tặng cho Carr cái nhìn lạnh băng. “Và không thêm chút rượu nào nữa. Nếu em không muốn vào đó, vậy hãy đi xe ngựa để quay lại vườn mẫu giáo của em. Không, em chưa nhìn thấy mặt trời trong nhiều ngày và em cũng chưa có được giấc ngủ sâu, và em chán ghét những người uống rượu cùng chúng ta. Nhưng anh cũng vậy – anh chưa gặp vợ trong ba ngày rồi! Em nghĩ rằng anh thà ở đây gặp gỡ lũ cặn bã với em hơn là quay lại nhà với cô ấy phải không?” “Không.” Carr ngoảnh đi chỗ khác và nhìn chằm chằm xuống sàn của chiếc xe ngựa. “Em xin lỗi,” cậu nói. “Em đã không buồn cân nhắc tới thực tế rằng tất cả chuyện này cũng là sự vất vả với anh nhiều như với em.” Alec nhìn cậu với sự ngạc nhiên mơ hồ, không mong đợi một lời thú nhận như vậy từ cậu em họ. Carr không phải là kiểu người hời hợt, nhưng khi cậu tiếp xúc với cuộc sống với tính thẳng thắn mỏng manh mà không thường thấy với một người trẻ tuổi. “Trung thực như vậy” Alec nói, giọng chàng bớt nghiêm khắc hơn. “Anh đã có ý hỏi em trước về thói quen nói sự thật của em. Em có được nó từ đâu vậy?… không phải một khía cạnh của dòng họ Falkner, ai cũng biết.” “Holt luôn luôn thẳng thắn,” Carr nói, hơi đỏ mặt, tự hỏi liệu cậu đang được ca ngợi hay khiển trách. “À đúng rồi, anh trai em là một vị thánh.” Chiếc xe dừng lại, và Alec ném một ít tiền cho người đánh xe trước khi cùng Carr tiến vào tụ điểm này. Họ phải băng qua hai cánh cửa bên trong trước khi tới được cửa chính, một cánh cửa chỉ mở ra có vài inch. Một gương mặt bẩn thỉu và méo mó cẩn trọng ngó ra. “Mang theo những cuốn sách của riêng chúng mày chứ?” Alec lấy ra một trong số những lá bài mà Memmery đã đưa chàng, con bẩy rô, giữ lấy nó giữa hai ngón tay. Cánh cửa được mở ra và họ được phép đi qua. Không khí quánh đặc với mùi cá và đồ uống, âm thanh của cuộc trò chuyện và những bài ca say xỉn. Hai người tự động tách ra, theo như một kiểu thói quen đã được phát triển trong suốt hai ngày qua. Với hai người trong số họ làm việc ở cùng một phòng, có nhiều cơ hội lấy được thông tin hơn. Khi Carr tiến đến lấy đồ uống, Alec bị chặn lại bởi một ả điếm cứng cáp, một người sở hữu những đặc điểm thô kệch nhưng có làn da đẹp và một bộ ngực ấn tượng. Chàng cố mỉm cười, giấu đi sự ghê tởm chàng cảm thấy từ cái vẻ hau háu trong mắt ả. “Ồ, một thằng cha đẹp trai. Gỗ bụng?” ả điếm gợi ý, giọng nói nhỏ nhẹ và gây ngứa ngáy cùng một lúc, giống như lưỡi của con mèo ấy. “Cám ơn, tình yêu, tôi không đói.” “Món chiplash?” “Để sau đi.” “Vậy còn khoản tiền bo cho bộ nhung? Miễn phí.” Từ chối lời mời với cơ thể ả sẽ là một lời phỉ bang. Chấp nhận là việc không thể tưởng tượng nổi. Alec mỉm cười và trượt cánh tay quanh cái eo phì của ả, kéo nàng gần hơn và trượt để lại vài dấu ấn vào cơ thể nàng ta. Cái chạm của cơ thể xóc nhẹ của ả làm chàng cảm thấy hoàn toàn chết lặng. “Để sau,” chàng nói, hơi ấn nhẹ eo của ả và nhìn một cách biết ơn khi ả rời khỏi chàng với những cú đánh mông lộ liệu. Nhiều giờ trôi qua chậm rãi. Cùng với thỏa thuận trước đó, Alec và Carr hoàn toàn theo sát nhau. Carr tự ném vào vai của chàng, uống rượu và phun ra thứ ngôn ngữ hôi hám và những lời nguyền rủa thô tục, trao đổi những câu chuyện sặc sỡ với những người cùng tuổi với chàng, tán tỉnh với đàn bà. Chàng giữ cho tai và mắt mở to, theo đuổi những mảnh câu chuyện ở đây ở kia, hỏi những câu hỏi thường lệ. Tới nửa điểm, Carr nhìn sang phía bên kia phòng và chú ý thấy có gì đó khác lạ. Thay vì tiếp tục hành vi phù hợp, uống rượu và vui đùa, Alec đã chìm vào trong một cuộc nói chuyện ở góc phòng, để chân lên bàn trong một thái độ thư giãn. Ngay cạnh chàng ngồi là một người đàn ông già hơn tóc hoa râm có gương mặt nhuốm màu xanh tái người hiếm khi ra khỏi cửa. Khi Carr quan sát chăm chú, Alec bỏ một túi lông cho người đồng hành và cúi đầu xuống để nghe một lời thì thầm nhỏ. Thậm chí từ khoảng cách xa như vậy, Carr có thể nhìn thấy mặt Alec đột nhiên biến sắc. Đôi tay của Carr sôi lên khi máu của chàng chảy nhanh hơn vì háo hức. Anh ấy đã có được điều gì đó. Alec chắc hẳn phát hiện ra điều gì, cậu nghĩ, và cẩn thận xoay sở để thoát khỏi nhóm say xỉn mà cậu đang trò chuyện. Ảnh hưởng bởi một niềm háo hức, Carr đi tới cái bàn đó và đặt tay lên nó khi cậu ngồi xuống bên Alec. Ánh mắt của họ nhìn nhau, và Carr thấy được sự không thoải mái khi đôi mắt xám hàng ngày trống rỗng vì sốc. “Em sắp say túy lúy rồi,” Carr thông báo. “Tốt thay cho thái độ của anh.” Giọng cậu dường như kéo Alec ra khỏi trạng thái đông cứng. “Chúng ta đi thôi,” Alec nói cộc lốc. Không khí tươi mát dường như yên lặng lạ kỳ sau không khí ngạt thở mà họ vừa rời bỏ. Alec nhìn lên xuống con phố vắng. “Chúng ta cần một chiếc xe ngựa,” chàng nói vô cảm. “Alec, anh ốm sao?” “Không.” “Anh đã nói chuyện với gã hay đùa đó về Tilter?” Alec cười nhỏ, và đó không phải là tiếng cười dễ chịu. “Ừ.” “Hắn là Tilter sao?” “Không. Nhưng hắn khẳng định điều Memmery đã nói, và hơn thế nữa.” “Hơn nữa? Điều gì vậy? Còn chuyện gì khác?” Carr hồi hộp hỏi. “Tilter là một thành viên của Stop Hole Abbey,” Alec nói mạnh mẽ. “Hắn có một vị trí cao trong thủ đoạn nô lệ trắng của họ. Hắn còn có trách nhiệm chăm sóc bất cứ ai tìm hiểu được quá nhiều về nó – điều đó có nghĩa rằng hắn còn là người giết Holt.” “Gã khốn!” Carr thốt lên. “Em không thể tìm hắn và xe xác hắn… Đợi một phút – sao trông anh lạ vậy?” Alec bước tới bên tường của tòa nhà và đập mạnh cẳng tay lên nó. Chàng chậm rãi tựa trán vào cánh tay và thở dài mệt mỏi. “Ồ, làm thế nào chúng ta có thể tìm ra gã?” Carr nói tiếp. “Anh có biết được tên thật của hắn không? Nếu chúng ta có thể biết hắn thật sự là ai, vậy –“ Có gì đó giống như tiếng cười nghẹn lại, và rồi Alec quay sang với gương mặt tái xanh, đôi mắt sáng một cách kỳ cục. “Em muốn biết ai là thần số phận phải không Carr? Ông ta là một người độc ác nhỏ bé ngồi trên đó ở trên thiên đường và cân nhắc xem loài người chúng ta buồn cười tới mức nào.” “Chúng ta phải làm gì với-“ “-và ông ta đã cố gắng hết sức trêu đùa với tất cả chúng ta. Và ông ta thành công dù sớm hay muộn.” Carr tức giận và hoang mang bởi lời nhận xét mờ mịt ấy.” “Alec, em không quan tâm đến số phận. Em chỉ muốn biết Tilter là ai, để em có thể tìm ra hắn và buộc hắn phải trả giá cho việc hắn đã làm với –“ “Tên hắn,” Alec nói nhỏ, “là Guillaume Germain.” “Germain…” “Đúng. Cái tên này có vẻ quen. Hắn là anh vợ anh.”