Editor: Gió
Lý Tinh Trạch có thể khẳng định như vậy, là bởi vì một cuộc điện thoại khác mà hắn nhận trước khi tới.
Giang Tự Lam gọi tới hỏi hắn mấy ngày nay thế nào rồi, hắn lại hỏi ngược lại Giang Tự Lam tra đến đâu rồi.
Giang Tự Lam nói bên đó vẫn chưa có tin gì mới, bảo hắn đừng sốt ruột, chuyện này không thể điều tra rõ ràng trong ngày một ngày hai được.
Hắn cũng biết hắn chỉ có thể chờ mà thôi, hai người nói thêm vài câu nữa, đang định cúp máy thì Lý Tinh Trạch lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác nữa.
Buổi tối đầu tiên khi Tạ Chu Nghiêu lên cơn sốt, vì ra mồ hôi lạnh mãi nên hắn giúp Tạ Chu Nghiêu đổi quần áo mấy lần.
Lúc ấy bác sĩ Quý đang ở phòng cách vách nghỉ ngơi, hắn nhìn vết sẹo trên bụng của Tạ Chu Nghiêu, trong phút chốc hắn rất muốn gọi bác sĩ Quý tới hỏi xem bị thương thế nào thì có vết sẹo thế này.
Trong lòng hắn lờ mờ suy đoán, ở vị trí thế này có lẽ nào…
Lúc ấy suýt nữa hắn đã gọi bác sĩ Quý tới để xác nhận thật.
Cũng may hắn vẫn còn chút lý trí, hiểu rằng chưa chắc Tạ Chu Nghiêu đã bằng lòng để người khác biết chuyện này, nên trước hết hắn đành nhịn.
Cũng may hắn nhịn được, miêu tả hình dáng và vị trí vết sẹo cho Giang Tự Lam qua điện thoại, Giang Tự Lam liền khẳng định suy đoán của hắn.
Đó là vết sẹo do đẻ mổ.
Nghĩ đến việc Tạ Chu Nghiêu đã từng có con, tim Lý Tinh Trạch như bị bóp nghẹt.
Hắn không dám nghĩ đứa trẻ này là con của hắn, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Ôn Thế Tước.
Mặc dù Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước không có tình cảm thật sự, nhưng không thể đảm bảo rằng hai người họ không có mối quan hệ khác.
Hơn nữa Tạ Chu Nghiêu vẫn luôn ỷ lại vào tin tức tố của Ôn Thế Tước, nếu như đến kỳ phát tình, Ôn Thế Tước thỏa mãn anh cũng là điều có thể hiểu được.
Ý nghĩ này vừa nhen nhóm đã bị Lý Tinh Trạch áp xuống không nghĩ nữa.
Hắn hiểu rằng đã nhiều năm như vậy, sẽ có những chuyện không dễ tiếp nhận và đối mặt.
Dẫu sao giữa hai người có quá nhiều vấn đề, Tạ Chu Nghiêu lại không chịu thẳng thắn với hắn rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ có thể chờ đợi, đợi Giang Tự Lam giúp hắn điều tra.
Nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới chuyện giữa Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước có thể còn có một đứa bé.
Hắn nhớ là Ôn Thế Tước chưa lập gia đình, nhưng có hai đứa con, hai đứa nhỏ này có lẽ nào là do Tạ Chu Nghiêu sinh ra?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lý Tinh Trạch liền giống như một con ngựa hoang bị lồng dây cương, có kích động muốn đá nát tất cả mọi thứ.
Cũng may Giang Tự Lam kịp thời nhắc nhở hắn: “Hai đứa con của Ôn Thế Tước đều đã bảy tuổi rồi, sao có thể là do Chu Nghiêu nhà mày sinh được chưa?”
Lý Tinh Trạch được nhắc nhở mà tỉnh táo lại, mất sức mà ngồi xuống ghế.
Còn chưa kịp thở, một ý nghĩ khác đã lại xuất hiện: “Nếu như không phải hai đứa nhỏ đó, vậy cũng có thể đã bị giấu đi rồi!”
Hắn kích động mà nói, bị suy đoán có khả năng xảy ra cao hơn này dằn vặt làm cho đứng ngồi không yên.
Giang Tự Lam vừa nghe liền biết hắn lòng loạn thì não cũng vứt luôn, lại nhắc nhở hắn: “Sao mày không nghĩ đứa trẻ đó có thể là con của mày? Năm đó không phải chúng mày đã cùng nhau vượt qua cả một kỳ phát tình sao?”
Lý Tinh Trạch giật mình, trí nhớ theo lời nói này mà quay trở về 6 năm trước.
Khi ấy kỳ phát tình của Tạ Chu Nghiêu tới một cách đột ngột, hắn không có thời gian chuẩn bị.
Sau đó Tạ Chu Nghiêu cũng đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp, về sau cũng không có triệu chứng gì, hắn cũng không nghĩ gì nhiều.
Nếu như thật sự là 6 năm trước…
Hắn cố nhớ lại phản ứng của Tạ Chu Nghiêu khoảng thời gian đó, phát hiện hình như khi ấy khẩu vị của Tạ Chu Nghiêu không tốt.
Nhưng khi ấy là mùa hè dễ có hiện tượng chán ăn, hắn khi ấy lại chẳng có kim nghiệm cũng không phát hiện ra là có chỗ nào không ổn.
Nhưng nếu như Tạ Chu Nghiêu có con với hắn thì lại càng chẳng có lí do gì để rời xa hắn!
Nghĩ tới đây, hắn càng kết luận được rằng Tạ Chu Nghiêu rời đi là do bị ép buộc.
Nghĩ tới việc Tạ Chu Nghiêu giờ hận mình như vậy, nhất định là có liên quan đến người nhà của mình.
Hắn bảo Giang Tự Lam mau chóng điều tra, còn về việc điều tra về đứa bé kia, sau khi cúp máy xong hắn tức tốc đi tìm Tạ Chu Nghiêu.
So với sự mong chờ của Lý Tinh Trạch về đứa bé thì Tạ Chu Nghiêu lại nhanh chóng bị nhấn tìm trong nỗi thống khổ.
Cuối cùng Lý Tinh Trạch cũng hỏi chuyện của đứa bé, hỏi anh đứa bé có phải của hai người không.
Tạ Chu Nghiêu đã nghĩ vô số lần, khi anh nói bí mật này với Lý Tinh Trạch nhất định phải vào thời khắc hắn mất đi tất cả những gì hắn có, hơn nữa phải vào lúc hắn ân hận muốn chuộc lỗi.
Nhưng kể từ sau khi hai người gặp lại, kế hoạch trả thù mà trước đó anh đặt ra từng bước trở nên rối loạn.
Trừ việc bên Ôn Thế Tước vẫn đang âm thầm thu mua ra thì chuyện ở chỗ anh chưa chuyện nào thành công cả.
Không những không thể đùa giỡn Lý Tinh Trạch trong lòng bàn tay, mà ngược lại bản thân anh lại từng bước trở về chỗ cũ.
Anh hận sự mềm yếu vô dụng của mình, đến ý chí báo thù cho mẹ và con cũng không thể kiên trì đến cuối cùng.
Anh và Lý Tinh Trạch chỉ bên nhau vẻn vẹn nửa năm ngắn ngủi, nhưng tại sao nỗi khổ mà anh phải chịu suốt 6 năm lại không thể khiến anh quên đi được nửa năm hạnh phúc ấy?
Tạ Chu Nghiêu chôn mặt vào trong gối, hồi lâu sau vẫn không chịu ngẩng lên.
Thật ra anh vẫn còn đường lui, anh có thể lừa Lý Tinh Trạch đứa bé là của Ôn Thế Tước, nhưng anh không nói được.
Đứa bé trong bụng anh lớn lên từng ngày, mỗi ngày anh đều nói với con rất nhiều chuyện, trong có còn có cả một người cha khác của con.
Anh sẽ nói con nghe về dung mạo và tính cách của Lý Tinh Trạch, và cả sự ngây thơ và ngốc nghếch của hắn.
Mỗi lần nhắc tới Lý Tinh Trạch, trong lòng anh sẽ xuất hiện chút hạnh phúc nhắn ngủi.
Mà đứa nhỏ trong bụng anh dần dần cũng đáp lại anh.
Dù cho mỗi ngày anh chỉ được ăn một bữa cơm, bụng cũng nhỏ hơn người bình thường, nhưng đứa nhỏ vẫn tiếp tục lớn lên.
Được bảy tháng, anh đã có thể cảm nhận được máy thai vô cùng rõ ràng.
Khi ấy chuyện anh thích làm nhất đó chính là vào những ngày ngập tràn ánh nắng ngồi bên ô cửa sổ, vừa vuốt ve bụng vừa nhìn về phương xa.
Anh thật sự mong rằng khoảng thời gian ấy Lý Tinh Trạch có thể ở bên anh, cũng nhau chứng kiến sự trưởng thành của con.
Có thể vào những lúc anh nôn nhiều mà rót nước cho anh, vào những khi anh không ngon giấc mà ở bên cạnh anh, nói chuyện với anh, giúp anh bóp đôi chân bị chuột rút, trấn an cục cưng bé nhỏ cứ thích đá anh.
Mà không phải là để anh một mình làm tất cả những chuyện này, chống đỡ đến cuối cùng lại phải đối mặt với sự mất mát.
Anh đã từng khao khát sự đụng chạm của Lý Tinh Trạch như thế này, bây giờ cuối cùng Lý Tinh Trạch cũng đã làm được rồi, chứ không cần phải giống như tối qua phải lén lén lút lút, mà chủ động chạm lên vết sẹo trên bụng anh không buông tay.
Nhưng vậy thì ích gì chứ?
Nơi đó còn lại chỉ là một vết sẹo, mà con của hai người đã không thể trở về được nữa.
Đến ngay cả một bức hình cũng không có, chỉ có một tấm bia mộ không tên.
Điều duy nhất anh biết về đứa nhỏ là nó là một bé trai.
Khi nhớ tới chuyện đó, anh như bị tạt một chậu nước đá giữa trời đông tháng chạp, cuối cũng tỉnh táo lại, hung hăng gỡ bàn tay ấm áp kia ra.
Anh không cần Lý Tinh Trạch nữa, bất kể là sự thương hại hay áy náy anh đều không cần nữa!
“Chu Nghiêu.” Lý Tinh Trạch từ phía sau ngó đầu ra, áy náy nói: “Em biết đứa nhỏ là con của em, có vào kỳ phát tình năm ấy.
Anh đừng giấu em nữa được không? Nói hết mọi chuyện với em đi, để em cùng anh gánh vác.”
Tạ Chu Nghiêu vốn muốn bảo hắn cút đi, nhưng nghe thấy hắn nói đến cùng anh gánh vác, trong phút chốc lửa giận bốc lên tận đầu.
Gánh vác? Gánh vác thế nào đây? Lý Tinh Trạch có thể khiến con anh sống lại sao?
Ánh mắt Tạ Chu Nghiêu như muốn đục xuyên qua hắn, nếu khi không phải nửa thân dưới không có sức, chắc chắn sẽ lại đạp một nhát lên mặt Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch không muốn thấy nhất chính là ánh mắt nhìn hắn một cách đầy hận thù như vậy của anh, vội vàng giải thích: “Em biết trong lòng anh hận, nhưng anh phải nói ra thì mới trút ra được chứ.
Dù cho anh muốn đánh muốn chửi em đều chịu được.
Chu Nghiêu, em chỉ xin anh đừng đẩy em ra nữa có được không? Anh biết rõ là em vẫn luôn yêu anh mà!”
Lý Tinh Trạch nói một hồi rồi cũng bị kích động.
Hắn thật sự muốn biết về đứa bé ấy, rất muốn gặp đứa trẻ của hắn do Tạ Chu Nghiêu sinh ra.
6 năm trời, hắn là một người cha mà lại ngu ngơ chẳng hề hay biết, đến việc con là trai hay là gái cũng không biết.
Nhưng nhất định sẽ rất đáng yêu, dẫu sao Tạ Chu Nghiêu cũng đẹp như vậy mà.
Đối diện với sự van nài khổ sở của hắn, Tạ Chu Nghiêu lại không hề mềm lòng chút nào.
Rút tay bị hắn cầm ra, châm chọc: “Cậu bị mắc chứng vọng tưởng à? Muốn có con đến thế thì bảo Tưởng Lê sinh cho cậu một đứa! Đó mới là vợ mà ba cậu đã chọn cho cậu!”
“Vợ của em chỉ có mình anh mà thôi!” Lý Tinh Trạch đột nhiên không kiềm chế được mà rống lên: “Tạ Chu Nghiêu! Tại sao anh cứ vô lý như vậy cơ chứ? Đúng, đúng là em có sai, chuyện xảy ra vào năm đó em chẳng hề hay biết, cũng chẳng có năng lực điều tra đến cùng.
Em không biết anh đã chịu rất nhiều khổ cực, lại còn trách anh đã bỏ rơi em trước.
Vậy nên em bị giày vò là đáng đời em! Anh châm chọc em em đều nhận hết! Nhưng anh không thể đến cơ hội để bù đắp cũng không chịu cho em như vậy được!”
Lý Tinh Trạch cũng không chịu được sự giày vò này nữa, xổ hết nhưng lời nhịn từ rất lâu ra.
Hắn rống lên với Tạ Chu Nghiêu như vậy, lại khiến Tạ Chu Nghiêu bối rối, bỗng chốc không biết nên phản bác thế nào.
Đúng vậy, Lý Tinh Trạch nói không sai, anh cũng luôn hiểu rõ rằng Lý Tinh Trạch chẳng qua cũng bị lừa gạt, chẳng hề hay biết gì.
Dù sao Lý Hằng Sinh cũng đã từng uy hiếp anh, chỉ cần anh không nói ra chân tướng với Lý Tinh Trạch, thì sẽ chăm sóc tốt người mẹ yếu đuối bệnh tật của anh.
Anh biết chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Lý Tinh Trạch, nhưng anh không thể thuyết phục được bản thân không hận người trước mắt.
Vào lúc anh phải chịu đựng nỗi đày đọa đáng lý không thuộc về mình này, Lý Tinh Trạch lại hoàn toàn không biết gì mà tiếp tục học đại học, mà yêu đương với Tưởng Lê.
Vào lúc con của anh mất, anh mắc chứng chặn tinh tức tố cùng bệnh tâm lý, suýt chút nữa đã mất mạng, vào lúc anh biết được tin mẹ anh cũng đã mất thì Lý Tinh Trạch đang ở đâu? Đang làm gì?
Người ngày chuyện gì cũng không biết! Chuyện gì cũng không hiểu! Hắn chỉ trao đi một tình yêu đã từng trân trọng nhưng cũng đủ để khiến bản thân rơi xuống địa ngục, sau đó lại giống như một người ngoài cuộc, cái gì cũng không biết.
Nỗi thống khổ cùng oán giận tích tụ suốt nhiều năm tựa như lỗ thoát nước bị tắc khi trời mua, bắt đầu cắn ngược trở, bất tri bất giác đã che lấp lí trí.
Anh không mắng chửi Lý Tinh Trạch nữa, anh vét áo sơ mi lên, lộ vết sẹo đã từng đẫm máu kia ra trước mặt Lý Tinh Trạch.
“Đây là con trai của cậu, nhưng nó chết rồi.” Anh nói như tuyên một bản án, cũng không để ý tới sắc mặt Lý Tinh Trạch trong nháy mắt đã trở nên nhợt nhạt, còn mỉm cười: “Nó vừa sinh ra thì chết, cậu có muốn biết nguyên nhân không?”
Nụ cười của Tạ Chu Nghiêu giống như một trái chanh bị bổ ra, chua xót khiến người khác muốn rơi lệ: “Bởi vì không có ai đến đỡ đẻ cho nó, vậy nên nó đã bị ngạt thở.”.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
95 chương
198 chương
25 chương
71 chương