Editor: Gió
Ngủ đến nửa đem, Tạ Chu Nghiêu bị nóng mà tỉnh.
Hiện tại là đầu đông, dù thế nào thì cũng không thể bị nóng mà tỉnh được.
Tạ Chu Nghiêu sờ mồ hôi trên trán, bỏ cánh tay đặt ngang hông ra, nhẹ nhàng xuống giường.
Anh rót một cốc nước lạnh uống, vẫn còn cảm thấy nóng.
Anh tính thời gian, còn mấy ngày nữa là đến kỳ phát tình, kiểu nóng này không giống với kiểu nóng khi phát tình, chắc là không phải đâu.
Nhưng…
Anh liếc nhìn người còn lại đang ngủ trên giường.
Bây giờ anh có lý do để bảo Lý Tinh Trạch ra ngoài ngay lập tức, vậy nên để an toàn, vẫn tìm thuốc ức chế mà uống một viên.
Anh đứng ở ban công một lúc, đợi nhiệt độ trong ở thể giảm xuống mới yên lòng, nằm về giường.
Vốn định giữ khoảng cách với Lý Tinh Trạch, nhưng hứng gió đêm, tay chân lạnh ngắt như băng, Lý Tinh Trạch lại như một chiếc lò sưởi.
Anh không kiềm được mà lại gần, tay chân cũng dính lên người Lý Tinh Trạch.
Cơ thể ấm áp, cơn buồn ngủ cũng xuất hiện, anh mơ mơ màng màng mà ngủ lại, lần nữa tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai.
Anh nhìn đồng hồ, đã sắp trưa rồi.
Anh ngồi dậy, duỗi người rồi lại ngáp một cái.
Ngủ lâu như vậy mà vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, anh nghĩ chi bằng hôm nay không dùng thuốc trị thương nữa, nếu không cứ ngủ thế này đầu óc cũng mụ mị mất.
Anh đứng dậy rửa mặt, thay quần áo xong thì đến nhà hàng ăn cơm.
Mấy ngày nay anh nằm dí ở trong phòng, không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Vừa tới nhà hàng liền nhìn thấy hai tốp người đang tranh cãi trên một chiếc bàn, thấy anh vào, bọn họ cũng không dừng lại.
Đó là người của đoàn phim, đến Ôn Thế Tước cũng ngồi ở chính giữa.
Anh nhìn Ôn Thế Tước, Ôn Thế Tước cũng nhìn anh, còn trợn ngược mắt.
Anh hiểu ngay ý của Ôn Thế Tước, này là bị ép ngồi giữa rồi bị làm khó.
Anh thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không có ý định tới nghe xem bọn họ ồn áo cái gì, tìm một chỗ sát cửa sổ, gọi mấy món mang đậm hương vị của Đông Nam Á.
Mấy ngày bị thương phải ăn kiêng, giờ có thể ăn, các loại tôm, cua, hải sâm, hải sản anh đều không từ chối.
Ăn no xong còn gọi một phần bột đậu đỏ để giải ngấy.’
Ăn cơm xong, anh cứ ngắm cảnh biển bên ngoài mãi, Ôn Thế Tước nhìn chằm chằm anh mấy lần anh đều không phát hiện ra.
Thấy khẩu vị của anh tốt, Ôn Thế Tước cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục cuộc họp phiền toái này.
Buổi chiều anh định ở trên boong tàu, nhưng sợ lại chạm mặt Tưởng Lê, nghĩ nghĩ rồi lại thôi, về phòng xem phim.
Buổi tối tắm rửa xong, lúc chuẩn bị đi ngủ thì Lý Tinh Trạch lại tới.
Mấy ngày trước vì chăm sóc anh mà Lý Tinh Trạch phải gạt rất nhiều công việc sang một bên.
Hai ngày nay cơ bản anh đã tốt hơn rồi, Lý Tinh Trạch liềm cắm cọc trong phòng làm việc, bận tối mắt tối mũi.
Anh nhìn người đang đi vào, Lý Tinh Trạch đã hoàn toàn xem phòng này là phòng của mình, cởi âu phục, kéo cà vạt ra rồi tới ôm anh.
Anh đang nghĩ có phải mình quá dung túng Lý Tinh Trạch rồi không, dẫu sao vấn đề giữa họ vẫn còn chưa được giải quyết, sao lại như sống chung một cách ngang nhiên thế này.
Nhưng ý nghĩ đó chỉ dừng lại trong đầu một lúc liền bị tin tức tố của Lý Tinh Trạch gạt đi, người lại lười biếng không muốn động đậy.
Trước khi ngủ, anh còn vô tri vô giác mà nghĩ rằng, mai nhất định phải bảo Lý Tinh Trạch về phòng của hắn ngủ, nếu không đúng lúc vào kỳ phát tình thì toang.
Ngày hôm sau, anh vẫn lười nhác trên giường như thường lệ, nhưng Ôn Thế Tước lại tới quầy rầy anh tỉnh giấc.
Anh mở cửa, Ôn Thế Tước mặc bộ đồ thể thao thoải mái chen người đi vào, đẩy anh vào phòng tắm.
Anh không hiểu mà hỏi gã làm gì vậy, Ôn Thế Tước bảo anh mau rửa mặt, nói muốn dẫn anh tới một nơi.
Tạ Chu Nghiêu không nghĩ gì nhiều, rửa mặt xong định thay quần áo, kết quả phát hiện ra Ôn Thế Tước đã giúp anh lấy ra bộ quần áo thể thao tình nhân giống hệt của gã, do hai người chuẩn bị trước đó.
Anh càng không hiểu Ôn Thế Tước muốn làm gì, bộ quần áo này lúc đầu chuẩn bị là để kích thích Lý Tinh Trạch.
Bây giờ Lý Tinh Trạch đã rõ quan hệ của họ từ lâu rồi, mặc cái thứ đồ này không phải đang chọc cười người ta sao.
Ôn Thế Tước cũng không giải thích, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, giục anh thay trước rồi nói sau.
Anh chỉ đành cầm quần áo vào phòng tắm thay, sau khi đi ra thì được Ôn Thế Tước nhét một miếng sandwich vào trong tay, đi theo gã tới boong thuyền.
Anh không ăn miếng sandwich ấy, mà cả đường cứ nhìn lên trời.
Mấy ngày trước bầu trời vẫn luôn âm u, hôm nay trời quang, mặc dù không xanh lắm, nhưng ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp
Thời tiết như vậy cũng khiến tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, anh đi lên boong tàu mới phát hiện ra tàu Viking đã cập bến, nhân viên đoàn phim đứng rất đông ở cảng, dường như đang bàn bạc cái gì đó.
Ôn Thế Tước kéo anh xuống tàu, đi qua cảng, dừng lại trước mặt một chiếc Limousine dài.
Tài xế đứng ở bên cạnh xe, cung kính mà mở cửa cho họ.
Tạ Chu Nghiêu nhìn vào bên trong, sững sờ.
Hai người trong xe ngồi sóng vai nhau, Tưởng Lê vui vẻ chào hỏi với anh, nhưng mặt Lý Tinh Trạch lại vô cùng kinh ngạc.
Anh cười với Tưởng Lê, lúc quay đầu nhìn Ôn Thế Tước đã rất muốn chửi người.
Ôn Thế Tước nhướn mày với anh, bảo anh ngồi vào trước.
Anh đành phải lên xe, sau khi đóng cửa lại Ôn Thế Tước mới nói: “Tổ ngoại cảnh hôm nay cũng tới công viên giải trí để chọn cảnh, Tưởng tiểu thư đề nghị cùng đi, thế là anh đồng ý.
Em ở trên tàu bí bách cũng lâu rồi, khó lắm với có một ngày được xuống tàu, không thể lãng phí được.”
Ôn Thế Tước vô cùng săn sóc mà nói, nhưng Tạ Chu Nghiêu nhìn một cái là biết ngay ý đồ của hắn.
Chỉ là trước mặt Tưởng Lê không tiện tức giận, liền miễn cưỡng cười một cái, tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường đi Tưởng Lê và Ôn Thế Tước đều nói chuyện liền quan đến công viên giải trí, Lý Tinh Trạch thỉnh thoảng lại liếc Tạ Chu Nghiêu một cái.
Hắn rất muốn nói chuyện cùng Tạ Chu Nghiêu, giả dụ như giải thích rằng hắn cũng không biết hôm nay sẽ đi cùng nhau, nếu như biết chắc chắn sẽ ngăn cản.
Nhưng mà vô dụng, Tạ Chu Nghiêu cơ bản không thèm để ý tới hắn, ngay cả chút dư quang cũng không thèm cho hắn.
Hắn lại chạm mắt với Ôn Thế Tước mấy lần, ý tứ của ánh mắt ấy vô cùng rõ ràng, bảo hắn kiềm hãm lại.
Hắn cũng biết không thể bị Tưởng Lê phát hiện ra vào lúc này, chỉ đành im ỉm, cũng ngắm cảnh ở bên của mình.
Xe chạy băng băng trên đường, công viên giải trí cách cảng nửa tiếng đi xe, lúc xuống xe, Tạ Chu Nghiêu có hơi choáng.
Anh không say xe cũng không say tàu, cũng không biết có phải do không ăn sáng hay không.
Ôn Thế Tước xuống xe cùng anh, thấy anh lảo đảo liền đỡ lấy anh, hỏi anh làm sao vậy.
Tưởng Lê và Lý Tinh Trạch cũng xuống theo, Lý Tinh Trạch muốn hỏi nhưng lại thôi, Tưởng Lê hỏi anh có phải chưa khỏi hẳn hay không.
Anh sợ Lý Tinh Trạch lại lo lắng rồi sẽ bị nhìn ra, liền nói không sao, có lẽ là bị hạ đường huyết.
Ôn Thế Tước nhớ ra anh không ăn chiếc sandwich đó, liền đề nghị trước tiên đi ăn cái gì đó.
Bốn người mua vé ở cửa, lại thuê hai chiếc xe để đỡ phải đi bộ(1), Tưởng Lê và Lý Tinh Trạch ngồi một chiếc, Ôn Thế Tước kéo anh lên một chiếc khác.
(1) gốc là代步车, nhưng tớ không biết nên để thế nào nên tớ sẽ để thế này trước, sau đó khi xuất hiện từ này tớ sẽ ghi chung là xe nhé.
Lúc mấy người họ đến khu vui chơi đã là buổi trưa, may mà không phải là vào cuối tuần, người xếp hàng trước đa số các trò chơi không nhiều lắm.
Bọn họ ăn chút đồ ăn ở khu ăn uống, sau đó lái xe đi xung quanh.
Tưởng Lê chưa từng được thử cách hẹn hò thế này, mặc dù có lẽ là lần cuối cùng, nhưng cô không để tâm trạng mất mát làm hưởng, ngược lại còn háo hứng mà giở bản đồ của khu vui chơi, hỏi Lý Tinh Trạch muốn chơi gì trước.
Lý Tinh Trạch lái xe ở bên cạnh cô, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng phía đằng trước.
Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước mặc quần áo y hệt nhau.
Mặc dù hắn biết hai người là giả vờ ân ái, nhưng trong lòng như bị nghẹn không lên cũng không xuống được, sắc mặt cũng rất xấu.
Tưởng Lê không đợi được câu trả lời của hắn, liền ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của hắn.
Trước mặt chính là xe của Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước.
Nhìn hai người ngồi sóng vai nhau, mặc quần áo giống nhau, lại không biết đang chụm đầu vào nói cái gì.
Tưởng Lê không khỏi hâm mộ nói: “Tình cảm của hai người họ tốt thật đấy, tôi không ngờ được Ôn Thế Tước lại có thể mặc đồ tình nhân với người mình thích một cách công khai như vậy.”
Lý Tinh Trạch cười mỉa một tiếng, vốn định phản bác, lại nghĩ không thể để lộ trước mặt Tưởng Lê, chỉ đành dời mắt sang nhìn tòa kiến trúc bên cạnh.
Nhưng Tưởng Lê nghe thấy sự kinh thường vừa rồi của hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Lý Tinh Trạch lắc đầu: “Nghĩ xong muốn chơi cái gì chưa?”
Hắn hỏi như vậy, Tưởng Lê lại bày ra biểu cảm mong đợi, đưa bản đồ khu vui chơi ra trước mặt hắn, chỉ thế giới rừng nhiệt đới nói: “Đến đây đi, chơi mệt rồi, có thể xem biểu diễn trong rừng.”
Lý Tinh Trạch hoàn toàn không có hứng thú gì với khu vui chơi, hắn đạp ga đuổi theo xe phía trước, nói đề nghị của Tưởng Lê.
Nhưng vừa dứt lời hắn liền phát hiện ra sắc mặt Tạ Chu Nghiêu trắng bệnh, cả người không có chút tinh thần.
Hắn không nhịn mà hỏi Tạ Chu Nghiêu có chỗ nào không khỏe, có muốn về sớm nghỉ ngơi không.
Tạ Chu Nghiêu không nói gì, Ôn Thế Tước trả lời: “Hẳn là hạ đường huyết chưa hồi lại được.
Không sao đâu, tới chỗ mà các cậu bảo đi.”
Lý Tinh Trạch nhìn Tạ Chu Nghiêu muốn nói lại thôi, sự so lắng trong ánh mắt căn bản không che giấu được.
Cũng may hắn đưa lưng về phía Tưởng Lê, Tưởng Lê không phát hiện ra.
Ôn Thế Tước lại trừng mắt với Lý Tinh Trạch một cái, dẫm ga lái xe đi.
Lý Tinh Trạch chỉ có thể đuổi theo.
Cảm giác này thật sự giày vò hắn, cũng may Tạ Chu Nghiêu không để hắn lo lắng quá lâu, sau khi uống một ly latte nóng liền dần dần hồi phục lại, còn có sức để chơi mấy trò không quá kích thích.
Trước kia khoảng thời gian ở bên nhau, vì Lý Tinh Trạch là thí sinh chuẩn bị thi, vậy nên Tạ Chu Nghiêu cơ bản đều từ chối đề nghị hẹn hò của hắn.
Chỉ thi thoảng khi hắn học hành mệt mỏi rồi thì sẽ đi xem phim ăn cơm, lúc khác thì Tạ Chu Nghiêu đều học bài cùng hắn.
Khi đó Lý Tinh Trạch rất ham chơi, cũng từng đề nghị đi hẹn hò ở công viên giải trí.
Tạ Chu Nghiêu cũng chưa từng tới đó, nghe xong cũng rất hưởng ứng, chỉ là muốn kiên trì thêm một thời gian nữa, đến lúc hắn thi xong thì đi sau.
Chẳng thể ngờ rằng, cuộc hẹn đó cứ lần lữa lần lữa cuối cùng lại chẳng có cơ hội.
Nhìn vòng đu quay cao chọc trời trước mắt, kí ức như bị vòng đu quay to lớn kia kéo về quá khứ, nhớ lại lời Lý Tinh Trạch từng nói với anh.
“Chu Nghiêu, đến lúc em thi xong chúng mình đi ngồi vòng đu quay đi.
Không phải anh rất thích ngắm cảnh đêm sao? Buổi tối ngồi trên vòng đu quay ngắm nhìn thành phố của chúng ta thật sự rất đẹp ấy.”
Cậu nhóc đó vẫn còn hơi chút ngốc nghếch, gật gù đắc ý mà nhìn anh, lúc anh gật đầu cười thì ôm anh vào trong ngực, trao cho anh một nụ hôn dịu dàng mà triền miên.
Nhìn Lý Tinh Trạch bị Tưởng Lê kéo vào cabin phía trước, Tạ Chu Nghiêu cũng đi theo Ôn Thế Tước đi vào một cabin đằng sau.
Chỉ là lúc anh vừa đặt chân vào liền cảm thấy choáng váng, cũng may Ôn Thế Tước kịp thời đỡ lấy anh.
“Rốt cuộc cậu bị làm sao? Bình thường dù là hạ đường huyết cũng không kéo dài lâu đến vậy, nếu không ổn thì về trước.” Ôn Thế Tước nhìn anh nói.
Anh dựa lưng vào ghế, day day huyệt thái dương: “Không sao, có lẽ là do gần đây nằm nhiều ít vận động.”
Anh day một lúc rồi hạ tay xuống, ngẩng đầu nhìn thấy có người cách một lớp thủy tinh đang nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt ấy pha lẫn sự lo lắng rất rõ ràng, cũng không sợ bị người khác phát hiện ra.
Anh biết Lý Tinh Trạch không yên tâm anh, vậy nên ngồi thẳng lưng, giả vờ không có chuyện gì mà nhìn sang bên cạnh.Gió: Dạo này sắp edit xong rồi nên là tớ sẽ đăng thường xuyên hơn một tí.
Bộ này không có phiên ngoại nha mọi người..
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
95 chương
198 chương
25 chương
71 chương