Editor: Gió Tưởng Lê còn chưa bước chân vào Lý gia đã cảm nhận được điều bất thường. Vệ sĩ hôm nay với mọi hôm hoàn toàn khác nhau, mặt người nào người nấy đều lạnh te, điều kỳ lạ nhất chính là ở cổng chính còn có hẳn mấy người. Trước kia khi cô đến Lý gia chưa bao giờ bị chặn lại, vậy mà vừa rồi lại bị chặn ở cổng không cho vào. May mà quản gia Lý gia kịp thời đi ra, giải thích nguyên nhân cô bị chặn lại. Tưởng Lê nghe xong thì cũng hiểu, lúc xe cô đi đến gần cổng chính cô có nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen, xem ra đó chính là phóng viên tới để phỏng vấn. Buổi sáng vì chịu ảnh hưởng từ tin tức hệ thống tự động của tàu Viking có vấn đề và tin tức Lý Hằng Sinh nhập viện, sau khi bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của tập đoàn Lý thị liền tuột thẳng xuống. Mặc dù từ đêm qua phòng quan hệ của Lý thị đã bắt đầu cứu cánh, thế nhưng hiệu quả lại quá thấp. Dù sao vấn đề này không phải là một scandal bình thường mà là vấn đề liên quan đến vấn đề an toàn dân sinh. Cũng bởi vì lý do này, Lý Tinh Trạch từ hôn ngay trước mặt toàn thể mọi người cũng chẳng còn là vấn đề gì nghiêm trọng cả. Tưởng Lê hôm nay tới là để gặp Lý Tinh Trạch. Cô là con gái Tưởng Bình Văn, quản gia không dám thất lễ, bảo cô chờ một lúc, rồi quay vào nhà gọi điện cho Trần Ngọc Như. Lý Hằng Sinh bắt đầu hôn mê từ đêm qua đến giờ vẫn còn chưa tỉnh. Ngoài mẹ con Lý Tinh Trạch ra thì những người khác đều đang trông coi trong bệnh viện. Trần Ngọc Như nghe quản gia xin phép, vốn dĩ không muốn để Tưởng Lê vào, nhưng lại kiêng dè tình hình trong nhà hiện tại, không thể đắc tội với Tưởng thị thêm nữa, thế là bảo quản gia sai người cảnh cáo Lý Tinh Trạch không được nói lung tung. Quản gia mời Tưởng Lê vào nhà, trong lúc này vệ sĩ đã cởi dây trói chân tay của Lý Tinh Trạch ra, lại thay bộ quần áo đã nhuốm máu của hắn ra. Đến khi Tưởng Lê bước vào, thấy Lý Tinh Trạch ngồi ở mép giường, ngoài vẻ mặt mỏi mệt ra thì không sao cả, Tưởng Lê nhìn lướt qua hai vệ sĩ vạm vỡ trong phòng, ngay lập tức nhận ra rằng Lý Tinh Trạch không phải tự nguyện ở trong phòng. Cô nói với quản gia: “Tôi có chuyện cân nói với Lý Tinh Trạch, bảo tất cả người ở đây ra ngoài đi.” Quản gia lộ vẻ mặt khó xử: “Tưởng tiểu thư, đây là ý của bà chủ, cô đừng làm khó chúng tôi.” Tưởng Lê mặt mày nghiêm túc, giọng nói luôn dịu dàng ôn hòa cũng trở nên cứng rắn hơn: “Ý ông là, bà cả các ông bảo các ông giám sát tôi và Tinh Trạch nói chuyện à? Đây chũng là ý của chú Lý?” Cô thường xuyên ra vào Lý gia, Lý Hằng Sinh quý cô như thế nào quản gia hiểu rõ. Hiện tại Lý Hằng Sinh chỉ là tạm thời hôn mê, dù cho Trần Ngọc Như tạm thời có quyền lên tiếng trong nhà, nhưng ông cũng không dám thật sự đắc tội với vị đại tiểu thư này. Ông cúi đầu, cung kính nói: “Tưởng tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu làm, tôi sẽ cho họ lui ra ngoài.” Hai vệ sĩ kia nhìn nhau, một người trong đó hung tợn trừng mắt với Lý Tinh Trạch, tất cả mọi thứ đều lọt vào trong tầm mắt của Tưởng Lê. Sau khi đám người đi ra ngoài, Tưởng Lê khóa cửa lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà mẹ cả cậu lại nhốt cậu ở đây?” Lý Tinh Trạch bị bọn họ trói cả một đêm, đến giờ vẫn chưa được uống ngụm nào nào, giọng vừa khô lại vừa khàn, mở miệng ra đau như bị xé: “Sao cậu lại đến đây.” Thấy hắn vừa nói đã ho mấy tiếng, Tưởng Lê lo lắng nói: “Giọng cậu làm sao đấy? Mặt mũi sao lại đỏ thế này? Vết thương trên đầu nặng lắm không?” Lúc nói tay giơ lên chạm vào mặt Lý Tinh Trạch. Lý Tinh Trạch có ý muốn tránh, nhưng tay chân bị trói quá lâu, tứ chi đã cứng đờ. Đầu ngón tay Tưởng Lê vừa chạm vào mặt hắn liền sững sờ, đổi tay khác sờ, kinh ngạc nói: “Sao lại nóng thế này? Cậu sốt à?” Lý Tinh Trạch chịu đựng cảm giác choáng váng nói: “Tôi không sao, cho tôi dùng điện thoại của cậu một lúc, tôi có cuộc điện thoại cần phải gọi.” === Tạ Chu Nghiêu nhấc mí mắt nặng nề, ý thức còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đã cảm thấy bụng đau một cách nặng nề. Anh muốn đưa tay lên sờ, nhưng cánh tay không có tý sức nào. Y tá ở bên cạnh trông non thấy anh tỉnh, liền nhấn chuông điện trên đầu giường. Một lúc sau, bác sĩ và Ôn Thế Tước cùng nhau đi vào. Ý thức của anh vẫn còn mơ hồ. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói với Ôn Thế Tước rằng: “Tình trạng cậu ấy cũng coi như là khá ổn định. Nhưng các cậu phải nhanh lên, chậm nhất là phải phẫu thuật trong hai ngày này.” Ôn Thế Tước nói: “Vâng.” Thầy thuốc nhắc nhở thêm vài câu rồi đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, Tạ Chu Nghiêu mới mở mắt ra nhìn Ôn Thế Tước: “Phẫu thuật gì cơ?” Giọng của anh uể oải, sắc mặt nhợt nhạt. Ôn Thế Tước ngồi ở mép giường, an ủi anh: “Tối qua tâm trạng cậu quá kích động bị động thai. Nhưng không có vấn đề gì cả, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, làm xong rồi đứa bé sẽ không sao cả.” Ôn Thế Tước sợ anh suy nghĩ bậy bạ, đành phải chọn những lời dễ nghe nhất. Anh nhìn kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay, mặc dù lo lắng cho đứa bé, nhưng càng lo lắng cho tình trạng của Lý Tinh Trạch hơn: “Thế em ấy thế nào rồi?” “Vừa mới liên lạc được rồi, đừng lo, cậu ta đang trên đường tới.” Tạ Chu Nghiêu gật đầu, anh nằm lâu quá muốn ngồi dậy. Ôn Thế Tước cẩn thận đỡ anh dậy, nhưng anh vừa động đậy cảm nhận được giữa chân ẩm ướt, một dòng chảy nóng bỏng mất kiểm soát mà chảy ra. Anh đưa tay vào chăn sờ, sờ được một mảng máu. Anh đơ cả ra. Tanh đỏ trên đầu ngón tay trông mà sợ,  bụng cũng dâng nên cảm giác đau nhói. Anh ôm bụng, rụt cả người vào. Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến toàn bộ những kí ức đáng sợ rất đồng loạt tuôn ra. === Lý Tinh Trạch cúp máy, không những không yên tâm mà còn sốt ruột hơn vừa rồi. Lúc hắn gọi điện thì đi ra ngoài ban công còn Tưởng Lê đợi trong phòng, hai người cách nhau một cách cửa, đương nhiên Tưởng Lê không biết hắn gọi điện cho ai, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Cho đến khi Lý Tinh Trạch quay về phòng, trả  điện thoại lại cho cô: “Cho tôi mượn chìa khóa xe của cậu.” Tưởng Lê không hiểu nói: “Cậu định làm gì?” “Tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.” Lý Tinh Trạch lo lắng nhìn cô “Cậu đi đâu?” “Bệnh viện?” “Vậy để tôi đưa cậu đi.” Tưởng Lê cho rằng hắn vì bị sốt mà muốn đi khám, vừa lấy chìa khóa ra định đi thì bị hắn gọi lại: “Không cần đâu, cậu đưa chìa khóa cho tôi là được, tôi không ra khỏi cái cổng này được đâu.” Tưởng Lê ngừng bước, cuối cùng cũng hiểu ra: “Lúc đi vào tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, mẹ cậu thật sự nhốt cậu trong nhà sao? Nhưng cậu sốt đến thế này rồi, tôi muốn đưa cậu tới bệnh viện cũng đâu có lý do gì để ngăn cản.” Vừa rồi trong điện thoại Ôn Thế Tước có nói tình trạng của Tạ Chu Nghiêu, Lý Tinh Trạch không còn nhiều thời gian để dây dưa nữa, vội nói: “Tôi tới bệnh viện là để cứu người! Cậu đưa chìa khóa cho tôi mượn, có gì tôi sẽ nói sau.” “Đi cứu ai? Không phải cậu nói cậu không ra được sao? Tôi đưa chìa khóa rồi cậu định đi kiểu gì?” Hắn cứ không chịu giải thích rõ, Tưởng Lê cũng nóng nảy, không chịu đưa chìa khóa cho hắn. Ánh mắt của Lý Tinh Trạch dần trở nên hung hãn. Hắn cũng rất muốn kể hết mọi chuyện cho Tưởng Lê, thế nhưng giờ hắn thật sự không còn thời gian để chậm trễ nữa. Năm ấy vào lúc Tạ Chu Nghiêu cần hắn nhất hắn không ở bên cạnh anh, giờ đã sáu năm trôi qua, lẽ nào hắn định sai thêm lần nữa? Tưởng Lê chưa từng thấy ánh mắt dữ tợn như vậy của hắn, trong lòng cũng trở nên rụt rè. Vì muốn tránh mà nhìn xuống, kết quả phát hiện tay áo hắn đang rỉ máu. Cánh tay phải của Lý Tinh Trạch quấn băng vải, vừa rồi lúc gọi điện thoại hắn quá tức giận, hoàn toàn quên mất mình bị thương, đánh một cái vào gạch sứ khiến vết thương toác ra. Tưởng Lê nấm lấy tay hắn muốn xem là bị làm sao, nhưng lại bị hắn dùng sức giữ lấy hai tay: “Tưởng Lê, đưa chìa khóa cho tôi! Cậu để tôi đi cứu Chu Nghiêu trước đã, chỉ cần anh ấy phẫu thuật thành công, cậu muốn thế nào tôi cũng đồng ý với cậu!” Hắn đột nhiên nói như vậy, Tưởng Lê lại cho là bản thân nghe nhầm: “Chu Nghiêu? Tạ Chu Nghiêu? Liên quan gì đến anh ấy? Sao cậu phải cứu anh ấy?” Sự kiên nhẫn của Lý Tinh Trạch đã hoàn toàn bị vắt kiệt, không để ý Tưởng Lê có đồng ý hay không, trực tiếp cầm lấy chìa khóa trong tay cô, xoay người đi tới ban công. Tưởng Lê vội vã đuổi theo, nhưng vừa tới cạnh cửa ban công liền ngẩn người, Lý Tinh Trạch vậy mà lại trèo qua lan can chạm hoa, chỉ liếc nhìn khoảng cách ống nước bên một cái rồi nhảy xuống. Tưởng Lê bị dọa trợn mắt há mồm, suýt chút nữa là kêu lên. Cũng may Lý Tinh Trạch vững vàng ôm lấy ống nước, xuôi theo ống nước không bằng phẳng trượt xuống, rất nhanh đã nhảy xuống đất. Phòng hắn ở tầng hai, tuy rằng không tính là cao, nhưng động tác này quá nguy hiểm, vả lại xuôi theo đường hắn trượt xuống, một bên của ống nước dính đầy vết máu, kéo dài đứt quãng tới đất. Tưởng Lê biết đó là do vết thương trên tay của hắn, mặc dù lo lắng, nhưng cũng biết bây giờ không thể phát ra tiếng, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn, cầu nguyện hắn không bị phát hiện. Lý Tinh Trạch nhìn một lát. Vừa rồi lúc gọi điện cho Ôn Thế Tước, Ôn Thế Tước cũng nói cho hắn tình hình sáng nay, kể cả chuyện đám truyền thông canh giữ bên ngoài cổng nhà hắn. Trong đám truyền thông này cũng có người của Ôn Thế Tước, Lý Tinh Trạch nghe xong liền nghĩ ra cách, bảo người của Ôn Thế Tước tới cổng nhà hắn làm loạn. Giờ vệ sĩ ở cổng đang bị đám phóng viên lôi kéo sự chú ý, đang to tiếng xua đuổi đối phương. Lý Tinh Trạch tính toán thời cơ, chịu đựng cảm giác choáng váng, chạy một mạch tới trước xe của Tưởng Lê. May mà kỹ thuật quay xe của Tưởng Lê không tốt, xe dừng ở ngay dưới tầng. Lý Tinh Trạch mở cửa xe, vừa ngồi lên xe liền bị vệ sĩ cách đó không xa phát hiện. Hắn khóa cửa xe, cũng không để ý tới vệ sĩ kia lớn tiếng uy hiếp, đạp cần ga, xì khói lái về phái cổng chính. Mấy vệ sĩ ở cổng cũng phản ứng được, mà người của Ôn Thế Tước thì lùi sang một bên, cầm máy ảnh ra chụp Mắt thấy đám vệ sĩ vẫn còn dám chặn ở cửa, lửa giận của Lý Tinh Trạch cũng bốc lên. Hắn không đánh tay lái, cũng không đạp chân phanh, cứ lao thẳng về phía cổng. Đám vệ sĩ cầm tiền của Lý gia. Mặc dù Trần Ngọc Như phân phó phải canh giữ Lý Tinh Trạch, nhưng bọn họ không dám thật sự đắc tội với con trai của Lý Hằng Sinh. Vả lại, Lý Tinh Trạch xông ra như thế này, ai mà ngu ngốc dám liều mạng cản đường chứ? Đám người kia tán loạn tản ra nhường đường, cửa vẫn còn đang đóng, Lý Tinh Trạch cắn chặt răng, xô nửa cánh cửa kia ra, lái dọc theo đường núi ra đường quốc lộ như bay. Tưởng Lê ở trên ban công thấy hết tất cả, cho đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới tê liệt ngồi xuống đất, nắm lấy lan can mà thở. Điện thoại theo động tác ngồi xuống của cô mà rơi ra, cô đang định nhặt lên, liền thấy màn hình sang lên, nhắc nhở có cuộc gọi đến. Một dãy số xa lạ, nhớ ra Lý Tinh Trạch từng cầm điện thoại cô gọi, cô ngay lập tức nhận máy. Chỉ là cô còn chưa mở miệng, thì đã nghe tiếng rống giận dữ từ phía bên kia: “Chu Nghiêu chảu máy rồi! Bác sĩ nói phải phẫu thuật ngay! Họ Lý kia, cậu có còn muốn giữ con của mình nữa không hả?!”.