Editor: Gió Vừa rồi lúc bác sĩ Quý tới, Tạ Chu Nghiêu đưa thuốc của Lý Tinh Trạch cho ông ấy xem. Ông ấy nói đây đúng là thuốc chữa rối loạn nhịp xoang, chỉ có điều loại thuốc này sản xuất ở nước ngoài, ở thành phố khó mà mua được. Tạ Chu Nghiêu hỏi ông có thể căn cứ vào thuốc để phán đoán mức độ nặng nhẹ của bệnh hay không. Ông nói điều này rất khó nói, dù sao bệnh này thuộc chuyên môn của khoa tim mạch, có nhiều chỗ rất phức tạp. Tạ Chu Nghiêu không nói gì nữa, bác sĩ Quý cũng không hỏi đây là thuốc của ai, kiểm tra vết thương trên bụng cho anh, đặt thuốc đã kê xuống rồi đi. Tạ Chu Nghiêu trả lại thuốc cho Lý Tinh Trạch: “Anh đã nói thật với em rồi, có phải em cũng nên thành thật với anh không?” Lý Tinh Trạch nhận lấy: “Ý anh là bệnh của em ấy hả?” Tnc nghiêm túc nhìn anh: “Nói thật đi.” Lý Tinh Trạch đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường, ôm anh vào trong ngực, kéo cao chăn đắp lên bả vai anh: “Thật ra thì vẫn ổn, không phải không chịu nổi sốc như anh nghĩ đâu. Nếu không dạo này suốt ngày bị anh chọc tức như vậy, em đã nằm viện từ lâu rồi.” Thấy Lý Tinh Trạch vẫn còn rảnh mà đùa, Tạ Chu Nghiêu véo một cái vào đùi hắn ở dưới chăn. Hắn bị đau hít một ngụm khí lạnh, nhưng cũng không xin tha, mà còn nắm cằm Tạ Chu Nghiêu hôn tới. Tạ Chu Nghiêu thả lỏng lực tay, lúc hôn còn không quên xoa xoa chỗ bị véo đau của Lý Tinh Trạch. Lý Tinh Trạch thích cái dáng vẻ miệng thì nói cứng nhưng lại mềm lòng này của anh, buông anh ra rồi nói: “Em nói thật mà, anh đã đồng ý nói thật với em rồi, đừng cảm thấy em không chịu nổi mà giấu em.” Tạ Chu Nghiêu mím môi, ở dưới chăn kéo tay Lý Tinh Trạch qua, nắm lấy: “Anh chỉ sợ em không chịu nổi những điều anh sẽ nói tiếp đây, lỡ…” “Không có lỡ gì cả.” Lý Tinh Trạch ngắt lời anh: “Anh mau nói đi.” Anh dựa vào lồng ngực ấm áp của người nọ, nhớ tới những chuyện trước đó, cũng cảm thấy bệnh của Lý Tinh Trạch cũng không nghiêm trọng như vẫn lo. Quyết định giải quyết vấn đề trước mắt, đợi lúc về tìm bác sĩ kiểm tra rồi tính tiếp. Anh nói: “Thật ra thì anh nhờ Ôn Thế Tước thu mua cổ phần của Lý thị.” Lý Tinh Trạch ngẩn người: “Sau đó thì sao?” Tạ Chu Nghiêu siết chặt ngón tay của hắn, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn: “Đến khi cổ phần vượt qua Lý Hằng Sinh rồi, quyền điều hành Lý thị sẽ nằm trong tay Ôn Thế Tước.” Lý Tinh Trạch nói: “Anh ta có được quyền điều hành rồi thì muốn làm gì?” Tạ Chu Nghiêu nói: “ Anh ta có hứng thú với việc đóng tàu, muốn thay đổi tệ nạn đang tồn tại ở Lý thị, đặc biệt phát triển về mảng đóng tàu.” “Tiến triển đến đâu rồi?” “Mấy ngày nay anh chưa gặp anh ta để nói chuyện, nên cụ thể thế nào còn phải hỏi đã. Nhưng tiến triển việc thu mua rất thuận lợi, chắc là nhanh thôi.” Lý Tinh Trạch suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy anh được chia bao nhiêu cổ phần.” Tạ Chu Nghiêu vội lắc đầu: “Anh không cần. Anh không phải là vì tiền, anh chỉ cần Lý Hằng Sinh mất đi thứ mà ông ta quan tâm nhất mà thôi.” Lý Tinh Trạch nhíu mày: “Sao anh lại ngốc nghếch như thế? Tiền vào hết túi Ôn Thế Tước, thế thì không phải anh chẳng được bồi thường tí nào sao? Không được, chuyện này phải bàn lại với Ôn Thế Tước, để em nói cho.” Tạ Chu Nghiêu bị phản ứng này của hắn làm cho có chút bối rối, nghi hoặc nói: “Em giận sao?” “Sao lại không giận được chứ? Sao anh có thể để Ôn Thế Tước chiếm hời hết được như thế chứ?” Lý Tinh Trạch bất mãn mà nhìn anh: “Nói gì thì nói thì anh ta cũng là con trai của cái người kia, anh không trách anh ta đã là tốt lắm rồi, sao lại còn nhường anh ta chỗ ngon nghẻ hết thế?” Tạ Chu Nghiêu giải thích: “ Anh ta định cho anh một nửa, là anh không muốn thôi.” Lý Tinh Trạch vốn còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy anh giải thích với mình như vậy liền nhớ tới tính cách của anh. Sáu năm trước khi hai người còn ở bên nhau, Tạ Chu Nghiêu cũng không chịu cầm tiền của hắn. Giờ đã nhiều năm như vậy rồi mà Chu Nghiêu của hắn dù cho phải chịu biết bao nhiêu khổ cực cũng vẫn không thay đổi. Nghĩ tới đây, lòng Lý Tinh Trạch lại ngập tràn áy náy. Hắn cũng là con trai của kẻ đầu sỏ, hắn có tư cách gì mà chỉ trích Ôn Thế Tước cơ chứ? Vào lúc Tạ Chu Nghiêu đau khổ nhất, cần người giúp đỡ nhất, tốt xấu gì thì Ôn Thế Tước vẫn còn đưa tay ra giúp. Mà hắn thì sao? Hắn thì lại đang làm gì? Nhìn Tạ Chu Nghiêu dịu ngoan trước mặt mình, hắn lại nhớ tới một chuyện khác bị dằn nơi đáy tim mà hắn không dám nói ra. Tối qua Giang Tự Lam nói ở trong điện thoại, mẹ của Tạ Chu Nghiêu bốn năm trước đã qua đời. Bà mất trong viện dưỡng lão, nghe nói rất ra đi bình thản, chỉ là không có người nào tới lo ma chay, sau đó thì người của viện phúc lợi làm. Nghĩ tới khi Tạ Chu Nghiêu biết được chuyện này sẽ có cảm giác gì, hắn cảm thấy bản thân không có lập trường để lên án bất cứ ai. Hắn nên trách bản thân, nên trách Lý Hằng Sinh. Vì sao hắn lại sinh ra ở Lý gia? Vì sao lại có một người cha độc ác, không hợp đạo làm người như vậy chứ! “Tinh Trạch?” Thấy hắn từ nãy đến giờ không nói câu nào, Tạ Chu Nghiêu bất an mà kéo ống tay áo của hắn. Lý Tinh Trạch hồi phục tinh thần, biểu cảm đều là muốn hỏi lại thôi. “Em muốn hỏi điều gì?” Tạ Chu Nghiêu thử dò hỏi. Lý Tinh Trạch vẫn yên lặng mà nhìn anh, nỗi bất an trong lòng theo thời gian yên lặng mà dần dần khuếch tán ra. Dù sao giữa hai người họ đây là đề tài kiêng kị nhất, mà thân phận và lập trường khác nhau, anh cũng không dám chắc Lý Tinh Trạch có thể hiểu và ủng hộ suy nghĩ của anh. Nhưng khi nói ra, anh vẫn mong Lý Tinh Trạch có thể hiểu cho anh, hiểu được nỗi khổ mà anh phải chịu nhưng năm qua và nguyên nhân anh phải chịu đựng đến hiện tại. Có thể đứng phía sau anh, làm một cây đại thụ để lúc mệt mỏi anh có thể dựa vào. Hốc mắt Lý Tinh Trạch lặng lẽ đỏ lên, hắn kéo Tạ Chu Nghiêu ôm vào lòng, lúc mở miệng phát hiện cổ họng vừa đau vừa trướng: “Xin lỗi, chuyện của mẹ anh…” Thân thể Tạ Chu Nghiêu cứng đờ, không ngờ được rằng lại rẽ sang chủ đề này. Anh cau mày: “Chuyện này em cũng biết từ đêm qua sao?” Lý Tinh Trạch gật đầu, giọng khàn đi, nói: “Đêm qua anh vẫn còn chưa tha thứ cho em, nên em không dám nói, sợ anh càng giận.” Tạ Chu Nghiêu nhìn người trước mặt. Tinh Trạch của anh rõ ràng đã trưởng thành thành một người đàn ông rồi, nhưng vì sao dáng vẻ nhận sai vẫn hệt như năm ấy? Khiến anh không lỡ nặng lời trách cứ. Anh nâng cánh tay, xoa tóc Lý Tinh Trạch, động tác này khiến anh nhớ lại mùa hè năm ấy khi hai người mới ở bên nhau. Vì để có nhiều thời gian bên anh hơn, tiếng chuông tan học vừa vang lên Lý Tinh Trạch luôn chạy đến kí túc xá để gặp anh. Khi ấy tóc của Lý Tinh Trạch dài hơn bây giờ, vừa chạy liền rối. Mỗi lần như vậy anh đều giúp Lý Tinh Trạch chỉnh lại tóc, chỉnh đi chỉnh lại rồi lại thành ôm nhau, nói rằng nhớ đối phương, hoặc sẽ ôm hôn thân mật, hoặc cùng nhau đi mua hai chai soda để giải nhiệt. Từ lúc quen Lý Tinh Trạch anh mới bắt đầu thích soda, là bởi vì trong soda có hương bạc hà. Nhưng anh không nói bí mật này với Lý Tinh Trạch, vậy nên người này đến bây giờ vẫn không biết. Tạ Chu Nghiêu cười, chủ động bám vào cổ Lý Tinh Trạch, đưa môi mình đến bên môi người kia. “Anh đã nói tha thứ cho em rồi mà, đừng lo.” Lý Tinh Trạch ôm lấy eo anh, lại hôn anh không lỡ rời. Hai người họ từ từ trượt xuống gối, lúc Tạ Chu Nghiêu ý thức được Lý Tinh Trạch lại sắp đè lên bụng mình mới dừng lại. Lý Tinh Trạch ôm anh, đến khi nỗi kích động kia hòa hoãn lại mới nói: “Là do ba em đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với anh, anh muốn lấy công ty từ tay ông ấy em không có ý kiến gì cả. Nhưng anh đã chịu biết bao nhiêu đau khổ như vậy rồi, sao có thể đến chút bồi thường cuối cùng cũng không chịu nhận? Chu Nghiêu, em biết thứ anh quan tâm không phải là tiền, nhưng nhà em chỉ có tiền để bồi thường cho anh thôi.” Khi nói những lời này, Lý Tinh Trạch vẫn rất nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt anh. Anh ngẩn người mà nghe, trong mắt bất tri bất giác bốc lên hơi nóng. Anh chôn mặt vào cổ Lý Tinh Trạch, cọ cọ. Lý Tinh Trạch vuốt ve lưng anh, nghe anh nhỏ giọng nói: “Anh muốn tin tức tố.” Vừa rồi lúc bác sĩ Quý vào đã giúp anh cởi vòng cổ ra, Lý Tinh Trạch quay người anh lại, vén tóc trên gáy của anh lên. Lúc nếm được vị máu, người trong ngực trong nháy mắt liền căng thẳng, rồi nhanh chóng thả lỏng, theo đó là những tiếng rên rỉ không cần phải kiềm chế nữa. Sau khi kết thúc, người Tạ Chu Nghiêu nhĩn ra, ngã vào người hắn bất động. “Cục cưng.” Nhìn người nằm trên chân mình mặt đầy thỏa mãn, nụ cười của Lý Tinh Trạch cuối cùng cũng có bóng hình của sáu năm trước. “Ơi.” Giọng Tạ Chu Nghiêu lười biếng mà trả lời hắn. “Thoải mái không?” Lý Tinh Trạch hỏi. Hai người nhìn nhau, ánh mắt của cả hai như hòa vào nhau không rời. Tạ Chu Nghiêu nâng cánh tay, đầu ngón tay lướt qua cánh môi Lý Tinh Trạch, ánh sáng trong mắt cũng trở nên ấm áp: “Có.” Thoải mái, lại muốn nhiều hơn nữa. Những lời chưa nói được giấu nơi đáy lòng, Tạ Chu Nghiêu kéo tay Lý Tinh Trạch, đặt trên bụng mình. Anh đã uống thuốc thúc thai, vì để giúp đứa bé thuận lợi thụ thai, bác sĩ Quý còn đặc biệt tiêm cho anh một mũi progesterone. Chỉ cần không bị kích thích hoặc va chạm nữa, đứa bé này sẽ ổn. Nghĩ tới chuyện một tháng sau có thể nói cho Lý Tinh Trạch tin vui này, khóe miệng anh không kiềm chế được mà cong lên. Nếu Lý Tinh Trạch biết mình sắp lại được làm ba, liệu có vui như anh không? Còn bên Ôn Thế Tước nữa, cũng không biết tiến triển đến đau rồi, liệu có thể biến tất cả thành bụi mà thổi bay trước khi đứa bé ra đời không, Anh vốn không muốn nói cho Ôn Thế Tước biết chuyện bản thân có thể đã có rồi, nhưng giờ anh và Lý Tinh Trạch đã về bên nhau rồi, cũng không thể giấu Ôn Thế Tước. “Chu Nghiêu.” Giọng Lý Tinh Trạch cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh mở mắt ra nhìn. Biểu cảm Lý Tinh Trạch trở nên nghiêm túc: “Lời em nói lúc nãy đều rất nghiêm túc. Sau này em nuôi anh, nhưng vẫn phải có một khoản tiền trong người. Dẫu sao thì bệnh đó của em, nếu như sau này anh có con mà em lại không còn nữa, khoản tiền đó có thể giúp anh.” Nhịp tim vốn đã bình tĩnh lại bị câu nói này làm loạn, Tạ Chu Nghiêu che miệng Lý Tinh Trạch, lông mày vặn vào nhau: “Đừng nói linh tinh, em chỉ bị rối loạn nhịp xoang thôi mà, sẽ ổn thôi. Hơn nữa chuyện mà anh nói em không cần phải nhúng tay vào, anh sẽ xử lý tốt.” Lý Tinh Trạch kéo tay anh: “Em mới là một nửa của anh, không thể giao cho mình Ôn Thế Tước làm được.” Sắc mặt Tạ Chu Nghiêu còn xấu hơn vừa rồi, chống giường ngồi dậy, trừng hắn rồi nói: “Nhưng đó là ba em, từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để em giúp anh đối phó với ông ta.” Lý Tinh Trạch cong khóe miệng, nụ cười không thể che đi được nỗi khổ sở trong mắt: “Anh cũng là vợ của em. Hơn nữa anh đã chịu biết bao khổ cực như vậy rồi, em không thể vì ông ấy là ba em mà không làm gì, nhìn anh tự mình đi đòi lại công bằng.” “Không được! Anh không muốn em sau này…” Thấy hắn không chịu nghe, Tạ Chu Nghiêu quýnh lên, nhưng còn chưa nói hết đã bị đè xuống giường. Ánh mắt người ấy nhìn anh thực sự khiến anh muốn rơi lệ, anh cắn răng chịu được, nhưng lời người nọ nói tiếp đó lại khiến nước mắt mất kiểm soát. Lý Tinh Trạch nói: “Chu Nghiêu, em yêu anh, yêu anh hơn cả sáu năm trước.” Nói xong thì cúi người xuống, hôn lên nước mắt nơi khóe mắt, khi anh mở mắt ra một lần nữa cười nói: “Hãy để em trở thành một người đàn ông mà anh có thể dựa vào.” Đây vốn là điều mong mỏi mà anh luôn giấu trong lòng, lại không thể ngờ rằng Lý Tinh Trạch lại chủ động nói ra. Vậy có phải có nghĩa là từ nay về sau, anh không cần phải một mình đối diện với tất cả nữa. Bất kể là anh hay là con của anh, đều có thể yên tâm mà dựa vào người đàn ông này sao? Tạ Chu Nghiêu kích động không nói thành lời. Anh kéo cổ áo Lý Tinh Trạch, cũng không để ý đến bụng nữa, eo dùng sức liền lật lên người Lý Tinh Trạch, cùng người kia hôn sâu. Anh chưa từng chủ động vội vàng muốn hôn như vậy, Lý Tinh Trạch bị anh đè, mấy lần muốn để anh nằm xuống anh đều không chịu. Sau khi nụ hôn châm lên dục vọng của cả hai người cuối cùng cũng kết thúc, anh mới ôm lấy mặt Lý Tinh Trạch, nghẹn ngào cười. “Anh cũng yêu em, yêu em hơn cả sáu năm trước.”.