Anh Mãi Yêu Em (Forever My Love)
Chương 11
" ^ "
“Sẽ có bất cứ thứ gì khác cô cần chứ, thưa cô?” Mary hỏi, và Rosalie lắc đầu.
“Cám ơn em, đó là tất cả.” Nàng ngồi ở bàn trang điểm, cầm chiếc lược ngà mà cô hầu vừa đặt xuống, lơ đễnh chải lên mái tóc của nàng. Nàng miễn cưỡng để Mary rởi đi, vì cô hầu đã tạo ra một rào cản hiệu quả giữa nàng và Rand kể từ khi họ rời khỏi vũ hội. Chàng đang quan sát nàng với ánh mắt nghiêm khắc trầm trọng cả buổi tối, và dù nàng hiểu rõ chàng, không có cách nào dự đoán được cách chàng sẽ phản ứng với cố gắng lẩn tránh rõ ràng của nàng. Thi thoảng Rand sẽ đối mặt với vấn đề giữa họ với sự thẳng thắn thờ ơ của chàng, trong khi những lần khác chàng chỉ quan sát và đợi cho đến khi chàng có đủ thông tin để để tâm tới nàng.
Nàng nhìn vào gương, quan sát thấy chàng bước đến phía sau nàng. Cái áo choàng màu xanh thẫm tỏa sáng dưới ánh đèn mờ. Đôi mắt nàng, đen đi dưới màu xanh viole, nhìn vào đôi mắt màu hung của chàng trong gương.
“Ông ta đã nói gì?” Rand hỏi, để ý thấy nhịp đập quá nhanh ở hõm cổ của nàng.
“Ai nói gì cơ?” Rosalie yếu ớt hỏi lại.
“À… giờ, đó là một câu hỏi thú vị. Em có phiền khi trả lời câu hỏi đó không?”
Sẽ nhanh trở nên rõ ràng với Rosalie là nàng không thể tiếp tục giả vờ thêm nữa. “Chàng biết chuyện… tối nay sao?” Nàng làm ướt đôi môi khô của nàng với đầu lưỡi. “Không giống với người bạn nhỏ Mira của em, em là một diễn viên tồi, em yêu ạ. Ta thừa nhận rằng ta sẽ không bắt em theo cách khác, nhưng hơn cả những gì ta có thể tha thứ khi thấy em cố giấu ta chuyện gì đó. Đúng, ta biết chuyện ông Canning. Năm phút sau khi em khiêu vũ với ông ấy, cả hai đều ra khỏi phòng nhảy. Chúa giúp nước Anh nếu Canning không tinh tế hơn trong sứ mệnh là nhà ngoại giao.”
“Rand, chàng chắc chắn không nghĩ em gặp ông ấy để -“
“Ta không nghi ngờ tính chung thủy của nàng với ta,” Rand khô khan ngắt lời, và nàng thở phào. “Vì nàng không có sở thích gì với chính sách ngoại giao, ta cho rằng nàng nói chuyện với Canning về một công dân đặc biệt của Pháp.”
“Vâng… em phải nhờ ông ấy tìm một vị trí cho Brummell làm lãnh sự tại Calais. Cha em đang ở trong tình thế tuyệt vọng, và vì cả chàng và ông đều không cho phép em giúp đỡ ông cả mặt tình cảm lẫn tài chính, em phải nghĩ đến một thứ khác để làm.”
Gương mặt đen thẳng thắn của Rand nhìn như thể được khắc trên gỗ gụ. “ Ai nghĩ ra ý tưởng Brummell làm việc như một lãnh sự?” Chàng hỏi với sự dịu dàng đáng ngại. Vai Rosalie hơi thấp xuống, và nàng không nhìn hình ảnh của chàng nữa.
“Alvanley. Khi Mira và em đi thăm mẹ ở Luân Đôn, bọn em đã bố trí để gặp Brummell và Alvanley đêm đó.”
Một tiếng gầm gừ lặng lẽ khó chịu phát ra từ họng Berkeley, và rồi là tiếng thở dài tức giận. “Chết tiệt… em sẽ không nói cho ta biết rằng em đang lượn quanh Luân Đôn chỉ có Mira đi cùng đêm đó chứ? Chúa ơi, đàn bà, với tất cả những tội mà… Không, em sẽ không đặt bản thân trong nguy hiểm đó nữa. Em sẽ không.”
“Em đã làm thế,” Rosalie thừa nhận giọng nhỏ nhẹ, và chàng đặt một bàn tay che mắt, mệt mỏi xoa chúng. Rôi chàng nhìn nàng, không phải với cơn giận mà nàng thấy sợ, mà với một cái nhăn nhó khó chịu làm tim nàng quặn thắt. “Em nghĩ rằng không có gì quan trọng với ta hơn hạnh phúc của em phải không?” Chàng thở dài, đôi mắt hung đen lại và rối rắm. “Vấn đề của cha em đã luôn là một bức tường giữa hai chúng ta, Rose, và đã đến lúc chúng ta giải quyết nó. Ta sẽ không ngăn cản em gặp ông ấy, và ta sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của em với ông ấy. Em có quyền giải quyết mối quan hệ này theo bất cứ cách nào em muốn. Nhưng ta sẽ không cho phép ông ấy ảnh hưởng tới sự an toàn của em, hay ta cũng sẽ không cho phép ông ấy lợi dụng em-“
“Ông ấy không bao giờ làm những việc đó-“
“Đúng thế không?” Sau khi nhìn chàng thật lâu, đôi mắt Rosalie cụp xuống. Rand không cần nói ra ý kiến của chàng về Brummell, vì chàng đã tự khẳng định rằng chàng xem Brummell như một con đỉa ích kỷ nông cạn xấu xa. Và thậm chí Rosalie phải thừa nhận rằng Brummell đã đóng một vai nhỏ trong một vở kịch dài nhiều năm trước được chỉ đạo bởi Guillaume Germain để bắt cóc nàng. Nhưng với nàng, dòng máu và gia đình vượt lên trên tất cả những cân nhắc khác, và dù cha nàng có làm gì, nàng vẫn tha thứ hết. Nàng hoàn toàn ý hức được nhược điểm này của nàng, và nàng còn biết rằng sự bảo vệ của Rand dành cho nàng là thứ thúc đẩy sự không thích thật sự của chàng với Brummell. À, điều làm phức tạp các tình huống con người tự thêu dệt cho chính họ.
“Em sẽ không làm bất cứ điều gì như thế nữa mà không nói chuyện với chàng đầu tiên,” nàng nhân nhượng.
“Không, nàng sẽ không làm thế nữa,” chàng cộc lốc tán thành.
“Bên cạnh đó, em không nghĩ là em có được ảnh hưởng lớn đối với ông Canning tối nay – ông ấy đã nói sẽ xem xét việc tìm thứ gì đó cho Brummell, nhưng ông ấy còn nói chúng ta phải cân nhắc đến phúc lợi chính trị, và không chỉ nhu cầu của một người đàn ông.”
“Về mặt chính trị, điều đó không có nghĩa lý gì.”
“Em sợ điều đó.” Rosalie đứng dậy và do dự đến chỗ chàng. “Chàng vẫn còn tức giận.”
Chàng nhăn mày với nàng, mái tóc đôi mắt đánh bóng và làn da tất cả biến mất vào bóng đen khi chàng tắt đèn. “Chỉ vì ta yêu nàng, cô gái mạnh mẽ như nàng, và việc nghĩ tới bất cứ điều gì có thể xảy đến với nàng khiến ta phát điên.”
“Hãy tha thứ cho em vì đã nói với chàng, Rand… đó không phải vì em không tin chàng, nhưng em biết chàng sẽ-“
Chàng khiến nàng im lặng bằng cách đưa ngón tay chạm vào môi nàng, và rồi đôi tay chàng tiến đến cái dải hồng của chiếc váy trắng của nàng. Đôi mắt hung hung của chàng đi từ gương mặt tới những đường cong và những góc tối của cơ thể nàng, hầu như khó có thể nhận thấy qua các lớp vải. Đột nhiên đôi tay chàng thô bạo vì mất kiên nhẫn, phá vỡ những khuy cài với một đẩy nhẹ của ngón tay, bất cẩn xé nhỏ cái chất liệu tinh tế ấy. Nàng thở gấp khi miếng vải rơi xuống khỏi cơ thể giống như một cái lưới nhện bị phá vỡ bởi cơn gió to, và nàng cảm nhận được cái vuốt ve của đôi mắt nàng trên làn da trần của nàng. Chàng nâng cơ thể trần của nàng lên và thì thầm, “Đừng nói với ta nàng cảm thấy có lỗi thế nào. Hãy chỉ cho ta biết.” Cái miệng nàng dính chặt lấy miệng nàng, và nàng bị cuốn vào dòng đam mê mạnh mẽ khi chàng đưa nàng đến giường.
“Chúa ơi.” Mira trở mình khi ánh mặt trời chiếu lên giường của nàng với cường độ sắc nhọn. Nàng liếc nhìn Mira mang đến khay đồ ăn sáng và bận rộn kéo cái rèm cửa lại. Cô hầu dừng lại trước âm thanh khó chịu của Mira và nhìn cảm thông về hướng nàng.
“Cô đã nhắc tôi tối qua đánh thức cô lúc 10 giờ,” Mary nói. “Cô có muốn tôi che đi ánh nắng mặt trời và quay lại vào hai giờ nữa không?”
“Không, không. Ta ngửi thấy mùi cà phê.” Mira cố gắng ngồi dậy. Nàng thấy đau nhức, rối bù, và khốn khổ. Chuyện gì đã xảy ra với cảm giác tốt mà nàng cảm thấy sau đêm đầu tiên ở cùng Alec lâu như vậy? Tại sao nàng cảm thấy quá lo lắng và tội lỗi lúc này? Nàng dựa đầu vào gối và xoa mắt. “Mary…” Nàng cẩn thận yêu cầu. “Sáng nay ta muốn chút trà nóng. Thảo mộc của ta ở trong cái túi ở trong kho-“ “Cô bị ốm à?”
“Đầu ta đau lắm.”
“Tôi sẽ mang nước tới ngay.”
Mira tự hỏi tại sao cô hầu lại nhìn nàng quá liều lĩnh trước khi rời khỏi phòng. Luật chung quy định là những người phục vụ biết tất cả các bí mật của những người tham gia. Bản thân từng làm người hầu, Mira có thể chắc chắn nhận định thực tế đó. Nàng tự hỏi liệu Mary có nghi ngờ bất cứ điều gì tối qua lúc nhìn thấy đồ lót nhăn nhúm của Mira và gương mặt ửng đó… à, và còn có những điểm nhỏ nhỏ như vậy trên cổ nàng và ở đường cong nhất của đỉnh áo lót nàng, để lại bởi lông mặt của người đàn ông. Mary phải nghi ngờ, Mira nghĩ, và tạo ra âm thanh khó chịu từ cổ họng. Rosalie còn nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với Mira trong khi nàng đang nói chuyện với Canning. Mặc dù Rosalie bị choáng ngợp với vấn đề của riêng nàng, vẫn có điều không thể nhầm lẫn ở lời khen ngợi kỹ lưỡng nàng đã tặng Mira khi họ gặp nhau gần phòng khiêu vũ.
Mary quay lại với ấm trà bạc nhỏ và một cái khay nhỏ được đặt vào đó đồ sứ Sevre và một cái thìa bạc.
“Cám ơn.” Mira mở túi thảo dược thật cẩn thận, do dự khi nàng nhận thấy sự đa dạng của các cây sấy khô, bột, vỏ và rễ cây. Thứ nàng cần là cây bông quỳ, cây khấp khểnh với những rễ như sợi chì, nhưng dù nó có nhiều ở Pháp, nàng chưa từng tìm thấy nó ở Anh. “Còn gì khác… còn gì khác không?” nàng thì thầm, đưa tay lên trán và nhìn chằm chằm vào chỗ thảo mộc. Trong tất cả những phương pháp chữa bệnh nàng biết cách chuẩn bị, trong tất cả các liều thuốc nước và thuốc dạng viên, nàng chưa từng chú ý nhiều hơn tới bất cyws biện pháp nào để có thể ngăn được việc thụ thai. Cho đến bây giờ, nàng đã không cần tới một đơn thuốc như vậy. Có lẽ đã là quá muộn, nàng thầm nghĩ, và cắn môi trong khi nhẹ nhàng chạm vào bụng mình. Ý nghĩ có đứa bé, con của Alec, khiến nàng cảm nhận được sự mong muốn tò mò… tuy nhiên nàng không thể, trừ khi chúa đã sẵn sàng quyết định cho nàng. Nàng chậm rãi bỏ chỗ hoa màu đỏ nhạt của chỗ cỏ xạ hương trong vườn vào nước, cũng như cây cửu lý hương và phần có sợi của cây leo tormentil vào. Nàng cho thêm cây hoa tím, tầm xuân hồng, và cây thì là vào để cải thiện mùi của thuốc vừa chế, cái mà bắt đầu có vị rất đắng.
“Thêm cửu lý hương,” Mary nói, bận rộn với những nhiệm vụ nho nhỏ quanh căn phòng.
“Thêm…” Mira bắt đầu nhắc lại, đỏ mặt tội lỗi.
Thái độ của cô hầu thật thẳng thắn và bình tĩnh khi cô ấy nhìn nàng. “Tôi đã học được công thức đó trước khi tôi biết làm thế nào để nhào bột mì. Thêm cửu lý hương.”
Mira cúi đầu và cho thêm rễ cây có hương vị mạnh vào chỗ hỗn hợp ấy, lấy thìa xúc nó và rồi uống thử một hơi. “Ugh.” Mùi vị dường như dính vào sau họng nàng, và nàng gần như nhổ nó ra. “Thật là kinh khủng.”
“Mỗi buổi sáng,” Mary nói, và Mira ngẩng mặt lên khi cô hầu rời đi. Nhắm mắt lại và bịt mũi, nàng uống nhiều trà hơn.
Ngày hôm đó oi bức và ẩm ướt khi các cuộc đua, các bữa tiệc, và các lễ hội diễn ra dọc theo con sông và quanh mặt đất nhà Brighton. Mira và Rosalie trao đổi câu chuyện thân thiện nhưng đề phòng, không thật sự đề cập tới bất cứ điều gì đã xảy ra trong suốt lễ hội hóa trang. Đó là phẩm chất tốt nhất trong tình bạn của họ, sự kính trọng lẫn nhau khiến họ không soi mói hoặc đòi hỏi lẫn nhau. Rand hộ tống họ tới một trong nhiều khu vường gần Đình, và Mira dần dần cách xa vài mét khỏi nhà Berkeley, những người dường như đặc biệt gần gũi với nhau hôm nay và tập trung vào câu chuyện của họ. Khi nàng xem xét một vài cây cỏ dọc theo hàng rào, Mira nghe thấy một giọng nói quen quen.
“À, cô nàng bé nhỏ với những vết bẩn của rượu bân.” Quay lại ngay, Mira nhìn thấy người đàn bà lớn tuổi nàng gặp tối qua, ngồi ở trong một cái sân nhỏ bên cạnh vường. Đôi mắt xám của bà nheo lại khi thái độ đắc thắng hiện lên trên gương mặt. “Alli đây nào, cô bé… ta khó có thể nhìn thấy cô dưới ánh sáng mặt trời như vậy.” Đưa mắt nhìn bầu trời mờ mờ, Mira đi đến chỗ cái cây có bóng mát và những chiếc ghế nơi người phụ nữ và người bạn đồng hành có gương mặt nghiêm khắc đang ngồi. “Ai đi kèm với cháu? Tại sao ta luôn thấy cháu đi dạo một mình?”
“Cháu không thích bị giám sát.” Mira nói, và chậm rãi mỉm cười khi đôi môi của người phụ nữ cong lại vui vẻ.
“Tóc giả của Lucifer, ta cũng thế. Hãy ngồi ở đây và trò chuyện với ta.”
Mira lập tức nghe lời. “Người đi kèm cháu là quý bà Berkeley.”
“Bà Berkeley…” người nữ chúa già vui vẻ nói. “Egad, bà cũng là người đi kèm. Ta đã nghe nhiều lời đồn đại về cháu, cháu của ta.”
“Cháu hi vọng bà không tin vào chúng.”
“Ta tin có một chút sự thật trong mỗi lời đồn. Rất ít người có, sự tưởng tượng để sáng tạo ra một thứ hoàn toàn giả, cháu biết đó. Tất nhiên, khi ta còn trẻ, một vài lời đồn về ta thật ta là những lời dối trá hoàn toàn, nhưng chúng hiển nhiên hộ trợ ta hơn là sự thật.”
“Và đó là sự thật về bà đúng không?”
Người phụ nữ ấy quay lại nhìn nàng tán thành. “Hiếm khi một ai đó dám hỏi ta điều đó. Ta chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng thật tốt vì cháu đã hỏi.” Một cái đầu xám ăn vận cẩn thận nghiêng sang một bên. “Ta nghe nói rằng cháu đã được chúc mừng nhiều lần đêm qua trong khi những người đàn ông đang uống rượu… dường như những lời đồn đại không có hại gì tới sự nổi tiếng của cháu.”
“Bà quá lời rồi.”
“Đừng có quá hài lòng như thế. Một người đàn ông sẽ uống rượu với một người đàn bà sẵn sàng hơn là lúc anh ta sẽ chọn cô ấy làm vợ.”
“Cháu không quá quan tâm tới việc tìm kiếm một người chồng.”
“Thật vô lý làm sao. Nhưng cháu không sợ trở thành một người lãnh đạo bầy khỉ sao? “À..a gì cơ ạ?” Mira hỏi, bắt đầu mỉm cười với câu ní cổ xưa ấy. “Ta sợ là ta không quen với biểu hiện này.”
“Đó là một cách trừng phạt những người hầu già vì từ chối “sinh sôi nảy nở.” Cô ta sẽ xuống địa ngục, tất nhiên, và nhiệm vụ của cô ta sẽ là dắt khỉ đi vòng quanh.” Bà chúa nhìn nàng, rõ ràng hi vọng làm nàng hoảng sợ. Không nản lòng, Mira cười với bà.
“Cháu cho là chính người đàn ông không kết hôn mới phải chịu sự trừng phạt này?”
Câu hỏi khiến người phụ nữ già ấy cười và cười bạn đồng hành đưa khăn tay lên che mặt. “Hãy tìm con trai ta đi,” người phụ nữ nói với người bạn đồng hành gương mặt nhăn nhó. “Nó nên tới bên sông với cả nhà.”
“Con trai bà ư?” Mira lịch sự hỏi.
“Đúng. Ta định giới thiệu con cho nó.”
Alli một người nữa. Mira cố nén tiếng thở dài khi người bạn đồng hành đứng lên và rời đi. Nàng nhanh chóng đi đến ý định nói với người phụ nữ nhỏ bé nghiêm khắc cường điệu này rằng nàng không muốn gặp bất cứ ai. Nàng tự hỏi con trai của người mẹ như thế này sẽ trông thế nào – nghiền nát và phục tùng, hay cộc cằn và cáu kỉnh.
“Cháu không phải người Anh.”
“Không, thưa bà,” Mira ngoan ngoãn trả lời.
“Người Pháp à?”
“Vâng, thưa bà.”
“Người Pháp,” người phụ nữ già thân mật nhắc lại. “Ồ, ta cho là cháu không thể.”
“Không,” Mira dũng cảm đồng ý, hơi mỉm cười với thái độ thường thấy của người Anh. Điều gì đã khiến cho những người Anh tự cho họ hơn hẳn những người còn lại của thế giới? Ở pháp, người Anh được xem là những người thuộc văn hóa man rợ vì cung cánh ứng xử không hoàn thiện và thực phẩm vô vị, vì việc thiếu cách buôn bán duyên dáng và thô thiển của họ.
“Ta chưa từng nghe thấy gia tộc Germain của Pháp.”
Mira nhướn mày thể hiện sự ngạc nhiên, rồi nhún vai. “Cháu có thể hiểu tại sao bà chưa từng nghe đến,” nàng tốt bụng nói. “Người Germain rất bảo thủ và rất kín đáo. Gia tộc con chưa từng cho phép tên gia đình được công khai hoặc liên quan tới những vụ bê bối.”
“Đến con sao?”
“À, bà đã đi vào trọng điểm. Nhưng một người không thể chú ý tới những tin đồn ác ý, một người phải ngẩng cao đầu trước họ.”
Cuộc đối đáp dường như tiếp tục trong vòng vài phút, trong lúc Mira bắt đầu thích thú cuộc nói chuyện đẩy và lách. Rõ ràng người đàn bà còn lại cũng thế, vì sự thích thú của bà với Mira tăng lên từng phút. Mira đến từ nơi nào ở Pháp? Những cậu trai trẻ nào đã đưa nàng đi xa như vậy? và nàng thích hai trong số đó? Gia đình nàng làm sao lại quen biết với nhà Berkeley? Mira đáp lại bằng những câu trả lời cụ thể đầy kịch tích với những câu hỏi dò xét đó. Cuộc trò chuyện chắc hẳn khiến người phụ nữ ấy rất vui, vì bà cau mày khi thấy người đi kèm quay lại.
“Quỷ thần ơi. Chúng ta sẽ phải tiếp tục cuộc nói chuyện của chúng ta vào lúc khác. Họ tới rồi.”
“Thưa bà, trước khi bà giới thiệu cháu với bất kỳ ai, cháu phải nhắc bà nhớ rằng cháu chưa biết tên bà.”
“Con không biết sao? Con không biết ta là ai ư? Ta nghĩ ai cũng biết. Hãy giúp ta đứng dậy, cô gái.”
“Tất nhiên rồi. Không, cháu không biết bà –“ Mira bắt đầu nói, giúp người phụ nữ già ấy ra khỏi chiếc ghế. Nàng dừng lại giữa chừng khi nàng thấy người đi kèm đưa ai quay trở lại, và nàng nháy mắt ngạc nhiên khi nhìn vào đôi mắt xám trong.
“Alec,” người phụ nữ lớn tuổi nói nhanh. “Là cô gái này.”
Và chỉ với đó bà cùng người đi kèm bỏ nàng ở lại, bỏ hai người họ lặng lẽ ngạc nhiên nhìn theo bà. Khái niệm về một cuộc giới thiệu của Juliana chưa bao giờ rất phức tạp.
“Đó… đó là mẹ chàng sao?” Mira thấy gương mặt mình đỏ lên. “Không may, đúng thế.”
“Ôi, những chuyện em đã nói với bà,” Mira rên rỉ, đưa tay bưng miệng. “Ôi, những điều em đã kể với bà!”
“Bà sẽ chọn em.” Giọng nói của Alec ánh lên sự nhượng bộ. “Ta nên nghĩ đến điều này.”
“Chọn em cho điều gì.”
“Chọn em cho ta.”
“Em cho…” Mira lắp bắp, giờ nhìn nàng với sự bối rối hoàn toàn khiến Alec bật cười.
“Mira, em yêu, đừng yêu cầu ta giải thích chuyện gì đang xảy a. Ta không dám chắc rằng ta hiểu đẩu. Hay quan tâm.”
Nàng bối rối nhìn chàng, và khi mặt trời chiếu lên amis tóc chàng là làm đôi mắt chàng lấp lánh, nàng nghĩ rằng nàng đã tưởng tưởng ra chuyện đêm quá. Dưới ánh sáng ban ngày dường như không thể có chuyện nàng đã yêu chàng, chạm vào chàng, nhận thức chàng theo cách thân mật nhất có thể. Tuy vậy chàng đã cho nàng sự tự do đêm qua, đúng thế không? Chàng đã không khuyến khích nàng muốn chàng và đáp lại chàng phải không?
“Suy nghĩ đầu tiên của em vào sáng nay là gì?” Chàng hỏi, chậm rãi mỉm cười.
“Thật là một đêm khủng khiếp. Còn chàng?”
“Ta bị bao vây bởi một số những câu hỏi quan trọng.”
“Một câu hỏi áp lực nhất là…?”
“Sẽ cảm thấy thế nào khi thức dậy với nàng trong lòng ta,” chàng trả lời với vẻ suy tư. “Ta tự hỏi liệu em có đá khi ngủ không, liệu em có làm ồn không, liệu em có kéo hết chăn về phía em hay –“
“Em không làm những chuyện đó.”
Đôi mắt chàng lấp lánh ấm áp. “Ta mong có cơ hội biết được chuyện đó.”
“Chỉ khi đó giọng Rosalie vang lên phá vỡ cuộc trò chuyện. “Mireille?”
“Nhà Berkeley…” Mira quay đầu lại thấy Rand và Rosalie đang đi tới phía họ.
“Đừng trông tội lỗi như vậy,” Alec cười trước thái độ hoang mang của nàng. “Đi cùng ta không phải là một tội ác.” “Theo như quan điểm của Rosalie thì chính là vậy,” nàng nói chắc chắn, và trong vòng vài phút nữa nàng không thể nhìn vào bất cứ ai trong số họ… không cả Alec và Rand, những người đã trao nhau lời chào hỏi lịch sự và thân mật, không nhìn cả Rosalie người đang nhìn nàng với niềm thích thú thận trọng.
“Tôi đang hi vọng có dịp nói chuyện riêng với cô Germain,” Alec cuối cùng cũng nói, chuyển hướng lời yêu cầu nhẹ nhàng đó tới Rosalie. “Có lẽ bà sẽ cho phép tôi đi dạo cùng cô ấy trong vườn để có được một vài giây phút trò chuyện riêng tư. Tất nhiên, tôi nhận ra rằng đó có vẻ như một lời yêu cầu khiếm nhã-“
“Vâng, danh tiếng của cô ấy-“ Rosalie định nói.
“Tôi không có chút ý định nào để lại quá nhiều vết nhơ cho danh tiếng của cô ấy,” Alec tiếp tục nói cứng. “Tuy nhiên, những ý định của tôi không là gì khác ngoài tôn trọng trong việc đưa ra yêu cầu này, và sau khi việc thảo luận được tiến hành, tôi tin là bà sẽ hiểu được mong muốn không cản trở và không làm gián đoạn-“
“Đủ rồi, Falkner,” Rand nói, đôi mắt hung hung nhấp nháy với nụ cười. “Ta dám chắc vợ ta sẽ đồng ý.”
“Vâng,” Rosalie thì thầm, đôi mắt xanh tròn lại ngạc nhiên trước từ “tôn trọng” và “ý định.” Mọi người biết rằng điều gì ẩn sau khi hai từ đó được đi với nhau. Vượt qua sự tò mò, nàng đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn vào cái đầu cúi xuống của Mira.
“Cám ơn.” Alec đưa cánh tay cho Mira vịn. “Cô Germain?” Chàng nhắc nhở, và khi những ngón tay nàng vòng quanh cánh tay chàng, họ đi dạo dọc theo lối mòn trong vườn thật thảnh thơi.
“Em đã nghĩ chàng nói chàng không bao giờ xin phép.” Mira vui vẻ tập trung vào con đường phía trước họ.
“Ta không nói rằng ta sẽ không làm thế nếu cần thiết.”
“Quá hình thức, quá dễ thương… em đang cố nhớ liệu chàng có nài xin em cho bất cứ điều gì-“ “Cô Germain, ta đã từng nói với em rằng em có những thứ của một người phụ nữ đanh đá tốt đẹp không?”
“Em không nhớ điều đó, không.”
Họ dừng lại ở một chỗ tách biệt, và Mira ngồi xuống một chiếc ghế đá cẩm thạch nhỏ trong lúc Alec dựa vai vào cái cây chắc chắn. “Rôi vậy ta có từng nói với em,” chàng tiếp tục nói nhỏ hơn. “rằng đôi mắt của em giống như hai vì sao đêm và tóc em mềm hơn lụa?”
“Không đủ thường xuyên.” Mira cảm thấy vẻ ngượng ngùng lạ lùng bao phủ lấy nàng giống một mạng che mờ ào.
“Mira…” Alec mở miệng rồi lại ngậm lại, trông như thể chàng không biết làm sao để nói tiếp. Đây là lần đầu tiên Mira từng thấy chàng quá do dự như vậy… hầu như là khó chịu… và nàng ngồi đó yên lặng nhìn chàng, không biết chàng định nói gì với nàng. “Đã tới lúc thành thật với nhau,” cuối cùng chàng lên tiếng. “Đã có đủ những trò chơi đoán chữ giữa chúng ta, đủ những bí mật, đủ… những lẩn tránh cảm xúc. Giờ đã tới lúc trung thực nhìn thẳng vào mọi chuyện… và em phải trung thực với chính mình cũng như với ta.”
“Em sẽ cố… nhưng có lẽ chàng nên nói cho em biết chúng ta sẽ nói về điều gì.”
“Đầu tiên, có một vài chuyện đã rõ ràng. Em biết ta cảm thấy thế nào về em-“
“Không, em không biết,” Mira nói, nhận ra trái tim nàng đang đập mạnh đầy hoang mang. “Em không biết gì cả.”
“Ta muốn em ngay từ giây phút đầu tiên ta trông thấy em. Luôn có quá nhiều lý do thực thế không phải cho điều đó, nhưng không gì ta có thể làm được sẽ thay đổi thực tế rằng ta muốn em hơn ham muốn ta dành cho một người đàn bà khác. Đó là một cuộc chiến không hồi hết, không ngừng, không mệt mỏi – một thứ mà ta dừng như không kiểm soát được. Ta đã nói với em rằng nàng hợp với ta … nhưng còn hơn thế nữa. Em là người đàn bà duy nhất ta từng biết có thể chủi giống như kẻ bốc dỡ ở cảng. Em còn là người duy nhất phần nào giành được sự đồng ý của mẹ ta, dù ta không dám chắc liệu nó là giúp em hay chống lại em.” “Em sẽ xem đó như một điểm cho lợi ích của em.”
Alec mỉm cười, trông thoải mái hơn. “Em có nhớ buổi sáng ta bị ném khỏi Sovereign không? Sau những gì ta đã vừa nói với em, ta mong em chạy đến và đá ta… và em nên làm thế… nhưng em quá yếu mềm. Ta chó rằng tất cả bắt đầu từ giây phút đó.”
“Vâng, em vẫn nhớ.”
“Và rồi, lần đầu tiên… nó còn hơn cả những gì ta từng mong đợi, khám phá ra rằng ta là người đàn ông duy nhất từng có được em. Ta là người đàn ông duy nhất em tình nguyện trao thân, trông có bất kỳ cảm giác hàm ơn nào, không cần đạt được bất cứ thứ gì, không có bất cứ sự trao đổi nào giữa chúng ta.” Ánh mắt chàng sáng và vui vẻ khi nhìn vào mắt nàng, tất cả dấu vết hài hước như bao phủ lấy thái độ của chàng. “Ta muốn em,” chàng lặng lẽ nói, “làm vợ ta. Bất chấp tất cả những gì ta đã nói trước đó, dường như đây là cách duy nhất để hợp ý hóa những gì xảy ra giữa chúng ta.”
Mira nhìn chàng bất ngờ đến sững sờ. “Vậy?” Chàng thốt ra lời đó sau một vài giây im lặng. “Câu trả lời của em là gì.”
Dần dần nàng đã lấy lại được giọng nói. “Trả lời cho điều gì?” Nàng hỏi, trì hoãn để có được thời gian nàng cần đến tuyệt vọng để nghĩ. “Em đã không biết rằng chàng đã hỏi em.”
“Vậy phản ứng của em với ý kiến đó là gì?”
“Em… em không dám chắc.” Mira đứng dậy, quá kích động để có thể ngồi im. Giây phút này là điều nàng thậm chí không dám tưởng tượng ra. Chàng đã hỏi nàng làm vợ! Nhưng có gì đó không đúng, với nàng tất cả đều có vấn đề, và nàng không biết làm thế nào để giải thích điều đó, cả cho chàng và cho chính nàng. “Em còn hơn cả ngạc nhiên… em kinh ngạc khi chàng đề nghị em cưới chàng.”
“Ừ,” chàng kiên nhẫn nói. “Giờ hãy cho ta câu trả lời của em.”
“Em không thể… ngay bây giờ, không khi chưa nói cho chàng biết em cảm thấy thế nào,” nàng nói. “Chàng đã bảo em phải trung thực… em nợ chàng điều đó, ít nhất là vậy.” “Ý em là gì, “ít nhất”?”
“Alec…” nàng nói, và thật đau đớn khi phải nói tiếp, vì đột nhiên nàng hiểu được sự thật lần đầu tiên và nàng ước nàng có thể lờ nó đi. “Nhịp đập đầu tiên của em sẽ là chấp nhận lời cầu hôn của chàng – sẽ thật dễ để nói vâng. Em muốn nói ra từ đó, hơn bất cứ thứ gì em từng muốn.”
“Vậy hãy nói đi.”
“Em không thể. Không thể khi em biết nó sẽ là một thảm họa đến nhường nào. Em không nghĩ về nó sẽ có ý gì, em biết chàng không như vậy.”
“Tất nhiên ta có ý đó,” chàng cương quyết nói. “Ta không phải gã ngốc – ta biết sẽ thật khó, và ta nhậ ra điều chúng ta sẽ phải đối mặt –“
“Em nghi ngờ điều đó,” Mira nói, ngắt ngứ tìm từ chuẩn. “Chàng không hoàn toàn nhận ra chúng ta khác biệt đến thế nào. Chàng không thể hiểu được chỉ nền tảng gia đình của em khác với chàng thế nào. Chàng đã nói chàng muốn em, và… em cảm nhận được điều tương tự với chàng. Nhưng em không phải kiểu người chàng thật sự muốn lấy làm vợ.”
“Em sẽ cho phép ta là người đánh giá cảm xúc của chính ta chứ?”
“Cảm xúc của chàng với em sẽ thay đổi,” nàng nói, với một lời buộc tội rõ ràng đến mức Alec tạm thời ngạc nhiên rồi rơi vào im lặng. “Nếu chàng biến em thành vợ chàng, chàng sẽ phải thức dậy một buổi sáng và nhận ra rằng chàng đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp thế nào, và rằng chàng lẽ ra nên cưới một trong những người-“
“Mira,” chàng ngắt lời, và thái độ của chàng đã thay đổi, dù cho chàng đã cảm nhận được rằng cơn giận của chàng sẽ chỉ khiến nàng cố chấp hơn. Giọng chàng nhỏ và rất thuyết phục. “Em là chính em… và em biết ta không còn là cậu bé bốc đồng không biết bản thân muốn gì. Ta đã nghĩ đến mọi chuyện, bao gồm cả quá khứ của em, và ta vẫn muốn cười em. Em sợ rằng quá khứ của em sẽ chắn ngang chúng ta. Đó không phải thứ em phải lo lắng. Cảm giác của ta về quá khứ của em là vấn đề của ta, không phải của em, và ta sẽ giải quyết chúng-“ “Em không nghĩ rằng chàng sẽ có thể làm được. Hầu như bất cứ lá chắn nào giữa hai chúng ta có lẽ có thể vượt qua được… nhưng còn những thứ về em mà em không thể thay đổi được, chỉ khi có những thứ về chàng cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Chúng ta không thuộc về nhau, và chàng biết em ước chúng ta như thế nhiều đến thế nào… nhưng em không thể lấy chàng. Câu trả lời là không. Em không thể.”
“Chỉ như vậy. Sau tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta, em có thể từ chối ta nhanh như vậy sao?… Nhân danh chúa, em nghĩ rằng ta nhẹ nhàng đưa ra lời cầu hôn này phải không? Không dễ dàng gì ta mới đưa ra quyết định này. Ta có lựa chọn dòng máu tốt nhất ở Châu Auu và thay vì thế ta chỉ vừa cầu hôn một người phụ nữ không tước vị, không có tên trong bất cứ kết quả nào, không gia đình – một người phụ nữ người sẽ không nói với ta nhiều về bản thân hay quá khứ của cô ấy.”
“Đó chính xác là những gì em đang cố giải thích.”
“Quan điểm của ta là ta biết tất cả những chuyện đó của em, và ta đã quyết định chấp nhận nó. Em nghĩ rằng ta sẽ cầu hôn với em mà không chắc chắn rằng đó là điều ta muốn sao?”
“Quá khứ của em-“
“Quá khứ của em,” chàng nhắc lại khinh bỉ. “Ta chết ốm về cái quá khứ của em rằng ta biết quá ít về – điều gì quá đáng sợ về nó? Em đang cố dấu chuyện gì? Sao em không nói cho ta về chuyện đó và hãy để ta quyết định liệu nó có phải là thứ ta không thể giải quyết không?”
Má Mira đỏ bừng, và nàng không thể nhìn vào mắt chàng. Nàng không thể nói với chàng. Nàng không muốn nhìn thấy sự ghê tởm trong đôi mắt chàng khi nàng nói với chàng rằng nàng là con gái của một ả điếm. Sẽ trung thực hơn khi nói với chàng… nhưng nếu nàng biết thời thơ ấu của nàng và nơi nàng đã ở, nàng sẽ không thể đứng về phía nàng. Chàng sẽ hối tiếc bất cứ khi nào chàng đã chạm vào nàng, và nàng sẽ không thể chịu đựng được điều đó. Và nếu nàng làm điều mà trái tim nàng đang gào thét bắt nàng làm – nếu nàng lấy chàng và giữ phần quá khứ ấy là của riêng nàng – nỗi sợ tức thì của việc phát hiện của chàng sẽ không thể nào sống sót được.
“Không,” nàng thì thầm. “Em xin lỗi.” Alec đưa tay bứt tóc và chửi thề. “Nàng đang khiến ta không còn lựa chọn nào khác,” chàng nói cộc lốc. “Nàng đã làm rõ trước khi nàng không muốn là tình nhân của ta. Nàng muốn hơn thế. Tốt thôi – ta đã gợi ý cưới nàng. Nhưng nàng không muốn điều đó bởi vì nàng nghĩ chúng ta quá khác biệt để có thể sống cùng nhau. Tình cờ đó là vấn đề của quan điểm. Nàng sợ quá khứ của nàng có lẽ tác động tới chúng ta… nhưng nàng sẽ không giải thích cho ta bất cứ điều gì về nó. Kết luận rõ là nàng không muốn bất cứ thứ gì từ ta… và rằng, Cô Germain yêu dấu là thứ gì đó nàng sẽ không bao giờ khiến ta tin tưởng.”
“Đúng thế. Em không muốn bất cứ thứ gì từ-“
“Dừng lại.” Giọng Alec lạnh băng tới kỳ cục, như thể nếu cần thiết yêu cầu kiểm quyển soát đối với chính chàng mà chàng có thể cho phép không một cảm xúc nào chen vào. “Không nói gì nữa. Rõ ràng tất cả chúng ta cần thời gian để nghỉ.”
“Kết thúc rồi.”
“Không. Chúng ta sẽ nói tới chuyện này sau, khi ta có thởi gian để tìm hiểu được chuyện chết tiệt gì đang diễn ra.”
“Nó kết thúc rồi,” nàng từ tốn nhắc lại.
“Trước khi ta đưa nàng quay lại chỗ nhà Berkeley,” chàng nói, đôi mắt xám chuyển sang màu bạc với cường độ lạnh giá của nó, “ta sẽ nói thêm một điều. Trong một vài năm gần đây ta đã để mất hoặc bỏ đi hầu như tất cả mọi thứ có giá trị cá nhân với ta. Nhưng ta sẽ không để mất em.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
8 chương
17 chương
47 chương
15 chương
14 chương
11 chương
26 chương